Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 734 chữ

“ÁAAAA!” - Một tiếng hét thất thanh vang vọng trong không trung phát ra từ một căn nhà nọ.

“Má nó! Này sao học nổi trời?!” - Giọng một cô gái cất lên đầy mệt mỏi, quầng thâm đậm ở mắt do thức khuya nhiều ngày. Trên bàn lúc này đầy ắp sách vở xếp chồng chất lên nhau.

Bỗng bên ngoài có mấy tiếng “cộp cộp”, rồi cửa phòng mở toang ra một tiếng “rầm” – “An! Thôi đi, đừng hôm nào cũng như hôm nào nữa xem! Mày có để cho ai ngủ không hả?” - Giọng người mẹ thất thanh.

“Vâng, vâng, con biết rồi, con xin lỗi, mẹ về phòng ngủ tiếp đi ạ.” – Cô đứng dậy tiến ra phía mẹ mình, xoay người mẹ, rồi lấy tay đẩy nhẹ lưng bà. Ra đến ngoài cửa bà nói “Học gì thì học, đừng làm hại sức khỏe quá” - Giọng mẹ cô lúc này thật nhẹ nhàng và ấm áp làm sao…

Đang lúc xúc động, mắt cô long lanh định chạy lại ôm mẹ, bỗng bà thốt lên – “Đêm nào cũng hét như này hang xóm sang mắng vốn chết.” - Rồi bà quay lưng đi về phòng mình.

“Vừa nãy mình nghe nhầm hả ta…?” – Cô thầm nghĩ trong đầu

Tiếp đến An chầm chậm đóng cửa lại rồi quay lại bàn học.

Tôi tên An, năm nay 18 tuổi. Đang trong thời kì quan trọng nhất của cuộc đời đó chính là THI ĐẠI HỌC. Hiện tại tôi đang rất nỗ lực học tập dù chẳng biết có đỗ không nữa… Nhưng, cố gắng vẫn là trên hết.

Rồi mắt cô bắt đầu liu riu nhắm lại không biết có phải do thức khuya thường xuyên nên dẫn đến cơ thể không chịu được mà ngất đi hay không hay chỉ là vì buồn ngủ thôi? – “Ơ… sao thế này…?” - Mắt cô nhắm nghiền lại

Ngày hôm sau vào một buổi sang nắng ấm tiếng chim hót trên những cành cây. Người người tấp nập ra ngoài, người thì đi làm, người thì đi học, cũng có những người đi chơi. Và tại một ngôi nhà nhỏ ở một vùng tuyệt đẹp.

“ÁAA! Ai đây trời” - Một âm thanh vang vọng khắp nơi làm cho mấy chú chim đang hót gần đấy vội vàng vỗ cánh bay mất.

Gương mặt cô đầy sự hoảng loạn trước khuôn mặt mình trong gương, một cô bé khoảng 10 tuổi, gương mặt dễ thương (đôi chút) giống mình lúc bé, đôi mắt rất đẹp, trang diện một bộ váy ngủ như công chúa vậy.

“Ahaha… nhìn xinh đấy… nhưng… chắc chắc không phải mình!!”

Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Chẳng lẽ mình đã… xuyên không…?! Không… từ từ… bình tĩnh cái đã…

Sau một hồi cuối cùng cô cũng lấy lại bình tĩnh rồi ngồi suy nghĩ hang tỉ câu hỏi vì sao

Lướt một vòng quanh phòng, nhìn những đồ vật trong đây đều là hang “hịn” (dễ thương) cả, đâu đâu cũng một đống đồ đáng giá – “Quàu, phòng đẹp ghê~”

An chầm chậm bước ra phía cửa, lấy tay định mở ra, ai ngờ cửa bị chốt ở phía trên cao hơn cô tầm 5-7 cm nên cô chạy ra lấy cái ghế ở bàn học góc cạnh giường. Đây là lần đầu cô cảm thấy chiều cao có hạn… thực sự mệt

“Ặc, cái cơ thể này cao bao nhiêu vậy kìa…? Dù gì kiếp trước mình cũng cao 1m65 lận mà…”

Bước ra khỏi cửa, cảnh gọi là cực phẩm nhà cửa gọn gang, sạch sẽ không thấy nổi một hạt bụi. Nhìn xong cô bước xuống cầu thang tiếp đến là xuống nhà. Nhìn căn nhà này rộng rãi biết mấy mà lại vắng tanh không lấy nổi một người (trừ tôi)

Bỗng có tiếng “lạch cạch” ngoài cửa chính, rồi một người bước vào

“Ai ya, sao hôm nay dậy sớm vậy An?” - Tiếng nói phát ra rất nhẹ nhàng và từ tốn

“Nay không ngủ được sao? Bà có làm cơm sang rồi đấy”

B- Bà của thân thể này? Vậy mình nên trả lời cho phải phép chứ nhỉ…?

“Dạ.”

“Vậy hả? Thế thì lại đây ăn sang, nay ngày đầu năm học mới nên đến sớm chút cũng được”

“Vâng???”

Rốt cuộc vày vụ gì đây?!

Bạn đang đọc Ước Nguyện sáng tác bởi VõngTiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VõngTiên
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.