Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 742 chữ

Chim chóc trong rừng líu lo ríu rít không ngừng, một hồi lâu sau Tô Mặc mới có thể hỏi Tuyết Thảo “Nàng có bị thương không?”

Tuyết Thảo được Tô Mặc ôm chặt trong lòng nên chẳng hề bị thương, nhưng mà Tô Mặc thì bị thương không hề nhẹ. Nàng dịch ra một chút, quan sát một lượt, thấy cả người hắn lấm lem bùn đất, vết sướt tèm lem trên mặt, cánh tay còn lại thì đang bị chảy máu, cổ tay chẳng còn sức nữa, nhất định là đã bị trật rồi. Tim Tuyết Thảo như bị vật gì đâm vào thật sâu đau đến tê dại, không chờ nàng trả lời, Tô Mặc tự chế giễu bản thân mình, “Giống như lời nàng vậy, mạng ta thật lớn.”

Cổ họng Tuyết Thảo nghèn nghẹn, Tô Mặc nói tiếp “Nhưng mà có thể bảo vệ nàng thêm một lần là tốt rồi.”

“Tô Mặc, ngươi muốn bù đắp sao?”

“Không phải, ta chỉ muốn đối với nàng thật tốt.”

Trước một Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo quả thật rất khó hung dữ nữa…

Nàng đỡ cổ tay hắn, rồi dìu hắn đứng dậy, nhìn thấy máu thịt lẫn lộn trên lưng hắn thì cánh tay nàng cứng đờ, bởi vì nàng biết bị thương như vậy đau đến dường nào. Tô Mặc xoay mặt nhìn Tuyết Thảo, giáo huấn nàng: “Có còn muốn hái những dược liệu đó nữa không?”

Tuyết Thảo ngây ra rồi lại quả quyết “Muốn. Ngày mai sẽ hái, hái được thì tự tẩm bổ ình.”

Khi giúp Tô Mặc băng bó vết thương, Tuyết Thảo phát hiện thiếu một chút đồ dùng cần thiết trong nhà, nàng suy nghĩ, giật mình nhớ rằng đã hơn một tháng qua rồi nàng không xuống núi, ở cùng với Tô Mặc khiến cho nàng dễ dàng quên mất thời gian…

Sau khi băng bó vết thương cho Tô Mặc, Tuyết Thảo vừa thu dọn các vật lỉnh kỉnh vừa nói “Ta xuống núi một ngày, đêm nay không về kịp, sáng mai ta sẽ trở về.”

Tô Mặc mặc kệ vết thương đau đớn trên người, lập tức ngồi dậy hỏi “Nàng muốn xuống núi à, phải đi sao? Ta đi cùng nàng.”

Thật ra Tô Mặc đã cùng Tuyết Thảo xuống núi vài lần rồi, sau lần đầu tiên thì hắn chẳng bao giờ để nàng một mình xuống núi nữa, Tuyết Thảo đã đoán biết hắn sẽ phản ứng như vậy, nàng lườm hắn “Ngươi ở nhà dưỡng thương, ta đi một mình là được.”

Tô Mặc còn định nói tiếp, nhưng Tuyết Thảo đã cắt ngang: “Ta không có bị lạc đường đâu.” Nói xong thì đeo giỏ dược thảo khô trên lưng rồi xuống núi…

Vẫn y như các lần trước, đầu tiên nàng đi tới thành Nam, sau đó đến tiệm thuốc bắc để bán dược liệu, rồi mang dược liệu đến cho những người cần dùng, nhưng hôm nay nàng xuống núi trễ, khi hoàn tất những việc này thì cửa thành cũng đã đóng, Tuyết Thảo sớm đã dự trù nên tìm một khách điếm để trọ qua đêm, khi nàng sắp sửa ngủ thì tiếng đập cửa dồn dập vang lên…

Tuyết Thảo mở cửa, cả người Tô Mặc quấn băng vải đang đứng ở cửa, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn nàng cười: “Ta đến tìm nàng.”

Tuyết Thảo nhìn hắn rất lâu, lại nghe Tô Mặc nói “Ta biết một mình nàng cũng làm tốt mọi việc, nhưng mà, ta lo lắng cho nàng.” Hắn cụp mắt, tựa như một đứa con nít, “Ta sợ buổi tối chỉ còn lại một mình mình.”

Nàng không biết tức giận như thế nào đối với một Tô Mặc như vậy, hai người đứng ở cửa một hồi, sắc nến dịu dàng trong phòng khiến cho thần sắc Tuyết Thảo không còn lãnh đạm nữa, tựa như nàng hóa lại Tuyết Thảo ngày nào, đứng ở cửa, dịu dàng cười với hắn, Tô Mặc không nén nổi xôn xao trong lòng, giơ tay lên chạm khẽ vào đôi má nàng “Tuyết Thảo à, cho ta ôm nàng nhé.”

Không chờ Tuyết Thảo đồng ý, hắn liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Không dám ôm quá chặt, cũng chẳng dám lỏng tay, tựa như đang nâng niu một vật quý giá đã bị mất rồi tìm lại được.

Bạn đang đọc Tuyết Thảo của Cửu Lộ Phi Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.