Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2. Sự tích về Văn Kỳ Ngôn

Tiểu thuyết gốc · 2162 chữ

1.

Nếu bạn thắc mắc, tôi và Kỳ Ngôn là bạn cùng bàn cấp ba, gặp nhau năm mười sáu tuổi khi trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đến năm hai mươi lăm tuổi thì nắm tay nhau đi vào lễ đường.

Nhà tôi vốn ở miền Nam, đến năm lớp mười thì chuyển ra ngoài Bắc, bố mẹ cho tôi theo học tại trường gần nhà. Tính tôi hồi đó nhút nhát, sợ người lạ nên lúc mới chuyển vào lớp gặp khó khăn trong việc làm quen với các bạn trong lớp. Cô xếp tôi ngồi ở gần cuối lớp, bạn cùng bàn là một chàng béo thích ngủ nướng.

Mới đầu tôi không có ấn tượng gì với cậu ta, chỉ hơi khó chịu với việc mỗi lúc cậu ta ngủ sẽ trườn sang bên bàn tôi, cái mặt trắng phau đỏ bừng chảy mồ hôi hột vì quá nóng. Tôi thì ưa sạch sẽ, nhìn mặt cậu ta dính chặt vào bàn mà rùng mình không thôi.

Ngày đầu tiên đi học trôi qua không quá tệ, vì đầu năm học nên các tiết học rất nhẹ nhàng. Đến lúc trống đánh tan học, tôi thu dọn sách vở cất vào cặp thì thấy "sinh vật" bên cạnh mình có dấu hiệu thức giấc sau kì ngủ đông.

Cậu ta mở mắt, chớp chớp vài cái nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen láy trong vắt như hồ nước mùa thu.

Tôi cứ nghĩ cậu sẽ hỏi: "Cậu là học sinh mới à?", "Cậu là ai vậy?"

Ai ngờ, tên béo há mồm ngáp một cái không thể nào duyên hơn rồi dụi mắt, cất giọng nói trầm khá êm tai: "Tan trường rồi à?"

"Ừ." Tôi trả lời cụt lủn.

"May quá, tôi đau hết cả lưng rồi."

Nói rồi cậu lôi cặp xách từ trong ngăn bàn ra, đeo lên người rồi rùa bò đi ra khỏi lớp.

Tôi dõi theo hình bóng cậu, thấy cậu ta thật kì lạ. Đúng lúc tôi cúi xuống ngăn bàn lấy nốt quyển sách thì thấy bên ngăn của bạn cùng bàn để lại chiếc hộp bút, tôi lôi ra xem. Cậu dùng loại hộp bút hình con chó, bên cạnh khóa kéo có một dòng chữ nguệch ngoạc.

"Văn Kỳ Ngôn"

2.

Học một thời gian, tôi mới biết Kỳ Ngôn ở trong lớp là người khá trầm tính, ngồi sứ mệnh cao cả là ngủ ra thì hầu như anh không nói chuyện với bất cứ ai, cứ lên lớp là ngủ, bài vở thì không ghi chép đầy đủ.

Hôm đó là cuối tháng mười, nhà trường tổ chức tổng kết tháng, cô giáo chủ nhiệm đang nói rất hăng say trên bục giảng thì phát hiện Kỳ Ngôn đang ngủ, tức giận đuổi anh ra ngoài. Gần hết giờ cô giáo gọi tôi xuống phòng giáo vụ để ấy bảo hiểm y tế, lúc ra ngoài cửa lớp thấy bạn cùng bàn của mình hai tay xách hai chậu nước đứng một chân bên cạnh cửa sổ.

Tôi đi lướt qua thì tự dưng Kỳ Ngôn lên tiếng: "Ê!"

Tôi quay đầu.

"Cậu là Trương Nhi đúng không?"

Gật đầu.

"Tôi có việc muốn nhờ cậu."

"Việc gì?" Tôi hỏi.

Thế rồi anh cười hề hề, hai hàm răng trắng như sứ lộ ra trước mắt tôi: "Cậu qua đây gãi mũi cho tôi được không? Tôi ngứa từ nãy giờ rồi."

Anh vừa dứt lời, trên đầu tôi liền xuất hiện vài đám mây đen.

Mặt tôi lạnh tanh, thể hiện rõ thành ý không muốn làm của mình: "Cậu bỏ chậu nước xuống rồi tự gãi đi."

"Không được, có camera, nếu không thì tôi nhờ cậu làm gì chứ?"

Đương nhiên, tôi mặc kệ anh rồi chạy đi.

Cho đến bây giờ tôi vẫn thấy người ta kì quái hết sức!

3.

Cuối học kì một năm lớp mười, vì thành tích thảm hại của Văn Kỳ Ngôn mà cô giáo bảo tôi dạy kèm cho anh. Kỳ Ngôn bẩm sinh không muốn học, giải một bài toán thôi đã thở lên thở xuống, chán nản ngồi bóp mỡ của mình.

