Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Cục Của Một Điệp Viên là cái chết ?

Phiên bản Dịch · 3383 chữ

Bên trong một căn phòng ngập ngụa mùi vị khó chịu.

Nó ẩn mình trong bóng tối dày đặc, ở trên đó bám đầy dư vị của sự hiu quạnh. Có lẽ đã rất lâu rồi, chưa từng có một ai, ngoài hắn ta, đặt chân đến căn phòng bí hiểm này.

- Khặc!

- Đống bụi dày đặc cứ liên tục bay tứ tung rồi lọt vào miệng và mũi làm ta không thể ngừng ho.

- Chết tiệt.

- Căn phòng này không phải là mồ chôn của người tiền sử đấy chứ ?

So-WoonHwi kho han vài tiếng. Nhưng hắn ta biết rằng chút bụi mù vặt vãnh này chẳng thể nào khiến tâm trạng của hắn tệ đi được.

Bởi vì hắn cảm thấy ngay tại nơi đây, cuộc đời tẻ nhạt của hắn cuối cùng cũng được đền đáp.

- Cầu trời, hãy làm cho thứ mình cần nằm ở trong căn phòng này!

Khi nhìn kỹ trong căn phòng tối, So-WoonHwi chợt phát hiện ra một chiếc hộp gỗ trông rất cổ xưa. Hắn thận trọng quan sát, sau đó tiến gần lại. Tay của hắn chạm vào chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi.

Ngay sau khi những ngón tay của hắn tiếp xúc với thứ đồ vật kia, một thứ gì đó bất chợt nhảy ra kèm theo tiếng gió cắt ngang qua màng nhĩ hắn.

Vút!

So-WoonHwi ngạc nhiên vì thứ sinh vật kỳ lạ này, cố gắng lùi lại để giữ khoảng cách an toàn với cái hộp kia.

Đó là một con rắn chui ra từ chiếc hộp.

Kỳ lạ là, con rắn này lại vô cùng khác thường. Nó sỡ hữu đôi mắt trắng dã, lạnh lẽo như cánh đồng tuyết. Nhất là, đôi mắt ấy làm cơ thể hắn run bần bật lên vì sợ hãi.

Hắn ta giờ mới nhận ra rằng, căn phòng này cũ kĩ vậy mà chẳng có lấy một mống chuột nào sót lại. Nếu là cùng một chỗ với con rắn kia, hợp lý đến mức hoàn hảo.

So-WoonHwi nuốt nước bọt, nhìn lấy con rắn đang đe dọa mình bằng tiếng rít khẽ từ lưỡi của nó. Hắn cũng thừa biết rằng, con rắn đang cảnh cáo hắn không được đến gần chiếc hộp kia.

- Ực.

- Ta cần phải làm gì đó, không thể cứ trơ mắt nhìn bảo vật mà không thể động vào nó.

Hắn cầm lấy ngọn đuốc đang cháy rực trong tay, vung vẩy về phía con rắn kỳ lạ kia.

- Có lẽ nhiệt độ phối hợp cùng tia lửa sẽ làm nó sợ hãi.

So-WoonHwi cứ như vậy mà vung đến. Hắn không biết rằng, những gì hắn đang làm thực là một điều vô dụng và ngu ngốc đến cực điểm.

Con rắn còn chẳng thèm nhúc nhích. Nó đứng im nhìn tên nhân loại kỳ lạ kia vung vẩy cây đuốc trong sự điên khùng.

( ngươi nghĩ ta là thứ gì, mấy ngọn đuốc có thể làm ta sợ hãi sao… )

- Con rắn này không sợ lửa sao.

So-WoonHwi thầm nghĩ. Nếu những gì hắn vừa làm đều không ăn thua, vậy thì khỏi cần xua đuổi nữa. Trực tiếp rút kiếm ra chém luôn đi cho rồi.

Hắn chầm chậm với lấy thanh kiếm giắt ở thắt lưng, cố gắng không tạo thêm bất kỳ động tĩnh thừa thãi nào.

Nhưng con rắn này rõ ràng không phải vật phổ thông, tất có linh tính. Nó cảm thấy mối đe dọa trước mắt, liền cúi đầu và nhanh chóng biến mất.

Có lẽ nó đã trốn đi đâu đó.

“Haaaa”

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên. So-WoonHwi biết rằng, bắt một con rắn không khó, nhưng đôi mắt của nó khiến hắn cảm thấy bí bách và khó chịu.

-Trước khi con rắn quay lại, tốt nhất là khám phá xem có đồ vật gì tốt trong chiếc hộp này đi. A!

