Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ đi săn cũng là kẻ bị săn

Tiểu thuyết gốc · 5128 chữ

Sau một đêm thức trắng để ngồi thiền định, Minh Thiện đã thành công tăng mật độ hồn lực có thể sản sinh trong cơ thể mình lên gấp đôi và đồng thời cũng có thể nghĩ đến việc tiến hành đột phá cảnh giới Khai Mạch tầng hai. Có điều bát mạch do Thiên Sinh Châu tạo ra, tuyệt đối đột phá sẽ khó hơn những người khác rất nhiều.

Minh Thiện: “Lại phải đi mua đồ nữa sao chứ?”

Yên Nghi: “Khi ngươi đột phá, Thiên Sinh Châu sẽ cắn nuốt hồn lực ngươi vô cùng dữ dội. Dù ngươi hồn lực vốn dồi dào, giờ lại được nhân hai lên nhưng vẫn để đề phòng nguy cơ chết yểu, tốt nhất vẫn nên ra ngoài mua vài món chứa tinh khí hồn lực đặt xung quanh. Hơn nữa khối Tinh Thạch Nguyên Thủy kia cũng cần một cái lò luyện khí, chứ cái đỉnh của ngươi thì chỉ luyện đạn được thôi.”

Minh Thiện: “Luyện khí? Ý là tiên tử sẽ luyện cho ta một món vũ khí từ khối Tinh Thạch đấu giá được ngày hôm qua sao?”

Yên Nghi: “Bớt nhiều lời nữa đi. Ngươi giờ không còn tiền, vậy thì ra ngoài săn giết hồn thú kiếm vật phẩm đem trao đổi, vừa tiện để ngươi luyện tập một tí.”

Minh Thiện: “Được, ta hiểu rồi.”

Đến khu rừng lớn nằm ngay bên cạnh phố Đại Đông, ở đây được xem như nơi mà các thợ săn lẫn võ giả thường xuyên tới để săn giết hồn thú. Khu rừng rộng lớn hơn 25 nghìn héc ta, có đầy đủ loại địa hình từ bằng phẳng, rậm rạp, sống suối… Động thực vật sinh sôi nảy nở không ngừng, chiếm chủ yếu vẫn là hồn thú ở cấp Phàm và cấp Hư sơ kỳ. Ngay ở bên ngoài khu rừng cũng có không ít những quầy hàng để trao đổi vật phẩm từ hồn thú săn giết được, thậm chí còn có một vài người giao nhiệm vụ săn giết hồn thú để võ giả và thợ săn có thể đến nhận.

Minh Thiện vẫn trong bộ dạng cải trang khi đi ra bên ngoài để tránh nguy hiểm, từ đầu tới cuối đã chuyển sang một bộ áo màu nâu tồi tàn, đầu đội chiếc nón lá với vành rất rộng, âm thầm tiến thẳng vào trong khu rừng để tránh gặp phiền phức.

Yên Nghi: “Việc ngươi còn sống, chắc chắn đã đến tai kẻ đã hãm hại ngươi lần trước rồi.”

Minh Thiện: “Không có tang lễ diễn ra thì sớm muộn cái tên đó cũng đoán ra thôi.”

Yên Nghi: “Này, hôm qua chạm mặt như vậy chắc ngươi cũng phải nhận ra rồi đúng không?”

Minh Thiện: “Ừ, ta đâu phải kẻ ngốc. Chuyện hôm đó ở rừng trúc, duy nhất chỉ có ta và kẻ bịt mặt đó. Tuy Vinh Phong công pháp không giống, nhưng hắn lại biết việc ta đã chết một lần… Chắc chắn là có liên quan tới Vũ gia, dù sao cũng chỉ có bọn chúng là mối nghi ngờ trước mắt.”

Đi được một đoạn, Minh Thiện đã nhanh chóng phát hiện ra con hồn thú đầu tiên. Lại là Dã Trư, cảnh giới Phàm thú sơ kỳ, đang mải mê đào mấy củ khoai lang lên để ăn.

Yên Nghi: “Ở Đông Thành này xem ra rất đông bọn Dã Trư này nhỉ?”

