Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Valentine Buồn

Phiên bản Dịch · 1874 chữ

Về bệnh viện em cũng làm giấy tờ đóng viện phí rồi xuất viện luôn, và lần này là chị Bảo đèo em về. Về đến nhà thì nhận được điện thoại của thằng Huy :

_Alô, tao nghe nói mày nhập viện hả, xin lỗi nhé, giờ tao mới biết chả đi thăm mày được.

_Uầy, không sao, tao cũng ra viện rồi mà mày gọi tao chỉ có thế thôi hả ?

_À, xuất vào tuyển lý năm sau của mày chắc đéo còn rồi, hôm nay chốt danh sách tao định xuống đăng ký giúp mày nhưng gặp phải thằng Phúc nào bên 8/8 ấy, nó tranh mẹ rồi.

_Chậc, thôi bỏ vậy, dù gì vào tuyển thi học sinh giỏi phải được giải mới có điểm cộng cơ mà cộng có một hai điểm thì chả cần.

_Uầy, mày nói vậy thì bỏ vậy, thôi bye.

_Ờm.

Èo, chán thế, đam mê Lý mà méo vào đội tuyển được, dù gì thì thi giải trường cũng được cái giải nhất còn gì, cũng hơi tiếc nhưng thôi kệ. Ngồi ở nhà xem tivi một lúc vẫn chưa thấy Tiên về, em khá lo, tính lên trường xem nhưng chị Bảo méo cho đi. Đợi đến 12h thì chịu éo được, chị Bảo nói gì mặc, em bắt taxi lên trường. Vừa mới bước ra cửa taxi thì thấy Tiên đứng ở trước cổng.....và bên cạnh Tiên là thằng Phúc. hai người đang nói chuyện, cười đùa khá vui vẻ bỗng thằng Phúc nắm lấy tay Tiên, mặt Tiên có vẻ khó chịu đang cô rút tay ra, lúc đó máu nóng em dồn lên não định bây vào cho thằng này một trận rồi cơ mà cơ thể đang phế, bây vào có mà vô viện tập hai. Em im lặng, rồi ngồi lên taxi đi về, chắc Tiên gặp thằng Phúc vì lý do nào đó thôi có lẻ Tiên không biết em có hiềm khích với thằng này trước đó, không lẻ nó định tán Tiên.

Em bước vào nhà với tâm trạng không được tốt cho lắm :

_Này nhóc, chị đã bảo là không được đi rồi mà, vào ăn cơm, nhanh !

Em chả buồn đáp lại cứ đi thằng xuống bếp ngồi vào bàn ăn :

_Này, nhóc bị làm sao thế ?

_Ơ, dạ, không sao đâu chị, thôi ăn cơm đi.

Ăn được một lúc thì Tiên về :

_Em xin lỗi nhé, tại ở lại chép nốt bài dùm anh nên về hơi trễ.

_Ừm, không sao.

_Bé Tiên vào ăn luôn đi.

_Dạ, để em lên thây đồ.

Em chả biết lúc đó vì sao Tiên không đề cập đến việc gặp tên Phúc đó nhưng cũng chả muốn hỏi, chắc Tiên có lý do riêng. Ăn xong thì em qua phòng Tiên để nghe giảng lại các bài học hôm nay, suốt buổi em cũng chả chú tâm cho lắm, chỉ ậm ừ thôi, em nhìn người con gái trước mặt mình, cô ấy là một cô gái xinh đẹp và dễ thương, đáng yêu và luôn vui vẻ nhưng cũng rất yếu đuối, liệu.....những lời nói, hành động và tình cảm thời gian qua là thật, cô ấy không lừa dối em :

_Tiên này, em có chuyện gì dấu anh không ?

_Hả, ơ, đâu có, sao anh lạ thế ?

_À, không có gì, em giảng tiếp đi.

Phải, em yêu Tiên mà, cứ tin tưởng ở cô ấy vậy :

_Anh này, biết mai là ngày gì không ?

_Ngày mai....là thứ ba.

_Hihi, ngốc, mai là valentine đó.

_Hả, valentine sao, nhanh dữ.

_Hihi, ngày mai em sẽ có bất ngờ cho anh, nhớ đợi nhé.

_Được rồi, anh sẽ đợi.

Học xong cả em, Tiên, và chị Bảo cùng chơi LOL, chị Bảo là lần đầu chơi luôn nên phế toàn tập. Chơi đến 6h tối thì hai người kia xuống bếp nấu cơm, trước khi xuống thì chị Bảo ở lại nói :

_Ngày mai là valentine đấy, nhóc biết không ?

_Ừm, Tiên vừa mới nhắc cho em.

_Haha, tốt, ngày mai nhóc đợi chị nhé.

_Đợi ? Củ lạc giòn tan ?

Nói xong chị Bảo xuống luôn, em ở lại phòng làm thêm một game nữa mới xuống, lúc ăn cũng bình thường :

_Chị Bảo này, chị ở nhà em thế bố mẹ chị không nói gì sao ?