-Có thứ gì đó bên trong nó.

-Là một tờ giấy!!

Hắn tìm thấy một tờ giấy ố vàng trông có thể rách thành vô số mảnh vụn chỉ bằng một cái chạm tay.

-Nó ở đây khoảng 600 năm, mặc dù đã có sự thay đổi về màu sắc. Nhưng dường như người thời đó đã làm gì đó để giữ lại nguyên vẹn nội dung trên đây.

-Thật sự mình đã tìm thấy nó rồi sao ?

So Woon-Hwi có thể cảm nhận được nước mắt đã sẵn sàng chực trào nếu sự đau khổ và dằn vặt trong ngực hắn không ngăn những thứ cảm xúc này lại.

Hmmm.

Nhưng hắn không chắc đây là thứ mà hắn đang tìm kiếm. So Woon-Hwi cảm thấy có gì đó khá kì quặc về tờ kinh thư này.

Để thấy được bản chất thực sự của Bất Tử Kiếm, hắn đã bỏ rất nhiều công sức, mới có thể đặt chân lên được nơi này. Nhưng tất cả công sức của hắn, chỉ để đổi lại một tờ giấy trước mắt.

Liệu nó có thật sự là “cuốn sách” đó không ?

Hơn nữa, tờ giấy này chứa đựng vô vàn họa tiết rùng rợn và kỳ lạ vẽ bằng màu mực đỏ, giống như những tác phẩm đến từ Giáo phái Quỷ Dữ trong truyền thuyết.

- Thế này là thế nào ?

So-WoonHwi đắn đo suy xét một hồi. Hắn quyết định gác lại thứ kỳ quặc này sang một bên.

So-WoonHwi thực sự không phải là một đứa trẻ may mắn.

Cả đời hắn đấu tranh, chỉ để thoát khỏi huyết trùng đang bao vây lồng ngực của hắn. Bằng cách đó, hắn có thể trở lại làm một đứa con của một gia tộc quý tộc, thay vì phải làm một gián điệp như hiện tại. Đến ngay cả khi những kẻ quyền thế và những tên chỉ biết ỷ lại vào sức mạnh bắt nạt hắn, khi tất cả bọn chúng đều coi hắn là phế vật rác rưởi không hơn không kém, vẫn là tốt hơn vạn lần so với việc làm một gián điệp : luôn phải đối mặt với sự nghi ngờ, sống một cuộc sống hai mang, cảnh giác với tất cả những gì mà hắn gặp. Và quan trọng nhất là, huyết trùng đang nằm trong cơ thể của hắn.

Tất cả những gì hắn phải làm bây giờ, để đạt được sự giải thoát đó là báo cho Trưởng Lão Baek Wei-hyang và Môn chủ Kim Long Môn, Moyong Soo.

- Nhưng mà cần chuẩn bị một số thứ trước khi lũ người kia xuất hiện.

So-WoonHwi rút một thứ gì đó khỏi cánh tay của hắn. Đó là một viên dược có kích thước khoảng năm phân, hẳn đã được chế tạo tinh xảo theo phương pháp đặc trưng nào đó.

- Chậc.

Hắn cảm thấy tức giận. Viên dược đã bị nứt ra một chút. Chắc hẳn là do hắn trượt chân khi leo lên vách đá. Cũng may mắn là, viên dược này cũng không vỡ. Hắn cẩn thận gấp “tờ giấy chứa kiếm thuật” và đặt nó vào bên trong viên dược.

- Phù phù.

Hắn không chắc mình có thể nuốt được thứ này hay không. Mặc dù vậy, hắn vẫn mở miệng và bỏ viên dược vào.

- Nghẹn quá, biết thế ta nên mang theo nước cho xong.

Quá trình nuốt dược thực sự không hề dễ chịu vì mùi hương khiến cho hắn suýt nữa nôn mửa, không kìm chế được mà khặc khặc vài tiếng để giữ cho viên thuốc trôi xuống.

- Cảm giác như ăn phải đống rễ cây già nua khô héo đến cực điểm.

- Nhưng nếu không nuốt thứ này, có lẽ sẽ không có biện pháp đối phó với bọn hắn.

Đây là một lý do rất đơn giản.

Hắn trực tiếp nuốt kinh thư vào bụng chẳng phải vì nghĩ rằng trong đó có diệu cơ.

Chỉ đơn giản là kể cả hắn có tìm kiếm và phát hiện ra bảo tàng lớn đến thế nào, chúng cũng sẽ chẳng quan tâm. Lũ tu sĩ luôn luôn thèm khát điều này.