Minh Thiện: “Dã Trư chu kỳ mỗi năm mang thai hai lần, mỗi lần kéo dài 3 tháng, đã sinh ra thì không dưới mười con, tốc độ trưởng thành tương đối nhanh. Thêm nữa là khu rừng này vốn những con cỡ Dã Trư đã là đỉnh chuỗi, sinh vật ăn thịt mạnh hơn chúng khá hiếm. Nếu không có thợ săn và võ giả săn giết, tùy tiện vài năm số lượng tụi nó thậm chí có thể thống trị nguyên cả vùng đấy chứ.”

Yên Nghi: “Là vậy sao? Thời của ta bọn hung thú cường đại rất nhiều, bảo sao đám Dã Trư này ta lúc còn sống cũng chẳng gặp được bấy nhiêu lần.”

Phía bên này khi thấy con Dã Trư sắp bỏ đi vì tìm mãi cũng chẳng có lấy gì ăn được, Minh Thiện lặng lẽ lấy ra thanh trường kiếm của mình, đôi mắt tập trung hướng về phía một mục tiêu duy nhất.

Minh Thiện: "Thức Kiếm - Sát Quang Phi Nhật Nguyệt!"

Không còn lo sợ về việc hao tổn sức lực như trước, Minh Thiện thẳng tay tung ra một đòn tấn công chí mạng nhưng cũng rất tiêu tốn hồn lực về phía Dã Trư trước mặt.

Nhưng thú rừng thì có trực giác nhanh nhạy, lại vốn tính cẩn trọng nên khi nhận ra sát khí liền lập tức tránh. Kiếm của Minh Thiện dù sắc bén, cũng chỉ kịp cắt một đường qua lớp da dày của con Dã Trư mà thôi.

Minh Thiện: "Tiếc thật, biết thế đã dùng thêm độc gây tê liệt rồi."

Yên Nghi: "Dù tố chất của ngươi hơn người nhưng kỹ thuật vẫn chưa được ai tận tình dạy dỗ, xem ra vốn vẫn còn non nớt lắm."

Minh Thiện: "Chậc... Không thể cãi được."

Bị hù cho giật mình, Dã Trư vội vàng bỏ chạy, Minh Thiện thấy thế thì lập tức đuổi theo. Thông qua khí tức của Dã Trư mà Minh Thiện lần vào sâu hơn trong rừng, đến một lúc khi cảm giác còn thú không chạy nữa mới dừng lại.

Minh Thiện: "Con Dã Trư kia có lẽ đã mệt, không đi nổi nữa rồi."

Yên Nghi: "Minh Thiện, ngươi vẫn nên cẩn thận đấy."

Từ từ tiến từng bước về phía trước để nhìn thấy con Dã Trư, Minh Thiện giật mình khi thấy cảnh tượng trước mắt lúc này. Con Dã Trư bị truy đuổi nãy giờ đang đứng ngửi ngửi vào một cái xác Dã Trư khác, cùng với thái độ đau xót của một con thú. Xung quanh còn có thêm khoảng năm sáu cái xác của đồng loại, tất cả đều trong bộ dạng chỉ mới bị giết cách đây không lâu.

Minh Thiện: "Gì vậy chứ? Cả một đàn Dã Trư bị ai đó giết..."

Yên Nghi: "Không phải người làm, trên xác của bọn Dã Trư bị giết đó có vết cào và cả dấu răn... Cẩn thận!"

Từ trong bụi rậm, một con hắc Hổ to lớn bất ngờ lao ra định vồ lấy Minh Thiện. Nhờ sự phát hiện và nhắc nhở của Yên Nghi mà Minh Thiện mới kịp thời tránh được một đòn nguy hiểm đến như vậy.

Minh Thiện: "Hổ sao? Lại còn là một con Hổ màu đen tuyền."

Yên Nghi: "Cẩn thận, nó là hung thú cấp Linh sơ kỳ lận đấy."

Minh Thiện: "Không phải chứ, nơi đây lấy đâu ra hồn thú Hổ cấp cao như vậy?"

Nhìn bộ dạng của con hắc Hổ, nó to lớn ít nhất cũng phải dài gần 2 mét, mắt đỏ, bốn chân đều có móng vuốt sắt nhọn, đang gầm gừ đe dọa với sát khí bao trùm toàn bộ cơ thể.

Yên Nghi: "Tuy ta cảm giác là có gì đó không đúng nhưng trước tiên ngươi cứ nên xử nó trước đã. Nhớ cẩn thận đấy, dù sao cả hai vẫn chênh lệch về cảnh giới rất nhiều."

Minh Thiện: "Dĩ nhiên là phải cẩn thận rồi."

