Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lạc Hi muội tử

Tiểu thuyết gốc · 1873 chữ

Tầm một tuần trà trôi qua. có hai bóng người đang sánh vai nhau tiến vào trong sân điện, một nam một nữ. Nam mắt sáng, phong trần, trông dáng vẻ có vài phần uy nghiêm. Nữ xinh đẹp, mặt trắng như ngọc, cuốn theo vài phần phong tình. Vừa tiến vào điện liền được các thiếu niên kia thi lễ.

~~~~~

"Chu Hạ, Chúng ta nhận được tin từ ngươi lập tức đến đây. Việc của ta không thể chậm trễ, liệu việc gì có thể làm phiền tới Hàn mỗ vậy ? " Nam tử hướng về phía Chu Hạ nói

Giọng nam tử âm trầm nhưng vẫn lộ ra phài vần uy hiếp, tựa như không thoải mái với việc phải gặp vị sư đệ này.

"Chưởng môn đã xuất quan, người triệu tập ba người chúng ta để phân phó!" Chu Hạ không suy nghĩ đáp.

Nam tử chợt biến sắc, hắn kinh hãi hỏi lại "Có thể nào chứ ? Người đang đến giai đoạn khẩn yếu trong việc luyện công nên đã phải bế quan, ta đã được người nói qua. Ước chừng phải còn vài tháng mới tới lúc xuất quan!"

"Bất quá đây chính là sự thật! Người chính là đưa tín vật đến cho ta, há có thể là giả sao ?" Nói xong Chu Hạ lật tay vào trong ngực áo, lấy ra một thanh đoản đao màu xanh biếc tỏa đầy hàn khí xung quanh.

Nữ tử đi cùng đã không còn giữ được bình tĩnh, vội nói : " Thiên Thanh ! Quả nhiên là tín vật của chưởng môn.Chu sư đệ, người muốn gặp chúng ta khi nào?."

" Canh ba đêm nay! Việc cần nói cũng đã xong, hai người cũng tự nên biết phải làm gì.Ta xin cáo lui trước." Chu Hạ lạnh lùng nói, ở lại đây là vô nghĩa đối với hắn, hắn cũng không có giao tình tốt với hai vị đồng môn này.

~~~~~~

Đi ra khỏi điện, dọc lên một khu nhà cũ kĩ, là nơi ở của Chu Hạ cùng sư muội hắn.

Đang vào buổi chiều tà , hoàng hôn phủ xuống tuyết trắng , khung cảnh này bất giác làm cho hắn ngẩn ngơ.

Chu Hạ chợt tỉnh vì một thanh âm trong trẻo của một nữ tử truyền đến từ phía sau.

"Chu ca ca , huynh đi lâu như vậy~ , chờ huynh thật là đến chán chết mà~" Nữ tử bĩu môi nói, giọng điệu có vài phần giận dỗi.

"Lạc Hi, chưởng môn có lệnh triệu tập chúng ta, chuyện này ca ca của muội không thể không quan tâm đến" Chu Hạ cười cười nói, hắn đã sớm quen với vị sư muội tính khí trẻ con này.

Lạc Hi tỏ vẻ đã hiểu, không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi kế Chu Hạ

Thấy sư muội vốn nhõng nhẽo tỏ vẻ hiểu chuyện, Chu Hạ cười, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mái tóc đẹp của nàng.

Tựa đã quen với việc làm này của sư huynh, Lạc Hi như không ghét mà còn tận hưởng sự ấm áp đó.

Vào những khoảnh khắc được ở bên nàng, hắn luôn cảm thấy bình yên. Vị sư muội này là tất cả những gì đối với hắn ở khoảnh khắc hiện tại.

Lại nói, hắn vốn không mẹ cha, được Vân Lạc tiên tử là sư phụ hắn thu nhận. Lúc đó Chu Hạ đã bất chấp cái lạnh khắc nghiệt mà độc hành lên núi để xin được làm môn hạ của Tuyết Sơn phái. Cho mãi đến khi người của Tuyết Sơn tìm được hắn đang ngất đi tại gần một tảng đá giữa thân núi, Vân Lạc đã đích thân thu hắn làm đệ tử chân truyền của mình.