Mà khi đã thèm khát đến cực điểm, có chịu chia phần cho hắn hay không, hẳn là kết quả đã quá rõ ràng.

Ngay sau khi nuốt viên thuốc, So-WoonHwi tiến đến phía sau phòng và mở ra thạch môn. Hắn rảo bước về phía hốc giữa động và gõ vào tường.

Ba tiếng Cốc, cốc, cốc lần lượt vang lên.

Đó là một loại mã tín hiệu đặc trưng của liên minh võ thuật. Một chiến binh bình thường có lẽ sẽ không đủ nhạy bén để nhận ra những tiếng gõ nhỏ như vậy. Tuy nhiên, Trưởng Lão Baek Wei-hyang và Moyong Soo là ai chứ.

Tên đằng trước là một trong năm chiến thần vĩ đại của Liên Minh Võ thuật.

Tên còn lại thì môn chủ của một môn phái khét tiếng.

Tất nhiên bọn chúng sẽ phát hiện động tĩnh và đến ngay tức khắc.

- Ngươi đã tìm thấy "nó" rồi ?

Một gã trung niên với bờ vai rộng cùng bộ râu phong phạm lịch lãm. Gã là Baek Wei-hyang, trưởng lão của Liên Minh Võ Thuật.

Người thanh niên đứng cạnh hắn ta, đang nhìn chằm chằm So-WoonHwi với đôi mắt sắc lạnh âm u không thể nhìn thấu, chính là Moyong Soo.

So-WoonHwi mỉm cười khi thấy hai người này.

- Đúng. Trưởng Lão, "nó" đang ở tại nơi này.

Gương mặt của hai con người từng làm mưa làm gió ở Liên Minh trở nên rạng rỡ trước lời nói của hắn. Không còn gì quan trọng và tuyệt vời khi biết kho tàng của thượng đế đang thực sự được cất giữ nơi đây. Rất dễ để So-WoonHwi nhận ra những thứ cảm xúc vui mừng của hai vị này.

Moyong Soo, môn chủ Kim Long Môn hỏi tôi :

- Nó đang ở đâu? Bất Tử Kiếm Bí Thư ấy ?

So-WoonHwi mỉm cười đáp :

- Trước tiên, hãy thực hiện hứa hẹn mà ngài đã hứa.

Hứa hẹn ? Tất nhiên đó là loại bỏ huyết trùng ra khỏi cơ thể hắn. Hắn đã từng nghe rằng Baek Wei-hyang có hiểu biết cực sâu về hệ thống kinh mạch trong cơ thể, và hoàn toàn có năng lực để tái tạo lại dòng chảy khí thông suốt vốn đã biến mất trong cơ thể của hắn.

So-WoonHwi thực sự cảm thấy mình hơi tệ khi ra điều kiện với những người tin tưởng mình. Nhưng với một nội gián, hắn cần đảm bảo rằng hắn sẽ nhận được thứ hắn xứng đáng được nhận. Trưởng Lão Baek Wei-hyang liền cười.

- Hahahahahaha. Đúng. Tất nhiên là vậy rồi. Chúng ta tất nhiên sẽ làm nó.

Sau đó hắn liếc qua Moyong Soo. Người đàn ông đang là chưởng môn của Kim Long Môn này, sau đó liền rút ra thanh kiếm màu tím từ thắt lưng.

Xoẹt!

Đó là thanh dao găm nổi tiếng của nhà Moyong. Khi anh ta đột ngột rút nó ra, So-WoonHwi đã giật mình lùi lại.

- Ngài đang làm gì vậy ?

- Đưa nó cho ta, hoặc chết.

Moyong Soo chỉ mũi kiếm vào người hắn. Nếu hắn không lùi lại ngay lập tức, có thể là hắn đã bị giết ngay lúc đó rồi.

Trái tim của So-WoonHwi đập thình thịch sau khi chứng kiến cú shock không thể tin nổi này. Nhưng hắn vốn là một người đã quen sống trong thù hận và sự lo lắng, một chút đe dọa này, cũng không thể khiến hắn vâng lời được.

- Nếu tôi đưa nó cho ngài, liệu huyết trùng trong cơ thể tôi có được loại trừ hay không ?

Moyong Soo cười khinh bỉ đáp :

- Còn lý do nào khác để bản môn chủ giữ cái mạng này của ngươi không ?

À. Thật đấy à ? So-WoonHwi thực sự muốn điên rồi. Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra hai kẻ kia đang thật sự mờ mắt bởi bí thuật Bất Tử Kiếm.

Hẳn là sau khi nhận được thông tin về món bảo vật này, chúng đã lên kế hoạch để giết và thủ tiêu tất cả dấu vết ngay lập tức.

