Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phúc Lớn Mạng Lớn

Phiên bản Dịch · 777 chữ

“Hướng tiểu mập mạp kia chạy đã lướt qua địa bàn của Phi Thiên Hổ , nhưng ở địa bàn của Thực Nhân Hùng ngoại trừ loài gấu, những loại thú khác muốn qua đều phải chiến đấu, bằng không cho dù là Phi Thiên Hổ đi qua cũng chỉ có thể trở thành đồ ăn cho chúng nó .”

Diều hâu nói, đẩy tộc độ nhanh hơn: “ Loại phi ưng như chúng ta lại không giống vậy, hung thú trên mặt đất không đả thương được đến chúng ta, bởi vậy chúng ta hiểu biết khu vực địa giới ở nơi này hơn đám hung thú khác, ngươi tốt nhất nhanh hơn một chút, bằng không với thực lực của tiểu mập mạp kia, khẳng định sẽ bị Thực Nhân Hùng xé nát.”

Nghe được lời này, Phượng Cửu lại lần nữa đẩy tốc độ nhanh hơn, không bao lâu, đi vào khu vực của Phi Thiên Hổ , khi nhìn thấy phía dưới có một đầu Phi Thiên Hổ nằm ở dưới tàng cây liếm chân trước bị thương , không có dừng mà vẫn đi về phía trước, tìm kiếm tung tích của Ninh Lang.

Mà Ninh Lang đang ờ trong rừng chạy vội sau khi chạy được một đoạn, thấy con Phi Thiên Hổ phía sau đã không đuổi theo hắn nữa, không khỏi thở nhẹ ra một hơi ngồi xuống dưới tàng cây.

“Làm ta sợ muốn chết.” Hắn đỡ cái chân bị thương dựa ngồi vào gốc cây, nhìn trái nhìn phải không thấy đầu Phi Thiên Hổ kia nữa, vội vàng lấy dược ra cầm máu băng bó cho cẳng chân của mình.

Khi nhìn thấy cẳng chân bị vuốt hổ khoét ra mấy đường vết thương, trong lòng run rẩy, nước mắt đảo quanh hốc mắt : “ Chỉ biết khi dễ ta đánh không lại hai đầu hổ, vậy mà làm chân ta bị thương thành như vậy, quá đáng giận.”

“ Shhh! Đau quá.”

Sau khi thả dược xuống, chân hắn đau đến mức run rẩy , hắn cắn răng vội vàng dùng vải băng bó miệng vết thương, ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí thở phì phò nhìn một vòng xung quanh .

“Đây là nơi nào vậy? Vì sao ta chạy lâu như vậy, thả vài cái tín hiệu cũng không gặp mấy người Đoạn Dạ?” Hắn lầu bầu, nhìn chung quanh nơi này, xung quanh đều là cây cối, nếu không phải có hướng mặt trời, căn bản không phân biệt được phương hướng.

Nhưng, vừa nghĩ tới đây, toàn thân hắn cứng đờ, nhìn lại về phía mặt trời, tức khắc trợn tròn mắt: “Không phải chứ? Này, này……” Sao hắn lại chạy về phía ngược lại? Hắn nhớ rõ lúc ấy chỗ bọn họ ở bên ngoài là ở……

“ Grào!”

Đột nhiên, một tiếng rống lên truyền đến, cả kinh làm trái tim hắn run rẩy, vội vàng đỡ nhánh cây nhảy lên cây, nhờ cây cối giấu đi, đứng ở chỗ cao, hắn thấy được trong rừng cây một con gấu đen lớn cao gần hai ba mét đang rầm rầm ràm đi tới, còn dùng cái mũi ngửi ngửi ở xung quanh.

Nhìn thấy một màn kia , hắn sửng sốt, cúi đầu nhìn cẳng chân chỗ vết thương chảy ra máu. Cứ như vậy, chẳng phải là rất dễ bị phát hiện?

Vì thế, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cho dù là chạy ngược đường, cho dù là cách bọn Đoạn Dạ khá xa, nhưng cách chỗ Phượng Cửu cũng gần, như vậy thay vì tránh ở chỗ này, chi bằng ngự kiếm đến giữa không trung chờ y, cứ như vậy, y cũng có thể dễ dàng phát hiện ra hắn hơn không phải sao?

Chỉ là, lấy bộ dạng hiện tại của hắn ngự kiếm bay lên cũng có nguy hiểm nhất định, hắn phải đề phòng hung thú giống như Phi Thiên Hổ đột nhiên vọt ra đuổi cắn hắn, còn có bầy chim chóc kỳ kỳ quái quái ăn thịt người.

Nhưng nếu không đi, thì ở lại nơi này cũng không an toàn. Vô luận lựa chọn như thế nào , nguy hiểm đều là năm mươi năm mươi.

“ Được rồi! Ta đành liều mạng! Nương ta thường nói ta phúc lớn mạng lớn, ta hẳn là sẽ không chết nhanh như vậy . ” Hắn vỗ vỗ ngực, bình ổn lại trái tim một đường bị dọa đến nhảy lên thình thịch, cắn chặt răng, không có ngự kiếm, mà là lấy ra pháp khí phi hành.

Bạn đang đọc Tuyệt Sắc Quyến Rũ : Quỷ Y Chí Tôn. của Phượng Quỳnh.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi menluong1512
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.