Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1247 chữ

“Oe, oe, oe.”

Giữa rừng núi hoang sơ và âm u, đâu đó vang vọng tiếng trẻ con đang khóc khiến cho lão tiều phu già đang đốn củi bên bìa rừng bị thu hút. Lần theo tiếng khóc, lão tìm đến một gốc tre, và bên trong gốc tre là một đứa bé sơ sinh vẫn còn đỏ hỏn đang òa khóc vì cơn khát sữa.

“Quái, giữa rừng núi hẻo lánh này, ai lại để con cái ở đây thế này.”

Ông lão tiều phu nhìn xung quanh và gọi to, nhưng chẳng ai đáp lại những tiếng gọi ấy. Sợ rằng cậu bé sẽ bi lũ thú dữ để ý đến, ông lão chỉ biết ngồi đó mà chờ đợi người thân của nó mà thôi. Ngồi một hồi lâu, cũng hơn canh giờ mà chẳng thấy người thân của cậu ở đâu, trong khi đó nó lại quấy khóc nên ông phải bồng cậu bé vào lòng để dỗ cho cậu nín khóc.

Và ông lão phát hiện ra bên trong tấm khăn quấn lấy cậu có một lá thư với nét chữ nguệch ngoạc đại ý là gia đình của đứa trẻ này vì nghèo nên không thể nuôi nấng được cậu bé đành vứt ở đây với hi vọng sẽ có người tìm thấy và nuôi nấng cậu bé.

“Phụ mẫu gì mà không có lương tâm, có muốn bỏ cũng phải bỏ ở chỗ đông người chứ, sao mà nỡ lòng vứt bỏ ở đây thế này.”

Ông lão chẹp lưỡi, lắc đầu nhưng không quên đung đưa cậu bé để dỗ nó nín khóc. Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy của cậu bé, ông lão quyết định sẽ đưa nó về nuôi vì giữa nơi hoang vu này, gặp được nó há chẳng phải là duyên phận giữa hai người hay sao.

Nghĩ là làm, ông lão vội vã vác đống củi mình đã đốn lên lưng, tay cầm rìu, tay ẵm đứa bé lom khom trở về nhà, chẳng hiểu sao ông lão lại vui vẻ với sự xuất hiện của cậu bé ấy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh của cậu bé, ông lão cảm thấy mọi mệt nhọc dường như đã tan biến đi lúc nào không hay.

“Bà ơi, bà ra xem này.”

Từ trong căn nhà tranh lụp xụp, bà lão - vợ ông đang ẵm đứa cháu còn nhỏ xíu của mình đi ra với vẻ mặt đầy bất ngờ. Không bất ngờ sao được khi trông thấy chồng mình lại ẵm một đứa nhỏ trên tay trở về nhà.

“Ai đây? Con cái của ai đây?” - bà lão với vẻ mặt thắc mắc về thân phận của cậu bé.

“Tôi không biết. Thằng bé bị vứt bên trong bụi tre chỗ tôi đốn củi. Phụ mẫu nó vứt nó ở đó, tôi thấy tội nên đưa nó về nuôi.” - ông lão từ từ giải thích cho vợ mình về thân phận của cậu bé.

“Sao mà nuôi một lúc cả hai đứa được. Nhà mình nghèo, nuôi con bé Linh Chi đã không đủ ăn rồi, nay thêm thằng nhỏ này nữa. Không được đâu, ông mang nó lên huyện rồi tìm người nào đó nhận nuôi nó đi.”

Bà lão cương quyết không đồng ý với ý định nhận nuôi đứa nhỏ của ông lão. Số là nhà hai ông bà lão có hai người con nhưng đều đã mất, chỉ để lại cho hai ông bà đứa cháu gái tên Linh Chi, còn mẹ cô bé Linh Chi thì sau khi sinh ra cô bé thì bặt vô âm tín từ đó đến giờ. Nhà ông bà lão cũng chẳng khá giả gì mấy, quanh năm sống bằng nghề đốn củi của ông và trồng rau của bà, bán ở huyện để sống qua ngày nên nuôi Linh Chi đã rất vất vả rồi.