- Các ngài định phá bỏ hiệp ước của Liên Minh Võ Thuật, rằng không được để tình cảm riêng tư xen lẫn với long than cho sứ mệnh của Liên Minh chăng ? - So-WoonHwi thở hổn hển, nói.

Trưởng Lão Baek Wei-hyang bật cười trước những lời này.

- Sẽ chẳng có ai biết hôm nay xảy ra những gì, vậy hiệp ước có tác dụng gì chứ ?

So-WoonHwi cau mày đáp :

- Nếu ta chết…

- Sẽ có vấn đề gì nếu một gián điệp chết. Đúng hơn là, chúa tể sẽ càng thêm tán thưởng chúng ta vì đã xử lý gọn một tên nội gián mà không phát sinh thêm bất cứ vấn đề gì. – Baek Wei-hyang lạnh lùng nói.

Chết tiệt.

Đó là lý do tại sao không thể tin tưởng những con người như thế này được. Chúng có thể dễ dàng giết hắn với lý do tự vệ mà không phải chịu bất cứ tội trạng nào.

Đoán trước kết cục xấu nhất có thể xảy ra, So-WoonHwi cau mày, sau đó nói tiếp :

- Nếu tôi giữ im lặng đến mức tuyệt đối thì sao ? Các ngài đã quên rằng không chỉ có các ngài, mà còn có cả những võ sĩ khác đã được gửi đến đây ? Đây là tình thế mà các ngài sẽ tự đưa mình vào thế chống lại cả Liên Minh…

Mọi người đã lên tìm kiếm trên vách đá, có lẽ rằng họ sẽ sớm phát hiện ra có một cái hang ở đây và nó chứa kho báu. Trước những lời đó, mắt Moyong Soo thoáng do dự… nhưng Trưởng Lão Baek Wei-hyang vẫn không hề nao núng.

- Có vẻ ngươi đang cố gắng động não để thoát thân, nhưng nó không có hiệu quả đâu. Và ngươi cũng biết đây không phải là tình thế mà bất cứ ai cũng muốn trực tiếp khai chiến.

“ Kho báu được ẩn giấu ở nơi này, và nơi này cũng chỉ là một căn phòng nằm ở trong rất nhiều căn phòng được giấu kín trong bóng tối. Đừng có cố gắng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta chỉ cần nói ngươi đã cố gắng lừa gạt ta, sau đó liền giết và giấu xác ngươi tại đây. - Baek Wei-hyang gằn giọng, trừng mắt hơi giận vì một tiểu bối dám đe dọa mình.

Miệng So Woon-Hwi không thể nói nổi nên lời. Hắn cố gắng suy nghĩ nhưng không thể. Lý do rất đơn giản.

" Ngươi nghĩ rằng tên già đầu như ta, sẽ không nhìn thấu chuyện này sao?" - Baek Wei-hyang mỉm cười.

Chết tiệt!

So Woon-Hwi nghĩ rằng thật là bất công.

Vào lúc này, nhược điểm lớn nhất của hắn đã phát tác, hắn chỉ là một chiến binh hạng ba không có nội khí.

Ngay cả khi ai đó cố tình điều tra xem người nào đã ở trong căn phòng này, họ sẽ không biết hắn là ai cả. Sẽ càng phức tạp hơn gấp bội, khi có thêm một trưởng lão tham gia.

“Chúng ta có thể xé xác hắn ra, thưa Trưởng Lão. ”

Moyong Soo mỉm cười. Bây giờ, vẻ ngoài của hắn ta giống với một người đàn ông tham lam hơn là một kẻ đạo mạo đứng đầu chính đạo.

Không còn cách nào khác nữa!

Thình thịch!

So Woon-Hwi đã quỳ xuống và cầu xin cho cuộc sống của hắn.

"Xin hãy tha cho tôi. Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng cho đến cuối đời. Để giết một chiến binh hạng ba như tôi…. ”

"Ngươi đã đọc nó phải không?"

"Hả?"

“Ngươi đã xem nó, phải không? Kiếm thuật. ”

So Woon-Hwi không thể nói bất cứ điều gì. Nếu hắn không đọc nó, làm thế nào hắn có thể biết được bản ghi chép này là đúng? Điều đáng tiếc nhất là hoàn toàn không có gì trong kỷ lục thậm chí có thể gọi là đặc biệt.

"Đó là một lý do khác mà ngươi nên chết."

"Nhưng tôi…"

Phập!

Đó là khoảnh khắc tồi tệ So Woon-Hwi luôn lo lắng sẽ tới.