Hắc Hổ chủ động lao tới tấn công trước bằng những cú vồ và cú tát bằng chân trước đầy nguy hiểm. Trước móng vuốt sắc bén và cách di chuyển linh hoạt của con hung thú trước mặt, Minh Thiện phải liên tục cật lực tránh né rồi đợi cơ hội là vung trả lại những nhát kiếm. Hai bên giằng co qua lại được một lúc, hắc Hổ bất ngờ gầm lên, lợi dụng áp bức cảnh giới mà giải phóng ra luồng khí tức mạnh mẽ, đẩy lùi Minh Thiện về sau.

Minh Thiện: "Áp lực lớn quá... !"

Nhân cơ hội đối phương sơ hở, hắc Hổ rất nhanh di chuyển vòng ra phía sau, hai chân trước vươn ra móng vuốt sắc nhọn mà vồ tới.

Minh Thiện: "Tiêu rồi, thứ này nhanh quá đáng."

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, con Dã Trư như muốn trả thù cho đồng loại mà hung hăng sát khí lao tới, bất ngờ húc một phát đẩy văng con hắc Hổ đâm vào cái cây gần đó một cái rất là mạnh. Con Dã Trư lại nhìn Minh Thiện một lúc, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng hắc Hổ sau đó rục rịch đứng dậy, Dã Trư bỏ qua Minh Thiện, lại quay sang phía con hung thú đã giết gia đình mình kia.

Yên Nghi: "Minh Thiện, ngươi biết giờ nên làm gì rồi chứ?"

Minh Thiện: "Dĩ nhiên là biết rồi."

Quay về phía con hắc Hổ đang gầm gừ, Minh Thiện thủ thế, tay nắm thật chắc thanh trường kiếm, đứng song song ngay bên cạnh Dã Trư.

Minh Thiện: "Nếu đã có cùng kẻ thù, dù là ai cũng có thể hợp tác."

Hắc Hổ nhìn bộ dạng một người một thú trước mặt như đang thách thức mình, nó càng trở nên tức giận hung dữ hơn, sát khí tỏa ra cảm giác vô cùng nặng nề.

Yên Nghi: "Sát khí dày đặc như thế, dù có là hung thú thì ở cấp bậc như thế này cũng khó mà có được."

Minh Thiện: "Giờ cứ giết chết nó rồi truy hồn điều tra là được đúng không?"

Dứt lời, Minh Thiện kích hoạt chiêu thức Thiểm Ảnh rồi di chuyển với tốc độ nhanh chóng mặt, luồn lách quanh hắc Hổ. Lâu lâu Minh Thiện sẽ dừng lại rồi ném ra một lọ thuốc chứa chất độc gây tê, cứ thế mà dùng hết năm bình rồi nhảy lên trên một thân cây. Con Dã Trư nhìn đám khói độc tỏa ra quanh hắc Hổ nên cũng thông minh không vội xông vào.

Minh Thiện: "Không biết với hồn thú cấp Linh thì độc dược phát tác được cỡ nào đây?"

Hắc Hổ đứng giữa làn khói độc đến khi tất cả tan hết, bản thân nó tuy bị ảnh hưởng nhưng tác dụng có vẻ rất nhẹ. Hung thú gầm lên một tiếng, vẫn dũng mãnh đáng sợ vô cùng.

Minh Thiện: "Dù sao cũng không trông đợi gì nhiều và số thuốc độc đó, tốt nhất vẫn là tự thân ra tay. Thức Kiếm - Sát Quang Phi Nhật Nguyệt."

Ra một đòn phủ đầu bằng nhát chém sắc bén, Minh Thiện vậy mà chẳng thể xuyên qua được tiếng gầm khi con hắc Hổ gào lên, thậm chí bản thân còn bị đánh văng về phía sau. Hắc Hổ lao tới, Dã Trư nhảy vào tham chiến thì bị lãnh một cú tát mạnh từ kẻ thù. May nhờ vào lớp da dày, Dã Trư không bị tổn hại gì nhiều nên liền lập tức quay lại thúc mạnh vào bụng của con hắc Hổ. Nhưng chỉ chờ có thế, hắc Hổ liền giương nanh chuẩn bị cắn một đòn chí mạng thẳng cổ của Dã Trư. Đây cũng là cách mà con hung thú này thường dùng để săn giết vô số con mồi của mình.

Minh Thiện: "Quang Thức - Thiểm Ảnh."

