Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1170 chữ

Sau đó An đi đến trường mới cùng với bà, trên đường đi An nhìn lung tung khắp nơi. Phong cảnh nơi này thật là… quá đẹp rồi đi. Những hang cây xanh nối tiếp nhau khoảng cách giữa các cây với nhau cũng rất lí tưởng ; nhìn dọc từ hang cây xuống sẽ thấy một dòng sông nhỏ cạnh hai bờ sông có những phiến đá nhìn giống mấy cảnh trong anime vậy : “Ngồi trên đó sẽ có cảm giác gì nhỉ?”. Đường ở đây cũng sạch sẽ đến kỳ lạ ; xa xa có một cây cầu bắc qua sông thiết kế thì khỏi phải bàn rồi nhất định là cái kiểu “Cuối cùng chúng ta cũng gặp được nhau” hoặc “Em chờ anh rất lâu rồi”… Haizz…

Mà sao càng đi càng như kiểu lặp thời gian vậy? Đi suốt từ nãy vẫn thấy cây là cây vậy kìa?

An quay sang phía bà hỏi : “Vẫn chưa tới ạ?”

Bà nhấc tay đặt lên xoa xoa đầu An nhẹ nhàng nói : “Sắp đến rồi”

Khoảng 15 phút sau hai bà cháu đã đến nơi, An cuối cùng cũng thở phào một hơi vì thoát được cảnh lặp thời gian vô han mấy phút trước. Khi đưa mắt lên nhìn ngôi trường mình sẽ học chỉ có thể dung hai từ diễn tả “lấp lánh”. Trường này đúng là rất đẹp đạt đủ cả ba tiêu chuẩn xanh - sạch - đẹp

Bỗng nhiên bà ngồi xuống chỉnh lại quần áo tóc tai gọn gang cho An ; chỉnh xong thì nắm lấy bàn tay nhỏ của cô nói : “Bà biết bố mẹ để cháu ở cùng bà làm cháu không vui…”

Bà ngước lên nhìn gương mặt “An”, gương mặt dễ thương nhưng nghe qua câu vừa rồi của bà hình như có chút bối rối : “nhưng bà mong cháu có thể hòa nhập tốt với môi trường mới”

Nói xong bà buông tay đứa cháu nhỏ của mình ra, dung sức đứng lên rồi đặt tay lên vai An nói : “Lớp 9 rồi nên cố lên nhé”

Xong bà quay đi không một lần ngoảnh lại (?) để nhìn cháu mình đang giơ tay kiểu Nhĩ Khang (?) gương mặt chứa đầy sự hốt hoảng

“B- bà…”

Giọng nói không đủ lớn để nghe thấy nên người bà cứ tiếp tục đi (về) như vậy

Có một điều (cực) phiền muộn trong đầu An lúc này rằng : mình sẽ học lớp nào? Rồi giờ đứng đây làm gì?

Đội nhiên một bảng màu xanh quen thuộc (?) xuất hiện : [Hi~ Quý khách cần hỏi gì sao?]

Rốt cuộc là ai đang hỏi đây hả?

An nhìn cái hệ thống này với gương mặt chán ghét nói : “Biến, không cần”

[Quý khách vô tâm vậy… Hệ thống tổn thương đó…]

“Cút!”

Vì cô đã thẳng thừng nói như vậy, hệ thống cũng có (không) lòng (vô) tự (liêm) trọng (sỉ) nên đành biến mất trong sự buồn bã… An thật sự bội phục cái hệ thống “dỡ hơi” này liệu có phải hệ thống này bị rảnh không nữa. Đột nhiên tiếng chuông reng ; học sinh ở ngoài đang vui vẻ tươi cười với nhau haha hôhô khi nghe thấy tiếng chuông reng thì mặt ai mặt nấy đều như muốn giết người vậy ; chuẩn bị sẵn sang hơi thở của học sinh thức thứ hai - chạy liều mạng ; đám học sinh này chạy qua như cơn gió An thấy vậy cũng quay qua nhìn thì ra là cổng trường đang đóng, ra vậy, ra vậy…

“dỡ hơi” : “dở hơi” dùng ở đây giúp tang khả năng hài hước (?)