Sư phụ hắn hoặc là sai người đến đưa cho hắn những quyển bí kíp công pháp , hoặc là nhờ những sư bá thân cận đích thân truyền thụ, sự cô độc vẫn luôn bám lấy hắn trong suốt thời gian dài.

Khi Chu Hạ đã thành một thiếu niên, cũng đã có một chút bản lãnh về võ công. Hắn xuất sơn và đã gặp được nàng.

Dưới chân núi của Tuyết Sơn, một cô bé đang run rẩy vì lạnh trong một góc của căn nhà đổ nát bên đường, hai mắt đỏ hoe tựa đã khóc thật nhiều trước đó.

Chu Hạ vẫn còn mãi suy nghĩ thì có một trung niên nhân to béo vận bạch bào, dáng vẻ tức giận tiến lại chỗ cô bé, cáu kỉnh nói : "Tiểu nha đầu không biết điều, ta bảo ngươi đi truyền thái y về cho công tử, ngươi lại trốn đi ngồi một xó ở đây, tiểu nha đầu muốn chết phỏng ?"

Cô bé vẫn ngồi yên, lấy hai tay che mặt khóc, giọng nói kia khiến cô tiếp tục trở nên sợ hãi.

Trung niên to béo càng tức giận hơn, vung tay lên như muốn dùng vũ lực với cô bé.

Nhưng mới chỉ lưng chừng ở không trung thì đã bị một cánh tay đầy uy lực tóm lấy, là Chu Hạ đã bất mãn với hành động của hắn nên đã ngăn lại.

" Tiểu tử. Gia gia ngươi dạy người, liên can gì đến tên nhóc nhà ngươi ? " Trung niên có vẻ ngạc nhiên , nhưng ngay lập tức đổi giọng nói.

"Ngươi lấy lớn hiếp nhỏ, lương tâm không biết hổ thẹn hay sao" Chu Hạ hừ lạnh nói , hắn phàm chẳng phải chính nhân quân tử , nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn kẻ tiểu nhân khác làm loạn.

" Tiểu tử không biết tốt xấu , muốn làm anh hùng ? Để ta thành toàn cho ngươi." Nói rồi trung niên đổi tay thành nắm đấm, tung một quyền về hướng Chu Hạ

Bất quá cũng chỉ là một người thường. Chu Hạ tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng hắn đã sớm luyện qua võ công , một tên người thường như trung niên to béo kia căn bản là không đáng nhắc đến.

Chu Hạ chỉ tiện tay đẩy một quyền, trung niên mất đà nên ngã quay vòng, mặt lấm lem đất. Vẻ biết kẻ trước mắt không tầm thường, hắn tức tối nhưng liền cắn răng chạy đi.

Giải quyết xong tên mập béo kia , Chu Hạ hướng đến chỗ cô bé, ôn hòa nói " Tên kia bảo muội đi gọi thái y cho công tử nhà hắn, sao muội không đi ?"

Thấy trung niên kia đang cắm mặt bỏ chạy, biết bị Chu Hạ đã đánh bại hắn để bảo vệ mình, cô bé bớt sợ hãi, ngẹn ngào trả lời Chu Hạ: " Công tử gì chứ, tên họ Phạm kia cùng gia tộc hắn toàn dùng vũ lực với muội, còn bảo muội và những hầu hạ khác đều chỉ là nô bộc của hắn "

Nói xong dường như nhớ đến điều gì, cô bé lại ôm mặt khóc nức nở

Chu Hạ thấy như vậy thì đâm ra bối rối, không biết làm gì cho phải. Đành hỏi tiếp : " Cha mẹ muội đâu , sao lại để muội bị người ta hành hạ như vậy ? "

" Muội vốn là cô nhi, được tên họ Phạm kia thu nhận làm gia nhân trong nhà, nhưng cứ mỗi lần dở chứng thì hắn lại hành hạ muội cùng những gia nhân khác, lần này là may mắn nên muội mới thoát được" Cô bé thút thít nói , nhưng vẻ mặt đã thôi sợ hãi , tựa việc này đã quen với chuyện này.