Tia sáng từ đầu vụt tới ngay dưới chân hắc Hổ và Dã Trư, hiện thân chính là Minh Thiện với thanh kiếm trong tay. Ngay lúc con hắc Hổ đang há toạc miệng nó ra, Minh Thiện dồn toàn lực mà phóng thẳng thanh kiếm trong tay mình đâm vào vòm miệng hung thú, thậm chí đâm xuyên lên trên. Phần chuôi kiếm kẹt lại, khiến hắc Hổ không thể ngậm miệng lại, nó đau đớn nhưng lại bị con Dã Trư bồi thêm một cú hất lên không trung rồi rơi thẳng xuống đất một cái mạnh.

Minh Thiện: "Con Hổ này thiếu mất một phần ranh mãnh vốn có, chỉ để ý tới những gì trước mắt. Chắc một phần là do thuốc, không tệ chút nào."

Nhưng hắc Hổ vẫn chưa thể bị đánh bại dễ dàng như thế, dù cảnh thanh kiếm còn đang găm xuyên trong họng của nó vẫn trông vô cùng là đau đớn. Hắc Hổ từ từ đứng dậy, nó đưa ánh mắt đỏ lừ thịnh nộ và căm phẫn nhìn Minh Thiện và con Dã Trư. Cơn đau càng làm nó điên tiết lên, tiếng gầm đầu tiên kèm theo sức mạnh hồn lực lập tức đánh tất cả mọi thứ gần đó.

Minh Thiện và Dã Trư đập người vào liên tiếp mấy cái cây mới dừng lại, cả hai sau đó lập tức lồm cồm đứng dậy.

Yên Nghi: "Cẩn thận!"

Minh Thiện vừa ngẩng đầu lên, hắc Hổ đã ở ngay trước mặt, nó trực tiếp giáng một đòn tát thật mạnh. Khung cảnh xung quanh đó chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn, kèm với đó là đất đá văng lên dữ dội. Minh Thiện lại văng đi một đoạn, sau đó là bộ dạng thê thảm đang nằm trên đất.

Minh Thiện: "Cái thứ chết tiệt này đúng là mạnh quá mức mà."

Còn chưa kịp đứng dậy, trước mắt Minh Thiện đã lại là bóng dáng của hắc Hổ sừng sững. Con hung thú giơ cao móng vuốt sắc bén, toàn lực giáng xuống để kết liễu đối phương. Minh Thiện chút sức vội đưa kiếm lên đỡ, thanh kiếm giữ chắc trong tay từ nãy đến giờ lại bị vuốt hổ chém lưỡi gãy làm đôi.

Minh Thiện: "Tiêu rồi..."

Nhưng một lần nữa Dã Trư kịp thời lao tới thúc vào hắc Hổ, ngăn được nguy hiểm của Minh Thiện. Có điều hắc Hổ chẳng bị hất văng như lần trước mà chỉ bị đẩy một đoạn ngắn nhờ vào thế khí tức của bản thân, nó lập tức quay sang tấn công lại Dã Trư. Hai hồn thú hỗn chiến điên cuồng, nhưng hắc Hổ là kẻ chiếm hoàn toàn về lợi thế. Trước những đòn công kích đầy thô bạo của một con mãnh thú được con người ca tụng là chúa tể của rừng rậm, nhanh chóng cơ thể của Dã Trư đã bê bết máu, đến cả đứng nó còn chẳng nổi. Hắc Hổ chẳng hề muốn vờn chuột tí nào, chuẩn bị ra đòn chí mạng kết liễu Dã Trư.

Minh Thiện: "Cảm ơn ngươi đã giúp ta câu giờ...."

Bóng dáng Minh Thiên lao tới, khắp cơ thể tỏa ra một luồng hồn lực màu đỏ hồng dữ dội như ngọn lửa. Cậu thiếu niên họ Dương cứ thế tung một quyền trực diện vào lòng ngực con hắc Hổ, uy lực khiến nó bị đánh văng ra xa.

Minh Thiện: "Đây là... Sức mạnh của hồn lực Hồng Hồ sao?"