“Nhưng mà bà nhìn xem ánh mắt của nó đi, tội nghiệp lắm. Huống hồ chi, giữa nơi rừng rậm ấy mà tôi gặp được nó chẳng khác nào duyên phận, tôi không nỡ để nó cho người khác nuôi.”

“Nhà mình sao nuôi nổi hai đứa nhỏ được. Ông không thấy sao.”

Bà lão liếc nhìn thằng bé, trông kháu khỉnh đến lạ kì và như ông, chẳng thể nào hiểu vì sao lại có chút thân quen khi nhìn vào ánh mắt của thằng bé. Lúc này, bà lão lại có chút xuôi lòng với sự xuất hiện của thằng bé.

“Tôi sẽ ở nhà phụ bà trồng rau, nuôi thêm đàn gà mang lên huyện bán để kiếm tiền nuôi hai đứa nhỏ.”

“Thôi được rồi, ông chỉ được cái lo chuyện bao đồng. Bồng Linh Chi đi, để tôi bế thằng bé.”

Vừa bế thằng bé lên, bà lão cười tít hết cả mắt, thằng bé cũng nở nụ cười khi nhìn thấy bà khiến cho bà lão càng cảm thấy thích thú với thằng bé này. Gia đình nhỏ ấy của hai ông bà trở nên vui vẻ hơn với sự xuất hiện của thành viên nhí này.

“Ông tính đặt tên thằng bé là gì?”

“Tôi nhặt được thằng bé trong rừng, nó chẳng khác nào là món quà từ ông trời gửi đến cho tôi cả nên tôi đặt tên nó là Thiên Lâm, bà thấy sao?”

“Thiên Lâm, tên hay đó ông. Từ giờ chúng ta sẽ gọi nó là Thiên Lâm nhé.”

“Thiên Lâm” - cái tên ấy mai này sẽ khiến trời long đất lở, nhưng bây giờ cũng chỉ là một đứa bé dễ thương sống cùng với hai ông bà lão hiền từ cùng “người chị” Linh Chi mà thôi, chuyện tương lai hãy đợi ở tương lai.

Còn ở “Thiên”, Hộ Tinh đã trở về sau khi thăm dò tình hình ở “Địa” với ván cờ thứ 999, bất ngờ trước sự ngổn ngang đang hiện diện bên trong cung điện - nơi đặt bàn cờ của Thiên. Hộ Tinh cũng không thể ngờ rằng sức mạnh của “Hắc Thư Kinh” lại thực sự khủng khiếp đến vậy.

Hắn ta càng bất ngờ hơn khi nghe đám thuộc hạ thuật lại toàn bộ sự việc vừa diễn ra ở đây và cả việc Thiên đã bị “Hắc Thư Kinh” cuốn vào, đưa linh hồn hắn xuống Địa thông qua cuốn sách ấy. Việc cấp bách bây giờ là khôi phục lại hiện trạng vốn có của cung điện và bắt đầu tìm kiếm tung tích của Thiên ở đâu đó bên dưới ván cờ do chính Thiên tạo ra.

“Biết ông ta ở đâu mà tìm đây. Các ngươi có manh mối gì không?”

“Thưa Hộ tinh, miếng ngọc bội hình rồng xanh chủ nhân luôn mang theo bên mình đã biến mất cùng với chủ nhân, có vẻ như đó là manh mối duy nhất.”

“Được rồi, ta sẽ xuống Địa một chuyến để tìm kiếm chủ nhân.”

Hộ tinh toan xuống Địa thì bị đám thuộc hạ ngăn cản vì ở “Thiên” đang cần sự có mặt của hắn hơn cho việc phục hồi lại cung điện, còn việc tìm Thiên ở dưới kia, đám thuộc hạ sẽ phụ trách. Sau khi phục hồi lại cung điện và bàn cờ, Hộ Tinh xuống Địa cũng chưa muộn.

Và đó cũng là bắt đầu có một câu chuyện mà Thiên Lâm sẽ là nhân vật chính của ván cờ thứ 999 này.

Bạn đang đọc Ván Cờ Tàn sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.