Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

800 năm sau

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

“Trì Dao, ta trao cho ngươi tình cảm chân thành, vì sao ngươi muốn giết ta?”

Trương Nhược Trần hét lớn một tiếng muốn nhào về phía trước, ép đến chiếc giường mạ vàng “kẽo kẹt” một tiếng, ngồi bật dậy.

Phát hiện đây chỉ là một giấc mơ, Trương Nhược Trần mới thở phào một hơi, dùng ống tay áo lau khô mồ hôi trên trán.

Không!

Đây không phải một giấc mơ!

Tất cả chuyện của hắn và Trì Dao công chúa, sao có thể là một giấc mơ?

Trương Nhược Trần vốn là nhi tử độc nhất của “Minh Đế” một trong chín Đế quân Côn Luân giới, tuổi gần 16, lợi dụng thể chất nghịch thiên tu luyện tới đại viên mãn Thiên Cực cảnh.

Nhưng lúc hắn trở thành người đứng hàng đầu trong thế hệ trẻ tuổi Côn Luân giới, lại chết trong tay Trì Dao công chúa vị hôn thê thanh mai trúc mã của mình.

Trì Dao công chúa là nữ nhi “Thanh Đế” một trong chín vị Đế quân.

Minh Đế và Thanh Đế là bạn tri kỷ, Trương Nhược Trần và Trì Dao công chúa càng là đính hôn từ bé, từ nhỏ đã cùng lớn lên, cùng tu luyện, một người khí khái hiên ngang, một người vô cùng xinh đẹp, có thể gọi là kim đồng ngọc nữ, vốn có thể trở thành một giai thoại trong giới tu luyện.

Dù thế nào Trương Nhược Trần cũng không ngờ, Trì Dao công chúa lại ra tay với hắn!

Sau khi chết trong tay Trì Dao công chúa, lúc Trương Nhược Trần tỉnh lại đã phát hiện mình đã đến 800 năm sau.

Trì Dao công chúa trước kia đã bình định chín đế loạn lạc, chống nhất chín nước, thành lập đế quốc trung ương thứ nhất, trở thành chúa tể toàn bộ Côn Luân giới – Trì Dao nữ hoàng.

800 năm trước, chín đế xưng hùng ở Côn Luân giới đã thành quá khứ, biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng.

Chín đế đã chết, nữ hoàng đương thời.

Thời đại này chỉ có một vị hoàng giả chính là Trì Dao nữ hoàng kia, thống ngự thiên hạ, uy danh khắp nơi.

“Vì sao nàng muốn giết ta? Tại sao lòng nàng lại ác như vậy, hay là lòng dạ nữ nhân đều hung ác như thế?”

Ánh mắt Trương Nhược Trần sắc bén, lòng nặng như sắt, đầy nghi ngờ nhưng không ai có thể giải đáp giúp hắn.

800 năm trôi qua, đã sớm bãi bể nương dâu, cảnh còn người mất, ngoại trừ Trì Dao nữ hoàng tu vi tuyệt thế, vẫn còn thanh xuân, không già không chết, những người quen cũ kia đều đã hóa thành cát vàng, biến thành xương trắng.

Cho dù là chín đế oai phong tám phương năm đó cũng đã tuyệt tích ở chốn nhân gian, chỉ dể lại từng câu chuyện huy hoàng được người đời sau kéo dài truyền tụng.

“Kẹt kẹt!”

Một phụ nhân xinh đẹp mặc cung trang thân thể yếu đuổi đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, nhìn Trương Nhược Trần ngồi trên giường, ánh mắt rất ân cần, “Trần nhi, ngươi lại gặp ác mộng?”

Mỹ phụ trước mắt là vương phi của Vân Võ quận vương, cũng là mẫu thân của Trương Nhược Trần, Lâm phi.

Nguyên chủ của thân thể này là một người yếu ớt nhiều bệnh, ba ngày trước chết bệnh trên giường.

Sau khi Trương Nhược Trần bị Trì Dao công chúa giết chết, lúc tỉnh lại đã xuất hiện trong thân thể này, khiến thiếu niên vốn đã chết bệnh được sống lại, điều càng trùng hợp hơn là nguyên chủ của thân thể này cũng gọi là Trương Nhược Trần.

Lúc Trương Nhược Trần vừa tỉnh lại còn rất bài xích Lâm phi, dù sao Trương Nhược Trần cảm thấy Lâm phi chỉ là một người xa lạ.

Nhưng trải qua ba ngày tiếp xúc, Trương Nhược Trần dần phát hiện Lâm phi thật sự rất quan tâm hắn, thật sự tỉ mỉ chu đáo, nghe thấy Trương Nhược Trần bị ác mộng đánh thức càng không quan tâm trời đông giá rét, lập tức đến phòng Trương Nhược Trần.

Đời trước, Trương Nhược Trần chưa từng thấy mẫu thân của mình, nghe nói lúc mình ra đời, nàng cũng qua đời! Không ngờ sau khi bị Trì Dao công chúa giết chết, sống lại trong thân thể này, lại để hắn có thêm một vị mẫu thân, cảm nhân được sự ấm áp từ tình thương của mẫu thân.

“Có lẽ nàng còn chưa biết Trần Nhi của mình đã chết bệnh từ ba ngày trước!”

Nếu nói sự thật cho nàng biết, nàng chưa chắc chịu được sự đả kích của tin dữ này.

Trương Nhược Trần nhìn mỹ phụ trước mắt, ánh mắt trở nên ôn hòa, mỉm cười, “Mẫu thân, không cần lo lắng cho ta, chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Lâm phi ăn mặc mỏng manh chỉ khoác một áo choàng liền mũ viền lông chồn màu đỏ táo, ngồi bên giường Trương Nhược Trần, vuốt ve trán Trương Nhược Trần, lo lắng nói, “Ba ngày liên tiếp ngươi luôn bị ác mộng đánh thức, mỗi lần đều gọi tên ‘Trì Dao’. Rốt cuộc nàng là ai?”

Tất nhiên Lâm phi không có khả năng liên hệ cái tên “Trì Dao” này với nữ hoàng đế quốc trung ương thứ nhất.

Huống hồ, Trì Dao nữ hoàng thống nhất Côn Luân giới, sau khi thành lập đế quốc trung ương thứ nhất đã lấy danh hiệu “Đại Uy Đại Đức nữ thánh hoàng”, bình thường căn bản không có ai dám nhắc đến hai chữ “Trì Dao” này, sẽ phạm vào kỵ húy.

Trương Nhược Trần nói, “Không có gì, mẫu thân, ngươi nghe nhầm!”

Lâm phi thở dài một hơi, nói, “Sau này tuyệt đối đừng gọi thẳng hai chữ ‘Trì Dao’ này nữa, cho dù là trong mơ cũng không được, đây là tục danh của nữ hoàng. Gọi thẳng tục danh của nữ hoàng là đại bất kính, một kinh để người có lòng nghe được sẽ bị xử tử.”

Bạn đang đọc Vạn Cổ Thần Đế (Dịch) của Phi Thiên Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.