Yên Nghi: "Bằng cách dung nạp hồn lực liên tục vào các bộ phận trên cơ thể, sức mạnh của người dùng cũng sẽ để tăng vọt lên một bậc. Đây thường được gọi là đốt cháy hồn lực, bởi do việc tiêu hao năng lượng hồn lực là vô cùng nhanh chóng. Thông thường không phải ai cũng làm được, thậm chí là tập luyện cho tới cuối đời cũng chưa chắc thành công một lần. Nhưng nếu sở hữu Hồng Hồ hồn lực thì khác, bản chất của nó chính là cường hóa cơ thể nên chỉ cần có thể điều khiển thứ hồn lực này lưu thông trong cơ thể thì liền có thể bước vào trạng thái đốt cháy. Dĩ nhiên, việc tiêu hao hồn lực vẫn diễn ra nhanh như thường."

Hắc Hổ vừa đứng dậy liền lập tức lao tới, Minh Thiện lấy ra một thanh kiếm khác trong túi trữ vật của mình rồi cũng trực diện một đấu một với con hung thú luôn. Với hồn lực Hồng Hồ đang tỏa ra dữ dội, lưỡi kiếm trong tay của Minh Thiện cũng dần chuyển sang màu đỏ bởi luồng năng lượng hừng hực chẳng khác gì ngọn lửa đang bắt đầu bao bọc kia.

Minh Thiện: "Ta không có nhiều thời gian, nhất định phải nhanh chóng kết thúc ngươi ngay tại đây thôi."

Cuộc chạm trán tay đôi diễn ra, một bên là hung thú với sát khí bao trùm khắp thân thể và bên còn lại là vị thiếu niên trẻ tuổi với thanh kiếm đỏ rực như ngọn lửa đang cháy. Hai bên đánh nhau không ngừng, điên cuồng và dữ dội. Những cái cây xung quanh thay nhau gãy đổ, đất đá bị xới văng tung tóe cả lên, khói bụi bay phải gọi là mù mịt. Từ xa mà nghe tiếng kiếm chém vang lên liên hồi, rồi cả mấy tiếng gầm vang trời đầy dữ tợn cũng đủ khiến người ta phải nổi hết cả gai ốc.

Minh Thiện: "Con Hổ chết tiệt, xem ta làm sao xử lý ngươi đây!"

Một nhát kiếm chém mù mắt trái của hắc Hổ, Minh Thiện sau đó lùi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của tiếng gầm của con hung thú đang đau đớn. Hắc Hổ lúc này càng tấn công dữ dội hơn, chẳng khác gì một con thú điên sau mỗi lần bị thương vậy.

Yên Nghi: "Nhanh chóng ra đòn kết liễu đi."

Minh Thiện: "Làm ngay đây. Thức Kiếm - Sát Quang Phi Nhật Nguyệt!"

Một nhát kiếm cong như vầng trăng, chói lọi như ánh mặt trời chém ngang qua người hắc Hổ. Đường kiếm bén ngọt đến mức chẳng làm một giọt máu nào bắn ra cho đến khi hung thú ngã gục xuống đất, từ vết chém mới bắt đầu tuôn ra cả một vũng đỏ lờm tanh tưởi.

Minh Thiện: "Cuối cùng cũng giết được rồi."

Yên Nghi: "Thay vì liều mạng với con Hổ này, ngươi vốn có thể bỏ chạy mà cái tên ngốc này."

Minh Thiện bỏ trạng thái đốt cháy hồn lực, trở lại ban đầu. Lúc này do hồn lực tiêu hao quá nửa, Minh Thiện đột ngột kiệt sức mà ngã khụy gối xuống, thở dốc.

Yên Nghi: "Lần đầu như vậy, vài lần nữa sẽ quen thôi."

Minh Thiện: "Đốt cháy hồn lực chỉ dùng trong những lúc nguy cấp, ta thực sự không muốn có thêm vài lần để làm quen nó đâu..."

Yên Nghi: "Biết vậy thì tốt."

Đợi một lúc khi đã lấy lại tỉnh táo, Minh Thiện đi đến chỗ của con Dã Trư đang thương tích đầy mình, chân của nó bị gãy nên chẳng thể đứng lên đi được. Nhìn bộ dạng này, Minh Thiện lại nghĩ đến việc cả hai vừa cùng nhau chiến đấu thì không muốn xuống tay nữa làm gì.

Minh Thiện: "Coi như là ta trả ơn ngươi đã cứu mạng ta đi."

Ngồi xuống bên cạnh Dã Trư, Minh Thiện bằng đầu trị thương cho nó. Thuốc đắp lên chỗ chân bị gãy, kết hợp với thuật trị thương của Dương gia, Dã Trư nhanh chóng khôi phục.

