Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Nính San (2)

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

“Tuy Cửu vương tử và Nính San là biểu huynh muội, khi còn bé cũng là bạn tốt được gọi là thanh mai trúc mã. Nhưng dù sao Cửu vương tử tư chất bình thường, 16 tuổi mới mở ra ấn ký Thần Vũ, kiếp này cũng không có thành tựu lớn đến mức nào, có thể tu luyện tới Hoàng Cực cảnh hậu kỳ chắc là cực hạn, căn bản không cách nào so sánh với Thất vương tử.”

Lâm phi nói, “Nính San cũng bằng lòng đính hôn với Thất vương tử? Kết hợp vì lợi ích gia tộc sẽ hạnh phúc sao?”

Lâm Phụng Tiên nhìn chằm chằm Lâm phi, lạnh nhạt nói, “Ngươi sai rồi, đây vốn là quyết định của Nính San!”

Diễn võ trường Lâm gia vô cùng rộng lớn, kích cỡ khoảng nửa sân bóng.

Từng tử đệ trẻ tuổi của Lâm gia mặc võ phục màu xanh đang tu luyện võ kỹ ở diễn võ trường, có người tu luyện quyền pháo, có người tu luyện kiếm pháp, có người tu luyện đao pháp.

Bọn họ đều là tinh anh Lâm gia, mỗi một người đều mở ra ấn ký Thần Vũ, rất nghiêm túc tu luyện, đồng thời trên diễn võ trường cũng có trưởng bối Lâm gia tiến hành chỉ dẫn cho bọn họ, cảnh tượng vui vẻ phồn vinh.

Trương Nhược Trần nhẹ gật đầu, nói thầm trong lòng, “Lâm gia cũng được coi là gia tộc lớn ở Vân Võ quận quốc.”

Trương Nhược Trần đột nhiên nhìn chằm chằm một thiếu nữ dáng vẻ mảnh khảnh, không khỏi hơi kinh diễm.

Thoạt nhìn thiếu nữ kia cũng chỉ có 14, 15 tuổi, dáng người xinh xắn lanh lợi, hàng lông mày như lá liễu, đôi mắt sáng ngời như sao, da thịt trắng như linh ngọc, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Trên tay nàng cầm một thanh bảo kiếm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, kiếm khí tản ra màu xanh nhạt, vô số kiếm khí vờn quanh thân thể của nàng, di chuyển theo bước tiến của nàng, nhanh như kinh hồng, uyển chuyển như du long, kiếm pháp thật sự tinh diệu đến cực điểm.

“Chân khí thả ra ngoài, kiếm tùy tâm mà đi. Tu vi võ đạo của nàng ít nhất cũng đạt tới Hoàng Cực cảnh trung cực vị, mạnh mẽ hơn Bát vương tử nhiều lắm.” Trương Nhược Trần nói thầm trong lòng.

“Ồ! Đây không phải là Cửu vương tử sao? Hắn lại đến Lâm phủ?” Một tử đệ trẻ tuổi Lâm gia thấy Trương Nhược Trần đứng bên ngoài diễn võ trường nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Chắc chắn lại đến tìm Nính San muội muội, đáng tiếc, bây giờ Nính San muội muội căn bản không muốn gặp hắn.”

“Nghe nói hắn cũng mở ra ấn ký Thần Vũ.”

“Ha ha! 16 tuổi mới mở ra ấn ký Thần Vũ, có thể làm cái gì chứ? Nếu hắn không phải biểu ca của Nính San muội muội, biết đâu còn không thể bước vào cửa lớn Lâm gia.”

“Nghe nói Nính San muội muội sắp đính hôn với Thất vương tử, thật sự là trai tài gái sắc!”

“Hắc hắc! Nghe nói vị Cửu vương tử kia luôn thầm mến Nính San muội muội, các ngươi đoán xem nếu hắn nghe nói Nính San và Thất vương tử điện hạ sắp đính hôn sẽ có biểu cảm gì?”

Những võ trả trẻ tuổi của Lâm gia đều dừng tu luyện nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đứng bên ngoài diễn võ trường, bọn họ chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ, lúc lại phát ra tiếng cười trêu tức.

Lâm Nính San cũng dừng luyện kiếm, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần đứng bên ngoài diễn võ trường, cánh tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vung lên, Tịnh Huy bảo kiếm trong tay chuẩn xác cắm vào vỏ kiếm cách đó năm mét.

Lâm Nính San đi đến trước mặt Trương Nhược Trần, nhìn thân thể gầy yếu của Trương Nhược Trần, nói, “Biểu ca, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi cũng mở ra ấn ký Thần Vũ?”

Lúc còn rất nhỏ Lâm Nính San và Trương Nhược Trần vẫn là bạn thân, coi là thanh mai trúc mã nhưng sau này Lâm Nính San mở ra ấn ký Thần Vũ, phần lớn thời gian đều tập trung vào việc tu luyện, càng ngày càng xa lánh Trương Nhược Trần.

Sau khi xảy ra việc vào ba năm trước nàng không còn đến Vân Võ vương cung nữa, tuy Trương Nhược Trần bị bệnh lâu ngày nhưng vẫn thường xuyên đến Lâm gia tìm nàng, cho dù chỉ gặp nàng một chút cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng số lần có thể gặp nàng càng ngày càng ít, nửa năm gần đây chưa từng gặp nàng lần nào, nàng chỉ sai một vị thị nữ đi ra đuổi Trương Nhược Trần về.

“Thì ra nàng là biểu muội của ta.”

Hiện tại có thể nói đây là lần đầu tiên Trương Nhược Trần gặp Lâm Nính San, cũng không có cảm giác gì với nàng nên tỏ ra rất bình tĩnh, khiêm tốn nói một câu, “Đúng là mở ra ấn ký Thần Vũ nhưng Vương hậu nương nương nói chỉ là ấn ký Thần Vũ không có phẩm cấp, tất nhiên không thể so sánh với ấn ký Thần Vũ của biểu muội.”

Lâm Nính San nhẹ gật đầu, hất cái cằm trắng như tuyết lên, cao ngạo như một con thiên nga trắng, nói, “Dù sao ngươi đã 16 tuổi, có thể mở ra ấn ký Thần Vũ cũng là trời cao ban ơn cho ngươi. Sau này chắc chắn phải cố gắng tu luyện, tuy không thể trở thành cường giả võ đạo nhưng ít nhất có thể cường thân kiện thể, không cần nằm trên giường bệnh lâu dài, đối với ngươi… Ít nhất có thể làm một người bình thường.”

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế (Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.