Trời chiều xám xậm , nhưng tâm trạng con người còn u tối hơn vài phần. Cô bé nhỏ tuổi kia đã phải gánh chịu tất cả những thứ mà đồng bạn trang lứa chưa hề phải trải qua.

Chợt nhấc người dậy , nhưng dường như người đã cứng đờ sau lần sợ hãi vừa rồi , cô bé vẫn tựa lưng vào tường. Từng bước muốn di chuyển đi nhưng vẫn còn khó khăn.

Chỉ trong một nhịp thở , Chu Hạ vì mủi lòng hay đồng cảm nhưng đã đưa tay ra đỡ lấy cô bé kia . Có lẽ chính Chu Hạ cũng không biết rằng , chính hắn đã đưa tay để đỡ lấy thứ ánh sáng đã cứu rỗi hắn khỏi bờ vực của tuyệt vọng mà hắn đã phải gánh chịu sau bao năm cô độc.

~~~~~

Không lâu sau, khi cô bé kia đã có thể tự đứng dậy. Nhìn sang Chu Hạ ,nhớ đến việc Chu Hạ dễ dàng đánh bại tên trung niên vẫn thường là nỗi sợ hãi với các gia nhân, cô bé lấy tay gạt nước mắt, cắn răng nói " Muội có thể theo huynh chứ? Muội thật sự không muốn phải làm gia nhân ở nhà họ Phạm một khắc nào nữa."

"Thiên hạ là của người Tống, nơi giang hồ hung hiểm khó nói trước, phàm là môn hạ một phái như ta không thể thoát khỏi, muội vẫn muốn theo ta sao ? " Chu Hạ nghiêm giọng nói .

Cô bé kia nhìn Chu Hạ, trong ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu, nhưng lại quả quyết nói :Chẳng phải huynh vừa cứu muội một lần hay sao. Có thể không biết võ công, nhưng muội hứa sẽ không để mình làm vướng chân, nếu huynh muốn muội có thể theo để hầu hạ huynh , những chuyện đơn giản muội có thể lo được. "

Chu Hạ trầm ngâm . Hắn tuy cứng rắn khác người nhưng há cũng đâu phải thứ sắt đá vô tri ? Mềm lòng một lúc thế là hắn thở dài, hỏi : " Muội tên gì"

Cô bé biết mình đã thành công, nở một nụ cười tươi với Chu Hạ, hớn hở trả lời : " Muội họ Lạc tên Hi , huynh có thể gọi muội là Hi nhi."

Sau hôm đó, Tuyết Sơn phái xảy ra một trận biến cố . Một đệ tử đã tự ý mang ngoại nhân lên núi, vi phạm môn quy chưa từng có tiền lệ trước đây.

Đó dĩ nhiên là Chu Hạ cùng cô bé kia. Nhưng hắn đã không còn quan tâm đến. Bất chấp mọi dị nghị, hắn còn dùng võ công đánh ngã hai đệ tử khác ngăn hắn lại, công khai mang Lạc Hi lên núi.

Khi nghe được tin thì tất cả trưởng lão trong phái đều không đồng ý chuyện này , thậm chí còn lan ra tin đồn Lạc Hi là nội gián từ những tông môn khác.

Bất quá Chu Hạ là đệ tử của chưởng môn, nên vẫn không ai dám quá khi dễ mà dùng vũ lực ép hắn xuống núi.

Nhưng đó vẫn là vi phạm môn quy , Chu Hạ đã đích thân chịu lấy hình phạt . Hắn đưa Lạc Hi lên sống ở ngọn Phong Vân sau núi để sám hối , trong vòng ba năm tuyệt sẽ không gặp những đệ tử khác.

Bạn đang đọc Tuyết Sơn sáng tác bởi atuyett07
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi atuyett07
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.