Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyến xe 11

Tiểu thuyết gốc · 1126 chữ

Ở hàng ghế cuối chuyến xe bus 11 hôm ấy có một chàng trai, chàng ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài ô cửa. Từng giọt nước nhỏ rơi lộp độp trên tấm kính rồi lăn dài xuống.

Trời âm u, có vẻ sắp có một trận mưa lớn đây. Những giọt nước mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một nặng nề hơn thế rồi ngoài ô cửa đó chỉ còn là những bóng hình mờ mờ ảo ảo.

Chiếc xe lăn bánh lại càng làm cho cơn mưa như thêm mãnh liệt hơn còn thời gian thì như ngừng động lại giữa cơn mưa ấy. Phải rồi ai mà chẳng có cảm giác ấy, mỗi khi trời trút nước thì tâm hồn ta trở lên xao xuyến lạ kì.

Trạm dừng tiếp theo không giống như những trạm dừng khác, một điều gì đó đã xuất hiện hay chính là một ai đó đã xuất hiện.

Chàng trai ngước nhìn ra cửa, một cô gái bước lên xe, cô cúi đầu đi xuống hàng ghế cuối rồi ngồi lại cạnh ô cửa bên kia. Ở cô gái ấy có điều gì lạ lắm, những giọt nước lăn trên má cô có phải là nước mưa hay...

Phải rồi chính là nước mắt, đôi mắt ấy đã đỏ sọng lên kia mà. Chàng trai lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ rồi ghi chép “...phải chăng mưa đã cuốn trôi đi hết ký ức về em, phải chăng mưa đã gieo trong anh một lỗi buồn vô tận, hay mưa chỉ làm anh thêm nhớ em...”

-Này anh kia, anh làm gì vậy?

Cô gái nhìn chàng trai với ánh mắt nghi ngờ. Chàng trai vội giật tai nghe ra rồi hỏi lại:

-Xin lỗi bạn nói với mình sao?

-Đúng vậy, không phải anh thì còn ai, anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm rồi ghi chép thế.

Chàng trai đỏ mặt gượng gạo cười một tiếng:

-Bạn hiểu nhầm rồi, mình không phải biến thái đâu, là mình ghi cái này...

Chàng trai đưa cuốn sổ cho cô gái, cô đón lấy cố hiểu được những gì ẩn giấu trong những dòng chữ nguệch ngoạc kia.

-Mình là phát thanh viên của kênh Radio. Chỉ là gặp bạn nên ngẫu hứng viết ra mấy dòng.

-Xin lỗi anh, em cứ tưởng gặp phải biến thái. Chà anh viết hay quá.

Chàng trai gãi đầu cười hì hì:

-Có gì đâu, mình viết chơi thôi.

-Anh làm ở kênh radio nào thế.

-À mình ở bên Gió radio, phát vào chín giờ tối thứ năm hàng tuần đó, nếu bạn rảnh dỗi thì ghé qua ủng hộ mình nhé.

Cô gái trả lại cuốn sổ:

-Vậy là tối nay ạ?

-À đúng rồi mà mình đang bí ý tưởng quá, không chừng tối nay không phát được mất.

-Hay là anh nghe chuyện của em nhé.

Chàng trai hớn hở ra mặt nhưng rồi lại dịu xuống vì anh biết rằng cô gái đang có tâm sự buồn.

-Nhưng như vậy bạn có ngại không?

Cô gái cúi mặt xuống thở dài:

-Chẳng ai biết em là ai, với lại có người nghe tâm sự của em thì em sẽ không buồn nữa.

Chàng trai ngồi lại gần, cô gái ngước nhìn qua ô cửa, mưa vẫn rơi.

-Em với anh ấy yêu nhau đã hai năm rồi.

Anh ấy lúc nào cũng quan tâm em chiều chuộng em, mỗi ngày anh ấy đều sang phòng trọ dọn dẹp hết mọi thứ cho em.

Em hiểu được điều đó, hiểu được anh ấy yêu mình đến nhường nào, hiểu được mình cần phải trân trọng tình yêu ấy như thế nào nhưng em lại là một người vụng về trong cả lời nói và hành động. Em không biết nói lời yêu thương với anh ấy không biết phải làm gì để chứng rằng em cũng yêu anh ấy. Em còn chưa nấu nổi cho anh ấy một bữa cơm.

Rồi cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, anh ấy lạnh nhạt dần không còn nồng nhiệt như ngày xưa nữa.

Anh ấy cứ lẩn tránh em mãi, vịn hết lí do này đến lí do khác để không gặp em.

Giữa chúng em đã có một bức tường ngăn cản, bưcs tường ấy ngày một cao dần cao dần rồi đến bây giờ hai chúng em không còn nhìn thấy nhau qua bức tường đó được nữa.

Em đã cố gắng sửa đổi bản thân, cố gắng học nấu ăn, cô gắng học nói những lời yêu thương cố gắng mọi thứ chỉ để anh ấy biết rằng em yêu anh ấy nhiều như thế nào.

Nhưng tất cả không thể quay lại như cũ được. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, em đặt một chiếc bánh sinh nhật rồi đem sang phòng trọ tạo bất ngờ cho anh nhưng....

Nói đến đây nước mắt cô gái ứa ra lăn dài trên má cũng như giọt nước mưa trên ô cửa kia. Chàng trai đưa một bên tay nghe cho cô.

-Mình cũng đoán được tiếp theo như thế nào rồi, này bạn nghe thử đi , biết đâu lại nhẹ lòng hơn.

Cô gái đeo tai nghe vào, một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng phát ra:

-...anh là đứa trẻ trên cánh đồng hoang vu bất tận còn em như cơn gió thoáng qua đời anh, tươi mát nhưng vội vàng. Gió mau qua còn đứa trẻ lại chóng quên, nó cứ ngỡ rằng cơn gió này lướt qua thì cơn gió khác lại đến nhưng nó chẳng biết không cơn gió nào lướt qua nó hai lần để rồi khi lớn lên nó mới phát hiện cơn gió đầu tiên chính là cơn gió tươi mát nhất.

Nhưng nó chẳng thể tìm được cơn gió ấy lần nữa. Nó lại tới cánh đồng khi xưa lại ngồi chờ đợi, ngàn vạn cơn gió trôi qua người nó nhưng chẳng phải cái cảm giác quen thuộc mà nó từng biết.

Đứa trẻ ấy thẫn thờ, nó cứ chờ đợi mà bỏ phí cuộc đời, đến lúc nhận ra thì nó đã trở thành một ông lão già lua.

Ôi biết đến khi nào đây, thế rồi chẳng điều kì diệu nào xảy ra cả, đừng chờ đợi nữa đứa trẻ của gió ạ...

Cô gái gạt nước mắt rồi hít sâu một hơi:

-Cám ơn anh, đến lúc em phải xuống rồi.

Cô gái bước ra phía cửa khi ngoảnh lại thì bắt gặp một nụ cười, một nụ cười xóa nhòa đi cơn mưa ấy, mưa ngừng rơi, xe dừng lại, cô gái bước xuống.

-Chào em.

Bạn đang đọc Vài Mẩu Chuyện Không Đầu Không Đuôi sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.