Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Được công tử ôm Hoàn Nhi xấu hổ- Gặp nhau giữa đường Hoàn tỳ nữ đưa công tử hồi gia

Tiểu thuyết gốc · 2142 chữ

Điền Dã chợt ngửi thấy một mùi hương thơm tho, máu tóc dài mượt lướt qua mặt hắn vừa mát lạnh vừa thấy một. Hắn đang ôm một thân thể mềm mại ôn hương, đôi tay chạm vài vòng eo mảnh khảnh mê người.

Nhưng rất nhanh bàn tay thô ráp của hắn bị thiếu nữ gạt ra, tự nhiên bị một người đàn ông ôm chặt, thiếu nữ không khỏi giật mình, hoảng hốt vùng vẫy đẩy hắn ra.

- Công tử, mau buông ra, là Hoàn Nhi đây?

Điền Dã "a" lên một tiếng, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, hắn bị nữ tử này cấu mạnh, không thể không thả lỏng tay.

Điền Dã lùi lại vài bước, ngoảnh lại liền thấy một nữ tử thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, thân mặc thanh y, mi mục thanh tú, nàng chỉ trang điểm nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ thùy mị, đi cùng với đó là vẻ cứng rắn so với tuổi.

Hoàn Nhi? Nô tỳ? Đầu óc hắn xoay chuyển thật nhanh, vốn tưởng rằng có kẻ phát hiện ra hắn không nghĩ đó lại là nô tỳ của Điền Nhất Long, nhưng không phải oan gia của y là tốt rồi. Mẹ nó chứ, tên họ Điền kia thật có phước, ngay cả nô tỳ của hắn cũng đẹp như vậy.

- Công... Công tử người có sao không?

Phát hiện Điền Dã tròn mắt nhìn mình, nữ tỳ kia không khỏi hoảng hốt liền nhìn sang cánh tay ban nãy của hắn. Đột nhiên nàng quỳ xuống:

- Hoàn Nhi đáng chết, khiến công tử hoảng sợ, xin công tử trách phạt.

Ta biết phạt nàng cái gì bây giờ, chẳng lẽ bắt nàng tối nay làm ấm giường cho ta. Điền Dã cười khà khà, tiến đến đỡ lấy nữ tỳ:

- Ấy Hoàn... Hoàn Nhi tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? Mau đứng lên, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Ai dà, xem ta kìa, dạo này đọc sách nhiều quá nên đầu óc hư luôn rồi, ngay cả Hoàn Nhi tỷ tỷ mà cũng nhìn không ra.

Cánh tay hai người lại chạm nhau, nữ tù gọi là Hoàn Nhi nhất thời đỏ mặt, nhưng cũng không từ chối được hắn đỡ dậy. A, vừa rồi, công tử gia vừa gọi ta là gì? Nàng nhất thời tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Điền Dã tức thì chột dạ.

- Hoàn Nhi tỷ tỷ này, tỷ sao cứ nhìn ta như vậy, bộ mặt mũi ta hôm nay có gì lạ à?

Hỏng bét, chẳng lẽ thuật hóa trang của lão hắc có sơ hở bị người ta nhìn ra. Không phải chứ, thủ nghê của lão ta xem đi xem lại nhiều lần không thấy chỗ nào mà, đến cả cái ria mép, nốt ruồi cũng được lão mô phỏng y hệt.

Hoàn Nhi vội lắc đầu:

- Không phải như vậy, nô tỳ chỉ cảm thấy thái độ hôm nay của công tử có chút lạ.

- Chắc là lâu ngày không gặp lại tỷ tỷ nên ta vui quá thôi ha ha...

Điền Dã thở phào một hơi, không phát hiện là tốt rồi.

- Bất quá thành thật với tỷ tỷ, từ lúc bị hai ả nữ nhân kia bắt đi, không biết bọn chúng cho ta uống thứ thuốc gì, ta chỉ biết từ lúc đó đến giờ đầu óc từ cứ mơ mơ hồ hồ, một số chuyện trước kia đều quên hết.

Để tránh bại lộ, Điền Dã bèn tùy tiện bịa ra một câu chuyện. Quả nhiên Hoàn Nhi vừa nghe liền cả kinh, thấp giọng nói:

- Là Hoàn Nhi vô dụng không bảo hộ chu toàn được cho công tử, nhưng cũng vì võ công của hai ả đàn bà kia quá cao cường, một mình Hoàn Nhi cùng đám tỷ muội không đấu lại bọn chúng, lần sau nếu chúng đến Hoàn Nhi sẽ chuẩn bị trước viện thủ, nếu có thể thì thỉnh Mục nãi nãi tương trợ.