Thanh kiếm của Moyong Soo đã xuyên qua ngực hắn. Đúng vậy, những người này không hề có ý định cứu hắn.

"Ho."

Máu từ miệng chảy xuống, và So Woon-Hwi ngã xuống đất như một con búp bê bị cắt chỉ.

Kể từ thời điểm hắn được giao nhiệm vụ này, Liên minh Võ Thuật và những người khác đã quyết định số phận của hắn.

Cơ thể So Woon-Hwi bắt đầu mất dần đi sức lực, trong khi tâm trí hắn đi lang thang. Để chết như thế này…

"Phanh bụng của hắn ra."

Anh cả Baek Wei-hyang thản nhiên nói. Anh chàng này nghĩ tôi là một con lợn có thể mổ bụng dễ dàng như vậy sao?

"Vâng, Trưởng Lão."

Moyong Soo rút kiếm ra khỏi ngực tôi và đâm vào bụng tôi.

"Phập!"

Tôi có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị nghiền nát trong bụng mình.

"Đây."

Moyong Soo dường như biết về viên dược mà tôi đã nuốt. Chắc hẳn tên này cũng cảm nhận được điều đó nên đang cố gắng nhanh chóng đưa viên dược ra khỏi bụng tôi. Gã ta có lẽ sợ rằng dịch tiêu hóa trong dạ dày của tôi sẽ phá hủy nó.

So Woon-Hwi thầm nghĩ trong lúc mê man.

Chính lúc đó.

Wheik!

"Ugh!"

Một điều kỳ lạ đã xảy ra. Năng lượng nóng bừng lên trong bụng So Woon-Hwi, và ngọn lửa xanh từ bên trong bùng lên.

Quá bối rối, Moyong Soo lùi lại.

- Ngươi đang làm gì đấy, lấy nó ra khỏi bụng mau lên !! ( Baek )

- V-Vâng! ( Moyong )

Trước tiếng kêu của Baek Wei-hyang, Moyong Soo cố gắng tiến lại gần một lần nữa, nhưng đều là vô ích. Đột nhiên, toàn bộ cơ thể của So Woon-Hwi ngập tràn trong biển lửa xanh vô tận.

Nhưng thật là kỳ lạ.

Điều này đáng ra phải mang đến cho hắn sự đau đớn đến kinh hoàng, nhưng không phải như vậy.

Có phải vì cơ thể hắn đang chết dần ?

"Chết tiệt! Tại sao lửa không tắt cơ chứ! Thứ quái quỷ gì đang diễn ra thế này '

Moyong Soo chửi rủa trong khi So Woon-Hwi dần dần không còn nghe thấy gì nữa.

Khi cái chết sắp xảy ra, hắn - Woon-Hwi bắt đầu hối hận về mọi thứ. Tại sao hắn lại sống cuộc sống của mình theo cách tồi tệ như thế này?

Nếu được tái sinh thêm một cuộc đời nữa ?

Ta có thể làm nông dân, hay chỉ làm một phế vật bị người khác chê cười cũng được.

Đúng vậy, làm gì cũng được.

Nhưng không làm gián điệp.

….

…..

…..

Khi mắt hắn dần chìm trong ngọn lửa xanh, nó chuyển sang màu trắng, và sau đó một thứ gì đó ẩm ướt bao phủ khắp cơ thể So Woon-Hwi.

Ai đó đã đổ nước để dập lửa? Cảm giác đó khiến hắn giật mình, khiến người hắn giật nảy mình.

"Ặc!"

Ngay khi hắn đứng dậy, chợt nhớ ra thứ gì đó ướt đẫm trên cơ thể mình, và hắn nhìn tay chân của mình, cảm thấy vẫn còn nguyên vẹn.

Không có chút cảm giác nào của sự đau đớn.

So Woon-Hwi hoàn toàn ổn định. Ngay cả bụng hắn cũng không có vết thương nào nghiêm trọng. Hắn không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đáng lẽ ra hắn đã phải bị Trưởng Lão phanh thây làm thịt rồi mới đúng.

"Kiduk."

Tiếng cười nói vọng ra từ đâu đó.

Khi So Woon-Hwi nhìn lên, hắn thấy hai cậu bé mặc áo choàng lụa sặc sỡ, đều khoảng 15 tuổi, đang nhìn xuống gương mặt lấm lem của hắn, cười đến mức không thể bỗ bã hơn.

Bạn đang đọc Tuyệt Đối Kiếm Cảm của 齐成琨

Truyện Tuyệt Đối Kiếm Cảm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuteboy123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.