"Học nhiều quá, đầu tôi không nạp nổi đống kiến thức này."

"Không học thì cậu định thi kiểu gì?"

Anh trả lời hết sức dõng dạc: "Thi bằng nhân phẩm."

#5.

Sau khoảng thời gian dài kèm cặp cuối cùng điểm của Kỳ Ngôn cũng có tiến bộ. Anh cầm bài toán được bảy mươi hai điểm trên tay, cứ ngắm nghía mãi nên tôi quay sang trêu chọc: "Cậu phải cảm ơn tôi đấy."

Anh gật dù, ánh mắt không rời khỏi vết bút đỏ một li: "Đúng là nhờ cậu, tôi mới có cơ hội nhìn thấy cái số to như thế này lần đầu tiên trong đời."

Các bạn yên tâm, đây cũng là lần cuối cùng Kỳ Ngôn để con số bảy mươi hai xuất hiện. Anh bảo vì nhìn không hợp nên lúc nào cũng để nó giảm xuống bảy mươi, bảo là như thế nhìn thuận mắt hơn.

6.

Là một tên biếng nhác trong việc học hành, thế nhưng tôi khá bất ngờ vì việc Kỳ Ngôn chạy điền kinh rất tốt. Nhớ năm đó thầy thể dục tổ chức cuộc thi chạy, ai về đích sẽ được thưởng tiền, người tham gia vào cuộc thi sẽ do thầy chọn.

Đen đủi thay, tôi có trong đó, đồng đội là Kỳ Ngôn và hai người bạn khác.

Luật chơi rất đơn giản, cả bốn người trong đội cùng chạy, chỉ cần một thành viên về đích là cả đội sẽ thắng.

Tôi và mọi người đứng ở vạch xuất phát thì anh huých tay tôi, cúi thân hình mập mạp của mình xuống nói nhỏ: "Cậu chỉ cần chạy hai ba bước cho có thôi, còn lại cứ đi bộ, mọi thứ để tôi lo."

Tôi làm theo lời Kỳ Ngôn nói, lúc còi xuất phát vang lên, anh lao vọt về trước như gắn hỏa tiễn sau lưng, vượt toàn bộ đội kia, dễ dàng giành thắng lợi. Đội tôi vui quá nhảy cẫng lên, lúc tôi đi đến ăn mừng thì anh đã nằm bò ra sân vì quá mệt.

"Chúng ta thắng rồi!" Tôi nói đầy phấn khích.

"Ừ, thắng rồi." Anh nói, thở không ra hơi.

Tôi cười, đưa tay kéo Kỳ Ngôn dậy. Tay Kỳ Ngôn toàn mồ hôi, dù vậy nhưng tôi không hề né tránh, cầm quạt quạt cho anh.

Anh ngước mắt nhìn tôi, con ngươi đen khoác lên màu vàng nhạt của nắng.

"Trương Nhi này?"

"Hả?"

"Tôi nóng sắp chảy hết cả đống mỡ trên người rồi, bao giờ cậu mới chịu kéo tôi vào nhà?"

Tôi bảo anh đúng là kẻ phá hoại bầu không khí, anh cầm cốc nước đi qua tỏ vẻ vô tội: "Hôm đó nóng thật mà, em không biết phơi nắng lâu rất dễ dẫn đến các bệnh về da sao?"

7.

Đầu năm lớp mười một tôi bị sốt cao phải nghỉ học đến một tuần. Lúc đang nằm chết sống chết dở trên giường thì mẹ tôi bảo có người đến thăm tôi, là Văn Kỳ Ngôn. Tôi cuống quá nhìn mình trong gương không khác nào cương thi vừa mới chui ra từ quan tài, dặn dò mẹ tôi bảo với bạn Văn Trương Nhi nó mệt quá ngủ rồi, để khi khác tới.

Mẹ tôi mắng tôi không có lòng hiếu khách, người ta đã vượt đường xá xa xôi đến đay mà không cho người ta vào nhìn lấy một cái, liên thiên mãi mẹ mới đi ra ngoài.

Chính vì không an tâm nên tôi bò khỏi giường đến bên cửa, áp tai lên mặt gỗ nghe ngóng tình hình.

Mẹ tôi: "Xin lỗi cháu quá, con bé mệt quá nên ngủ vẫn chưa dậy. Để hôm khác cháu tới thăm nhé, bây giờ bác đưa cháu về, đường xa như thế đi mệt lắm."

Kỳ Ngôn: "Không cần đâu bác, cháu tiện đường qua đây đưa bài tập cho bạn ấy thôi. Giờ cháu phải đi đón em gái rồi, chào bác ạ!"

Xác định Kỳ Ngôn đã ra khỏi cửa, tôi mới trùm chăn kín mít đi ra ngoài. Mẹ tôi bị tôi dọa sợ, kêu lên một tiếng rồi mắng tôi nhìn như ma cô ế chồng. Tôi mặc kệ, cầm lấy đống sách vở rồi mang về phòng.