Nguyên lai cô nàng này biết võ công, khó trách lại dễ dàng đẩy lui lão tử.

Hoàn Nhi liền không giấu diếm kể lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, đại khái là từ buổi chiều Điền Nhất Long cáo lỗi gia sư để lên núi đến ngôi chùa gần đó thắp nhang bái phật cầu bình an, chẳng ngờ giữa đường gặp hai nữ thích khách kia, cũng không biết vì sao hai bên bất hòa, Điền Nhất Long cũng muốn êm chuyện bèn đền cho người ta một khoản phí bồi thường nhưng hai nữ tử kia không đồng ý, chưa dừng lại ở đó đến tối còn lẻn vào Điền phủ đả thương hạ nhân, bắt cóc hắn đi, đám người Hoàn Nhi đã cố gắng hết sức ngăn chặn nhưng vì võ nghệ hai nữ nhân kia quá cao nên để hắn bị người ta mang đi mất.

- Đều là nhờ lão phu nhân thường ngày ăn chay niệm phật, phúc khí tổ tiên để lại, công tử phúc lớn mạng lớn, lần này trong nguy hiểm lại hóa bình an chắc chắn nhân họa đắc phúc từ nay phúc khí càng rộng mở.

Hoàn Nhi không quên tán dương một câu, chỉ là nghe được câu này da mặt Điền Dã nhất thời co giật, người không biết còn tưởng Điền Nhất Long kia là thiếu niên mạc danh kỳ diệu thật, chắc chắn là cái tên hoa tâm kia lén trốn ra ngoài giữa đường gặp hai vị nữ sĩ kia, thấy người ta sinh đẹp kiềm lòng không được, giở trò đồi bại kết quả mới bị bọn họ bắt đi. Tất nhiên Điền Dã biết Hoàn Nhi là nha hoàn nhà hắn ngoài giữ mặt mũi cho thiếu gia ra thì tuyệt đối không được nói xấu sau lưng gia chủ. Nhưng phải công nhận cái cô Hoàn Nhi này tuy cố tình nói tốt cho thiếu gia mình, nét mặt trang nghiêm không nhìn ra một chút giả tạo nhưng càng nghe nàng nói, Điền Dã nhịn chẳng được bật cười.

- Công tử, ngươi làm sao vậy?

- Không có gì, chỉ là tự nhiên có con ruồi từ đâu chui vào nách khiến ta bị nhột thôi. Hoàn Nhi tỷ đừng để ý, tỷ mau kể tiếp đi, ta không ngờ con người trước kia của mình thú vị như vậy.

Hoàn Nhi không biết lời này có ý gì, chợt hơi ngước lên nhìn trời, lát nói:

- Trời cũng không còn sớm nữa, công tử, chúng ta mau trở về, ở nhà lão phu nhân vẫn ngày đêm mong ngóng công tử trở về.

- Về nhà? đương nhiên phải về chứ, đó là nhà của ta mà.

Điền Dã cười khà khà, hắn bắt chước điệu bộ của mấy thiếu gia công tử trong phim ảnh tiêu sái mà đi. Nhưng đi được một hồi thì chợt nhớ ra mình không biết đường, liếc mắt nhìn lại liền thấy Hoàn Nhi an phận đi phía sau mình, cũng phải thôi nàng ta phận là tỳ nữ đương nhiên không dám đi trước chủ nhân. Nhưng như vậy thì ai dẫn đường đây?

Điền Dã cười đầy gượng gạo:

- Hoàn Nhi tỷ tỷ này, chẳng giấu gì tỷ, từ cái hôm ta bị bắt, buổi tối hôm nào cũng bị hai nữ nhân kia dày vò hút cạn dương khí theo đó trí lực cũng cực kì giảm sút, tỷ tỷ xem đây có phải là đường về nhà không? Ây dà... Đợi đệ gặp lại hai nữ nhân kia nhất định phải hoàn trả gấp bội, dày vò hai yêu nữ để bọn họ mắc bệnh đãng trí giống đệ.

- Công tử, ngài thật là...

Hoàn Nhi vội che miệng cười, đoạn lườm hắn nói:

- Ai bắt công tử ngươi đi bộ đâu.

Lời này ý tứ là gì đây?

Còn đang ngơ ngác, bỗng thấy Hoàn Nhi vỗ tay vài tiếng, không lâu sau đó những tiếng "cộc cộc" vang lên, một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến.

Mẹ nó chứ, nguyên lai sớm đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, cô ả Hoàn Nhi này có phải là đang chơi mình.

- Công tử, mời!

Hoàn Nhi hướng đến hắn cúi người.