Ming Thiện: "Lúc đầu là ta muốn giết ngươi, nhưng xem ra lại không thể rồi, coi như cơ duyên với nhau vậy."

Dã Trư đứng dậy được, nhìn Minh Thiện một lúc rồi quay đầu rời đi, bản thân không quên gặm đứt chiếc đuôi của một đồng loại đã chết mà mang đi theo bên người như một món di vật.

Minh Thiện: "Được rồi, giờ xem lất được gì từ con Hổ kia đây."

Trở lại chỗ xác hắc Hổ đã không còn thở từ lâu, Minh Thiện tiến đến gần chuẩn bị mổ lấy chiến lợi phẩm thì bất ngờ thứ vốn bất động nãy giờ lại mở mắt, bất ngờ vung chiếc vuốt lao tới.

Minh Thiện: "Chết tiệt, nó còn biết giả chết sao?"

Lùi về sau, Minh Thiện chỉ bị móng vuốt sượt nhẹ qua phần mặt bên trái nhưng do vết cắt hắc Hổ có kèm thêm hồn lực gây sát thương sâu nên bắt đầu chảy máu không ngừng. Minh Thiện nhanh chóng lấy ra một miếng thuốc cầm máu như miếng giấy dán để đắp lên vết thương của mình.

Về phía hắc Hổ, nó tuy đã yếu hơn trước nhưng vẫn lồm cồm đứng dậy được. Minh Thiện lúc này nhanh chóng dùng toàn lực tung ra một Thức Kiếm nữa, lần này cắt rời luôn cả đầu hung thú rơi xuống đất.

Minh Thiện: "Hừ... hừ... Đúng là, con Hổ ranh mãnh mà."

Nhưng Minh Thiện cũng đã dùng cạn hồn lực của mình, trước mắt mọi thứ hóa lờ mờ, bản thân kiệt sức mà ngã gục xuống tại chỗ nằm bất tỉnh.

Hơn một giờ trôi qua, vẫn nguyên tại chỗ cũ.

Yên Nghi: "Minh Thiện, Minh Thiện, ngươi mau dậy chưa hả?"

Từ từ Minh Thiện mở mắt ra, lại nhìn thấy bản thân đang nằm dựa vào cây ngay ngắn, có luôn cả áo khoác đắp trên mình.

Minh Thiện: "À... gì vậy… Vẫn còn sống sao?"

Ngưng Sương: "Ngươi tỉnh rồi sao?"

Từ giọng nói có phần êm tai đó, trước mắt Minh Thiện lúc này là một cô gái với dáng người cao, thân hình đầy đặn và cân đối. Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ dài qua đầu gối, thêm bộ giáp khoác bên ngoài trông vừa nữ tính lại vừa mạnh mẽ vô cùng. Có vẻ cùng chạc tuổi với Minh Thiện nhưng nhan sắc đã sớm trưởng thành khi trông nàng vô cùng xinh đẹp. Với việc sở hữu làn da hồng hào, một gương mặt xinh xắn, tam quan thanh tao và trang nhã, kết hợp là đôi mắt đen tuyền long lanh cùng đôi môi đỏ căng mọng. Mái tóc nàng đen dài, bên trên có cài một chiếc trâm mang hình hồ điệp màu lam, có thể gọi đây là một mỹ nhân luôn cũng chẳng ai dám cãi.

Yên Nghi: “Lúc ngươi ngất đi không nào, cô gái này lại đi ngang qua, tiện thể đã ở đây coi chừng ngươi bất tỉnh. Ta thấy không phải là người xấu đâu.”

Nhìn xung quanh, xác của hắc Hổ vẫn còn yên đó, máu của nó thì đều bị hút vào chiếc lọ đặt trên tảng đá bên cạnh. Minh Thiện lại nhìn về phía cô gái, dù đã hết mơ màng nhưng nàng thật sự vẫn là quá xinh đẹp trong mắt của bất kỳ ai.

Minh Thiện: “Là cô đã ở đây coi chừng trong lúc ta bất tỉnh sao?”

Ngưng Sương: “Ta tên là Lăng Ngưng Sương. Dù sao cũng chỉ là đi ngang qua, vô tình nhìn thấy ngươi nằm bất tỉnh trong rừng thế này nên không thể bỏ mặt được mà thôi.”