Lúc tôi mở vở toán ra, có một mảnh giấy màu vàng rơi ra, tôi cầm lên đọc, vẫn là nét chữ xấu như điên của bạn học Văn nhưng lần này rất tử tế viết nắn nót, xem ra đã chuẩn bị kĩ càng.

"Tôi biết thừa cậu sẽ không gặp tôi vì nhìn cậu thảm hại quá, lần nào em gái tôi ốm nó cũng như thế. Mau khỏi ốm đi, tôi không thích số bảy mươi của tôi xuống còn sáu mươi tám đâu."

Tôi cứ cầm tờ giấy đó cười một mình suốt cả tối, cảm giác được quan tâm quả thực đặc biệt.

Sau này tôi hỏi anh điểm của anh sút đi khi tôi nghỉ ốm thật à, anh vừa đọc báo vừa lắc đầu: "Nói thế thì em mới cảm động, cố gắng khỏi ốm để đến trường chứ.". Và cái tuần tôi nghỉ ốm mới đầu năm làm gì có bài kiểm tra nào, coi như sốt cao quá máu không lên não nên bị người ta lừa đi!

8.

Kỳ Ngôn bị chứng mù đường rất nặng, bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không phân biệt được. Có hôm cô giáo bảo tôi và anh đi photo bài cho cả lớp, cửa hàng photo gần trường đóng cửa nên bọn tôi phải lên cửa hàng photo ở đầu phố.

Vì trời nắng đổ lửa nên bạn học Văn tốt tính giở điệu bộ nam nhân kêu tôi chờ ở hàng photo còn anh đi mua nước. Photo xong rồi mà chưa thấy Kỳ Ngôn quay về, tôi kiên nhẫn đợi thêm mười phút nữa vẫn không thấy bóng dáng anh đâu mới hốt hoảng đi tìm.

Tới một quán nước nhỏ ở cách cửa hàng photo một trăm mét thì thấy người nào đó đứng như trời trồng ở vỉa hè, đầu hết ngẩng lên lại ngẩng xuống, tay cầm hai chai nước cam. Tôi chạy đến, anh thấy tôi mới mừng rỡ như trẻ tìm được mẹ.

Tôi: "Cậu làm gì mà mãi không về thế?"

Anh xị mặt: "Tôi không nhớ đường. Bác bán nước bảo đi về phía Bắc, tôi đâu có giỏi địa lí đến vậy, quay đi quay lại vẫn không biết phía Bắc ở đâu."

Sau này cũng vậy, mỗi lần đi công tác về là tôi phải ra sân bay đón anh, không chỉ sợ anh đi lạc lại lên nhầm máy bay đi sang Ai Cập thì thôi.

9.

Đừng nghĩ Văn Kỳ Ngôn kém nhiều thứ, thực ra anh đã được giải nhất tỉnh trong một cuộc thi về trí nhớ. Anh nhớ mọi thứ cực kì tốt, thậm chí đến việc gặp mặt một người một lần thôi năm năm sau vẫn nhớ rõ người đó có tướng mạo như thế nào.

Trời không ban cho tôi một trí nhớ tốt thế nên cứ có cái gì tôi đều bảo Kỳ Ngôn nhớ dùm. Không thể quên được một lần phải khai thông tin cha mẹ để nhà trường nhập dữ liệu vào máy tính, tôi ù ù cạc cạc còn quên mất cả tên của mẹ ruột mình, là Kỳ Ngôn nhớ cho tôi.

Sau này hình thành thói quen, mỗi lần đến lớp tôi đều hỏi: "Hôm nay phải làm gì không?"

Riêng chỉ có một lần đặc biệt làm tôi không bao giờ mở mồm hỏi anh câu đó nữa cho đến hết năm cấp ba.

Hôm đó là ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh nắng ấm, tôi lon ton đến lớp, thấy Kỳ Ngôn đang ngồi ăn sáng. Tôi bỏ cặp vào ngăn bàn, quay sang hỏi: "Hôm nay có gì quan trọng không?"

Bạn học Văn vuốt nọng cằm của mình suy nghĩ một lúc: "Có."

"Là gì?"

"Hôm nay đến chu kì kinh nguyệt của cậu." Vì không để ý nên giọng Kỳ Ngôn khá vang, trong lớp lại yên tĩnh nên chúng tôi nói cái gì đều bị người khác nghe thấy.

Tôi muốn chui xuống đất cũng không xong.

Rất nhiều năm về sau các bạn học cũ vẫn cứ lôi chuyện đó ra trêu chọc tôi, Kỳ Ngôn ngồi cạnh tôi hừ lạnh: "Phải hiểu rõ cô ấy mới có thể làm cô ấy ấn tượng về mình, các người hiểu vì sao các người không có người yêu chưa?"

Bạn đang đọc Tôi Và Tình Yêu sáng tác bởi Summer318
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Summer318
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.