Điền Dã tự nhiên sẽ không khách khí chui tọt vào thùng xe. Đợi công tử lên xe xong, Hoàn Nhi vén rèm ngồi bên cạnh hắn. Mã phu hô "giá"lên một tiếng dùng roi quất ngựa, xe ngựa lập tức phóng như bay về phía trước.

Ước chừng đi khoảng nửa tiếng thì xe ngựa dừng lại, Điền Dã vén rèm xe lên liền thấy trước mặt là một đại môn cao lớn, chính giữa đề tấm biển lớn đề hai chữ Điền phủ, hai bên đặt hai con sư tử bằng đá cao chừng hai mét vô cùng uy nghiêm, trước cửa có hạ nhân canh gác nghiêm ngặt.

Hoàn Nhi xuống xe trước giơ tay đỡ Điền Dã xuống, một hạ nhân chạc tuổi ngũ tuần đi đến chỗ bọn họ khom người ôm quyền thưa:

- Công tử, Hoàn Nhi cô cô, hai người đã về!

Hoàn Nhi gật đầu đáp:

- Hồ bá bá, ngươi mau đi báo lão phu nhân cùng các vị thân tộc, Hoàn Nhi không phụ ân tình lão phu nhân, Nhị công tử đã bình an trở về.

- Vâng!

Người gọi là Hồ bá bá lập tức gật đầu chạy vào phủ thông báo. Trong suy nghĩ của Điền Dã, Hoàn Nhi năm nay bất quá hai ba hai tư, nhưng lại được một đại thúc ngoài năm mươi phải gọi hai tiếng cô cô, xem ra địa vị trong phủ của nàng không hề thấp như hắn nghĩ.

Không lâu sau đó, tin tức hắn trở về đã lan truyền khắp Điền phủ, hầu hết tất cả các gia nhân, tộc huynh tộc muội đều ra xếp hàng chào đón hắn nhất thời làm hắn có chút ngờ ngợ, quả nhiên làm người giàu thật tốt a. Nhưng nhìn đám người xung quanh mỗi người lại một biểu tình khác nhau, có vui vẻ, có bực bội cũng có cả phức tạp lẫn thờ ơ, lại khiến Điền Dã có chút chột dạ.

Bước vào trong phủ chỉ thấy bên trong rộng thênh thang, hào trạch, viện lạc, hoa viên nối tiếp nhau, hồ nước, hòn giả sơn cái gì cũng không thiếu, quả không hổ danh một trong những gia tộc hào phú trong vùng. Điền Dã nghe nói tổ phụ trước đây của Điền Nhất Long làm tới chức thái úy trong triều, khi cáo lão về hưu còn được tiên đế sắc phong tam đẳng quận công, lúc làm quan được ban thưởng rất nhiều bổng lộc đủ để con cháu vài đời hưởng thụ. Chính vì vậy Điền Nhất Long mới tùy tiện phóng túng không ai dám làm gì hắn.

Tiểu viện trước đây của Điền Nhất Long tọa lạc ở phía Đông, hai người phải đi một hồi mới tới, đến cửa, Hoàn Nhi liền xin cáo lui tiếp tục làm việc, dặn dò hắn nhớ đi nghỉ sớm, sáng sớm ngày mai đến thỉnh an lão phu nhân.

Điền Dã mở cửa đi vào phòng, sương phòng này không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng so với căn phòng của hắn trước đây thì không biết rộng và đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy là phòng ngủ nhưng bài trí y như thư phòng với đầy đủ giá sách, bàn làm việc. Cuối phòng đặt một tấm phong, phía trong quả nhiên đặt chiếc sàng, phía xa là một cái lu nước lớn không biết dùng để làm gì. Điền Dã ngắm nghía một vòng, chợt phát hiện trên bàn đặt một chiếc đồng hồ tinh xảo, hắn liền cầm lên tỏ vẻ thích thú, không ngờ thời đại này người ta đã có thể chế tác ra một thứ đồ tinh xảo như vậy. Ngoài ra còn trên bàn còn đặt một cây bảo kiếm, vừa rút ra khỏi vỏ, Điền Dã tấm tắc khen, kiếm tốt, kiếm tốt!

Nhìn lướt qua số sách vở đặt trên giá, đa phần toàn là kinh thư, tam tự kinh, nhân nghĩa chữ tín gì đó Điền Dã không biết quá nhiều chữ Phồn thể tự nhiên xem không hiểu. Cũng phong giấu dưới mấy quyển kinh sách là một đống tranh ảnh, họa sách viết về chuyện nam nữ phòng the, ở thời cổ đại cũng xem như là tạp chí khiêu dâm, đọc cũng rất giải trí a.

- Ai?

Đang chậm rãi nghiên cứu tri thức của nhân loại thì chợt phát hiện phía ngoài cửa có bóng người lén lút.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.