Minh Thiện: “Lăng tiểu thư… Lăng gia? Không phải là dinh phủ Lăng gia cách xa nơi này lắm sao?”

Ngưng Sương: “Xa thì xa chứ, chỉ là ta muốn sắp tới đây sẽ được nhập học vào Đông Thành Nhất Viện nên xuất phát sớm một chút đó mà.”

Minh Thiện: “Phải nhỉ, nhìn cô ấy cũng trạc tuổi ta. Dù sao Đông Thành Nhất Viện cũng là học viện đứng đầu Đông Thành này liên tục nhiều năm rồi.”

Quan sát thương thế trên người Minh Thiện có vẻ đã không sao, Ngưng Sương lại nhìn sang xác của hắc Hổ đang nằm bên cạnh.

Ngưng Sương: “Con hắc Hổ cấp Linh này là ngươi giết đó sao? Chỉ với cảnh giới Khai Mạch tầng một thì quả là lợi hại đấy.”

Minh Thiện: “Cũng không hẳn là một mình ta…”

Ngưng Sương: “Này, ta muốn bàn với ngươi một chuyện. Số tinh huyết của con hắc Hổ này, nếu ngươi không cần thì có thể bán lại cho ta được không?”

Hồn thú sinh ra, gần như mọi vật trên cơ thể của nó đều có giá trị. Với tinh huyết của Hổ, nếu luyện hóa vừa có thể làm thuốc, vừa có thể tạo thành chất độc, cũng vừa có thể tôi rửa sắt thép để luyện khí.

Minh Thiện: “Đúng là ta không cần số tinh huyết này, Lăng tiểu thư cứ việc. Nếu có thứ gì khác muốn lấy, ta cũng không có ý kiến gì cả.”

Ngưng Sương: “Được rồi, được rồi. Cứ gọi ta là Ngưng Sương đi, ta cũng chỉ muốn số tinh huyết này để tôi luyện vài món binh khí thôi. À, ngươi vẫn chưa nói tên của mình cho ta biết đấy nhé.”

Minh Thiện: “À, đúng là thất lễ quá. Ta tên Minh Thiện.”

Cất lọ tinh huyết của hắc Hổ vào túi trữ vật, Ngưng Sương đứng dậy chào tạm biệt Minh Thiện rồi nhanh chóng rời đi.

Yên Nghi: “Tiểu tử, ngươi cũng nhanh mồm đấy. Đã ngụy trang danh tính mà còn khai tên thật ra như vậy, đúng là hết nói nổi.”

Minh Thiện: “Ừ nhỉ? Mà kệ đi, dù sao cũng chưa nói họ ra mà. Giờ phải tranh thủ xử lý cái xác hắc Hổ này, kể cả mấy cái xác Dã Trư bị nó giết nữa rồi đem đi đổi chút xíu Kim Ngân Tệ mới được.”

Sau khi trao đổi xong được một khoản tiền cũng khá lớn, chủ yếu là nhờ vào giá trị của tấm da hổ đen tuyền quý hiếm, Minh Thiện sau đó nhanh chóng tới sàn đấu giá Kim Bảo tìm mua vài món chí bảo có chứa hồn lực dồi dào để mang về chuẩn bị cho lần đầu đột phá cảnh giới của mình.

Vào phòng mình đóng chặt cửa lại, Minh Thiện bước xuống tầng hầm, đặt những món chí bảo hồn lực ra xung quanh rồi bắt đầu ngồi xuống tập trung thiền định.

Yên Nghi: “Trước tiên ngươi phải cảm nhận được hình thái của bát mạch trong cơ thể, từ đó nhìn ra tầng thứ nhất và tầng thứ hai ở đâu.”

Minh Thiện: “Ta… ta nhìn thấy rồi.”

Yên Nghi: “Tốt lắm. Giờ luồng nguyên khí chứa trong mạch tầng một của ngươi đã đạt tới cực điểm, phải phá vỡ màn chắn ở mạch tầng hai, dẫn luồng nguyên khí đi qua. Sau khi trung hòa ở cả hai mạch, ngươi sẽ thành công đột phá.”

Yêu Hồ Thiên Vương vừa dứt lời, Minh Thiện cơ thể đã phát ra một luồng khí tức dữ dội, thành công đưa nguyên khí từ tầng một qua tầng hai. Số hồn lực từ những món chí bảo đặt xung quanh cũng nhanh chóng bị Thiên Sinh Cốt cắn nuốt hấp thụ, chưa bao lâu đã hoàn toàn cạn kiệt. Nhìn về phía Minh Thiện, khí tức tỏa ra vẫn dao động dữ dội, sau khoảng nửa giờ đồng hồ mới từ từ ổn định trở lại.

