Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạnh cả sống lưng

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Mẹ mất năm tôi ba tuổi, một mình ba nuôi tôi đến bây giờ. Ba tôi là công nhân đường sắt, hay phải đi công tác, nhưng vẫn cố chăm sóc tôi, vì vậy, dù rất muốn, nhưng ba không có nhiều thời gian dành cho tôi, nên tuổi thơ của tôi trôi qua trong sự cô đơn.

Tôi nhìn ba, do dự một chút rồi đi vào trong bếp.

"Sao thế con, đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm được rồi." Ba tôi quay đầu lại hỏi, ba tôi đang thái rau, trên gương mặt hằn đầy dấu vết khắc khổ của thời gian.

"Ba, mẹ con đã xảy ra chuyện gì?" Tôi đột nhiên hỏi, câu hỏi này bất ngờ tới mức khiến cho cả người ba tôi run lên, thiếu chút nữa cắt trúng tay, ba đặt con dao xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc: "Vỹ Vỹ, sao tự dưng con lại hỏi chuyện này?"

"Đêm qua con mơ thấy mẹ, con muốn biết mẹ con đã qua đời như thế nào?" Tôi vội nói.

"Mẹ con qua đời lúc con ba tuổi, mất vì bệnh nặng." Ba tôi lắc đầu thở dài.

"Biết là vậy, nhưng tại sao ngay cả tên của mẹ con cũng không được biết?" Tôi hỏi ba, từ khi mẹ tôi mất tới giờ, ba tôi không hề nhắc đến mẹ, chưa hết, ngoài việc lén lút đi thăm mộ mẹ vào tiết Thanh minh, thì ngay cả hộ khẩu cũng thể hiện việc ba mẹ đã ly hôn.

Đáng buồn hơn nữa là cho tới tận bây giờ, tôi còn vẫn chưa biết tên của mẹ, giống như mẹ là một người không hề tồn tại trên đời này, nếu hôm qua tôi không mơ thấy mẹ, thì có lẽ tôi cũng đã quên mất đi cái khái niệm mẹ là gì rồi.

"Vì sợ con đau lòng, nên mới không nói cho con biết, cũng đã nhiều năm rồi, con hãy quên mẹ con đi." Ba tôi lắc đầu, sau đó quay lại, tiếp tục thái rau.

"Nhưng ít nhất ba cũng phải cho con biết tên của mẹ chứ!" Tôi than thở.

Ba tôi lại quay lại, gương mặt hơi khó chịu: "Vỹ Vỹ, hôm nay con bị sao vậy? Sao lại hỏi ba mấy vấn đề này?"

"Bao nhiêu năm nay, ngay cả mẹ là ai con cũng không biết, thật sự con rất muốn biết." Tôi nghiêm túc hỏi ba, ba nhìn tôi một cái, hơi cúi mặt xuống, đôi mắt ba dường như nhuộm chút bi thương.

"Ba xin lỗi, thật sự ba không thể nói với con được, nhưng con hãy tin ba, trên thế gian này không ai yêu con nhiều hơn mẹ con được." Ba tôi nói xong liền quay đầu, lần này, dù tôi có nói gì, ba cũng không chịu quay đầu lại nữa.

Tôi chỉ đành tiếc nuối quay về ngồi xuống ghế sofa, tôi biết, chắc chắn ba biết mẹ tôi đã chết như thế nào, chỉ có điều ba một mực không chịu nói cho tôi biết, cũng không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì về mẹ với tôi, đến cả những tấm ảnh treo trong nhà, cũng đều không có hình bóng mẹ.

Là sợ tôi đau khổ vì nhớ mẹ ư? Không, chắc chắn đây không phải lý do để ba giấu tôi, ngoài ba tôi ra, còn bà nội nữa, dường như họ đã giấu tôi rất nhiều thứ.

Mẹ của tôi, chắc chắn không phải một người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không giấu diếm tôi như vậy, rốt cuộc, mẹ tôi là ai? Mẹ tôi có thân phận gì? Vì sao ngay cả bà nội tôi lẫn ba tôi đều im lặng không muốn nhắc tới?

Quá nhiều thắc mắc cứ quanh đi quẩn lại trong đầu tôi, nhưng tôi biết, đáp áp của nó, phải do chính bản thân tôi tìm lấy.

Vì chuyện này mà bữa cơm trở nên cực kỳ yên ắng, sắc mặt ba tôi nặng nề, ngoài việc ăn cơm, ba cũng chẳng nói nhiều như mọi khi, có lẽ, vì tôi nhắc đến mẹ, làm cho ba nhớ tới người vợ đã khuất của mình.

Tôi cũng không mở miệng, thắc mắc vẫn cứ quanh quẩn trong đầu, từ khi sinh ra đến giờ, những kí ức lúc ba tuổi của tôi đều đã mờ nhạt hết, xem ra, tôi phải đi thăm bà nội một chuyến nữa rồi.

Ăn cơm trưa xong, tôi trở về phòng mình, trước mặt tôi, tấm ảnh treo trên tường đã thay đổi, trong những người có mặt trong ảnh, Bí Tiểu Vũ và Tô Nhã đã khác với mọi người.

Hơn nữa, hai người họ và Trần Phong đều như nhau, làn da trắng xanh nổi bật cùng nụ cười ghê rợn, gương mặt méo mó khó tả, ngược lại với họ là nụ cười bình thường của những người xung quanh.

Tới lúc này, đã có năm người chết, bọn họ đều có mặt trong tấm hình này, làm toàn bộ tấm hình trở nên u ám và ghê rợn, khiến tôi nổi hết da gà.

Nhưng làm cho tôi hoảng sợ nhất, là nụ cười của Bí Tiểu Vũ, cô ấy khác mọi người, đầu nghiêng hẳn về một hướng, nhìn thẳng vào mặt của tôi trong bức ảnh, nụ cười tràn ngập oán hận và căm phẫn, đôi mắt như thú dữ, cứ nhìn tôi chằm chằm, cánh tay hơi giơ lên.

Sự khác biệt rõ rệt này, làm cho tôi đột nhiên nhớ tới câu nói của Bí Tiểu Vũ trước khi chết: "Trương Vỹ, tớ có thành quỷ cũng không tha cho cậu."

Chẳng lẽ Bí Tiểu Vũ muốn báo thù tôi thật? Nhìn tấm ảnh chụp góc mặt quỷ dị của Bí Tiểu Vũ, tôi thấy lạnh cả sống lưng, giống như bị người ta nhìn chằm chằm vậy, nhưng sau đó, tôi lắc đầu, thản nhiên nhìn lại tấm ảnh, tôi lẩm bẩm: "Tới tìm tớ báo thù đi, Bí Tiểu Vũ, tớ không sợ cậu”.

Bạn đang đọc Tuyệt Vọng Phòng Học (Bản Dịch) của Vong Ký Ly Sầu

Truyện Tuyệt Vọng Phòng Học (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12449651
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.