Ra vậy cái đầu mi ấy!

An cũng như bao như chạy liều mạng vào đó nhưng không dung hơi thở (?)

Liều mạng xong, đứng sau cánh cổng trường An thở dài một hơi vì hiện tại vẫn chưa đâu ra đâu cả, mình học lớp nào cũng không biết vậy đến trường làm gì. Bỗng phía xa cô để ý thấy một anh bảo vệ “đẹp trai” chăng? Theo như quan điểm “muốn biết phải hỏi” thì cô quyết định đi hỏi anh bảo vệ. Đây là chuyện thường tình mà? Cô đi đến hỏi người đó : “Cho hỏi phòng giáo vụ ở đâu ạ?” đúng rồi thời khắc này chỉ có phòng giáo vụ thẳng tiến thôi. Bảo vệ chú ý đến An rồi đáp : “ Dãy phòng đằng kia” vừa nói anh ta vừa giơ tay chỉ về hướng phòng giáo vụ ; bỗng anh ta xen them vài câu “Em là học sinh lớp 6 mới đến sao? Hay học sinh tiểu học đến gặp mẹ?”

Học sinh tiểu học? Giống lắm sao? Ừm… nói thật cơ thể này có chút kém phát triển “xíu” thôi có đến nỗi nói như vậy không?

Biểu cảm An lúc này cực kì… cười không ra cười, khóc không ra khóc ; cô lấy tay chỉ vào người mình nói : “Em học lớp 9 rồi ạ”

“Ế, anh xin lỗi… tại nhìn không giống lắm…” - Câu này nói ra với giọng ngày càng nhỏ

“Vậy em xin phép”

Bỏ đi, mấy vụ như này sau này còn nhiều… lắm QAQ

An cảm ơn bảo vệ xong thì bước đi thong thả (?) về hướng người vừa nãy chỉ ; đi một hồi cuối cùng cũng đến nơi, dãy này khá nhiều phòng nên An phải đi từng phòng một tất nhiên có bảng tên hết nên cũng dễ dàng hơn. Tìm được phòng An dung sức đẩy cửa ra bỗng một người va vào mặt cô ; người này vóc dáng tương đối ổn, làn ra trắng, tóc đen óng mượt ngọn tóc cái nào ra cái nấy và đặc biệt không bị chẻ ngọn… ; thời trang khá giản dị nhưng cũng tôn nét giáo viên lên cao chót vót, trang điểm không quá đậm rất hợp mắt nhìn của An.

Cô giáo bỗng hỏi : “ Sao em lại ở đây giờ này?”

An : “Em là học sinh mới lớp 9 đang bị “lạc” lớp ạ”

Cô giáo bỗng có vẻ vui mừng hỏi : “Em tên An đúng không?”

An : “Vâng”

Cô giáo vẻ mặt mừng rỡ như một chú cún tìm được chủ (?) : “May ghê, cô đang đi tìm em đây”

Đi tìm? Bộ cô không nghĩ học sinh “này” cúp học sao?

Sau đó cô giáo đưa An tới lớp, giới thiệu với các bạn khác rồi tìm chỗ ngồi ; chỗ ngồi cạnh cửa sổ bên cửa chính bàn 5 nhìn được cảnh ở ngoài (tất nhiên)

Bà ơi, cháu gái nhỏ này không quen nổi đâu… QAQ

*

*


MC có đi ều muốn hỏi :

MC : Xin hỏi bao giờ thì mạch truyện chính bắt đầu?

An : Khi tìm thấy nam/nữ chính…

MC : …

Bạn đang đọc Ước Nguyện sáng tác bởi VõngTiên

Truyện Ước Nguyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VõngTiên
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.