Minh Thiện: “Thành công rồi, cuối cùng ta cũng có thể đột phá lên cảnh giới Khai Mạch tầng hai rồi.”

Yên Nghi: “Từ Khai Mạch tầng một cho đến Khai Mạch tầng hai không để thừa một khoảng trống nào, căn cơ vững chắc một cách hoàn hảo. Không tệ, không tệ. Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai có vài thứ ta sẽ chỉ dạy ngươi đấy.”

Trời lúc này cũng đã chuyển tối, thật cũng không nên biết làm gì tiếp theo. Minh Thiện sửa soạn lại đồ đạc rồi lên giường đi ngủ.

Trở lại khu rừng, con Dã Trư đã cùng Minh Thiện chiến đấu sau khi chôn cái đuôi của đồng loại thì giờ đang lang thang vô định chẳng biết nên về đâu. Bỗng trước mắt nó lúc này là một thiếu niên, trong bóng tối chỉ có đôi mắt hắn ánh lên một màu xanh dương. Chuyện sau đó như thế nào, cũng chẳng còn ai biết nữa.

Đêm trôi qua, một ngày mới nữa lại đến. Những ngày cuối cùng của tháng 5, con người ở Hỏa Quốc đang sắp bước vào tháng 6, khi đó sẽ có vô số đạo môn học viện đồng loạt mở cửa nhận học viên và đệ tử, mở ra thêm một trang mới cho Hồng Hoang. Những thiếu niên trẻ tuổi mang trong mình sức mạnh hồn lực, mong cầu sự cường đại, lúc này không ai là không ra sức nâng cao thực lực, phải ở trạng thái tốt nhất trước buổi tuyển chọn.

Mà Minh Thiện có thể nói là người bắt đầu trễ nhất, vừa sáng sớm mở mắt ra đã bị Yêu Hồ Thiên Vương nàng ta hối thúc chạy ra sân tỷ võ của phủ Dương gia để tập luyện.

Yên Nghi: “Mấy ngày qua nhìn cách ngươi đánh đấm, dù quả thực có chút lợi hại hơn so với đa số kẻ đồng trang lứa nhưng có điều vẫn có nhiều điểm cần cải thiện.”

Minh Thiện: “Yên Nghi tiên tử cứ đưa ra chỉ điểm.”

Yên Nghi: “Trước mắt, thứ ngươi cần cải thiện chính là đấu kỹ. Các Thức Kiếm từ bộ Kiếm Kỹ Dương gia của ngươi tuy mạnh nhưng hao tốn quá nhiều hồn lực, hơn nữa lại không phải là thứ có thể dùng tùy ý nếu không có thế để ra đòn. Nếu bỏ bộ đấu kỹ này, ngươi chỉ có còn đúng duy nhất Quang Thức Thiểm Ảnh, mà đó lại chẳng phải chiêu có thể gây sát thương. Gặp kẻ thù có lợi thế về phòng thủ một chút, ngươi coi như là vô dụng luôn.”

Minh Thiện: “Đúng là như vậy thật, chỉ cần không có kiếm trong tay hay vào không có thế để lao vào thì gần như không thể dùng Thức Kiếm được.”

Yên Nghi: “Cách chiến đấu dựa vào kiếm của ngươi cũng trở nên rất gò bó, tốt nhất là ta sẽ dạy ngươi một hoặc vài đấu kỹ đơn giản có thể gây sát thương, như vậy cũng dễ tạo ra nhiều sự bất ngờ cho kẻ địch.”

Minh Thiện: “Rất mong được chỉ giáo.”

Yên Nghi: “Tốt, nói vậy thì từ giờ ráng mà chịu cực khổ đi đấy.”

Và một ngày không quá nhẹ nhàng với Minh Thiện lại diễn ra, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng phải gọi là sống dở chết dở khi cậu ta phải tập luyện với Yêu Hô Thiên Vương xuyên suốt mấy giờ đồng hồ liền, thân xác tả tơi thê thảm.

Bạn đang đọc Tuyệt Thế Hồng Hoang sáng tác bởi nhatthangsayniu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthangsayniu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.