_Haha, ông bà già chị đi du lịch rồi, nhóc sợ sao, lo gì, hai người đó hiền khô chị xin gì cho nấy, con một mà.

_Chậc, hèn gì cái tính chị nó bá cháy kiểu này.

_Nhóc vừa nói gì đó ?

Hihi thôi em xin, hai người lo ăn điTiên

Ăn xong ai về phòng nấy, về phòng thì em thấy lap của Tiên vẫn còn ở phòng mình, lúc đó thì vừa có ai inb Tiên là thằng Phúc :

_Không được đâu Phúc.

_Không sao, mai Phúc vẫn đợi, dù gì thì Tiên giao kèo với Phúc rồi.

_Để Tiên suy nghĩ.

_Ok, Phúc đợi.

Em chỉ đọc được tới đó thì Tiên gõ cửa phòng lấy lại lap, em giả vờ gấp lại như chưa đọc đoàn inb đó rồi trả Tiên. Như vậy là sao ? Giao kèo ? Vậy là Tiên có chuyện gì đó dấu mình. Lúc đó đầu óc trống rõng, lên sân thượng và đấm chìm trong âm nhạc vẫn bài Blue buồn bã và nhẹ nhàng, em không nghiện nhưng có lẻ bài hát và giai điệu của nó hợp với em khiến em muốn nghe nó mãi, nhất là những lúc tâm trang như thế này. Cứ như thế, em nằm trong lều và trôi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau em vẫn phải nghỉ học vì......chị Bảo méo cho đi, bảo là ở nhà dưỡng sức đi. Dưỡng sức clgt ? giờ em cũng đi lại được bình thường rồi, chả cần nhờ đến cái nạn chết tiệt đó. Cơ mà thôi kệ, cũng chả muốn đi học, cả buổi sáng chỉ biết chơi game và game, hết LOL thì cũng Naruto, hết Naruto thì cũng CF........chơi đến trưa thì đồng loạt cả hai người nhắn tin không về ăn cơm, đành nấu mì gói ăn vậy. Ăn xong em cũng đi ngủ, đúng chuẩn một ngày của một con heo lười luôn ăn xong ngủ. Đang trong cơn mơ màng thì nhận được tin nhắn từ cả hai người luôn :

_Ạnh xuống đường Bạch Đằng đi, đi dạo cùng em.

_Này nhóc, đọc xong tin này thì lo mà đạp xuống Bạch Đằng đi đấy, chị cho nhóc 30p.

Quái, thế này là sao, đồng loạt cái nhắn tin cùng lúc là thế éo nào, em cũng chả hiểu gì mò đầu dậy đi rửa mặt rồi thây đồ thôi, mặc cái áo phông màu đen dài tay, cái quần jean ngang gối, thêm đôi adidas flux farm rồi dắt xe ra khỏi nhà đạp đến đường Bạch Đằng, lúc này cũng tầm 6h, ngoài đường đầy rãy các cặp đôi, à đúng rồi nhỉ, hôm nay là valentine mà, đảm bảo 96.69% là đã hết slot ở các nhà nghỉ và khách sạn các kiểu. Xuống đường Bạch Đằng gửi xe xong đi tìm cả Tiên và chị Bảo, quái thật cả hai chả ai nhắn là mình đang ở đâu, báo hại em phải đi tìm. Đi một đoạn thì chả thấy ai cả, ghé vào Highland mua cốc trà xanh uống cho nó mát, đi được một lúc thì em thấy một bóng dáng ai đó quen thuộc, là Tiên trong cái áo váy màu đỏ dài đến gối, đôi dày búp bê, phải nói trong Tiên lúc này rất xinh nhưng..........từ đằng xa em thấy thằng Phúc đang tiến lại gần Tiên, em không biết hai người nói gì, chỉ biết lúc đó gương mặt Tiên hơi lưỡng lự bỗng thằng Phúc nâng cầm Tiên lên và đặt môi vào đó, khoảnh khắc đó cảm giác........thật ba chấm......đây là bất ngờ mà Tiên nói vào tối hôm qua sao, cầm ly trà xanh vứt luôn vào sọt rác rồi tiến lại :

_Ơ, anh.......

Em bay vào thằng khốn nạn kia đấm tới tấp vào mặt, nó cũng chống cự nhưng sao bằng con thú điên tiết trong người em được, Tiên thì đứng một bên khóc lóc :

_Hic....anh...hịc dừng lại đi...hic...không phả...

Em chen vào lời nói đó luôn :

_Không phải như tôi nghỉ chứ gì, cái câu này thì còn lạ lẫm gì nữa.

_Anh....hic....nghe em giải thích được không....hic.....đừng như vậy mà....

_Giải thích ? Tôi đâu như lũ con gái các người yêu bằng đôi tai, tôi yêu bằng hành động và cử chỉ, những gì Tiên vừa làm thì tôi cũng hiểu rồi.

_Không....hic....không phải vậy mà....hic.....đừng làm em sợ...hic...

_Sợ ? chính tôi phải sợ Tiên mới đúng, đây là bất ngờ mà Tiên nói đây sao, tất cả những gì trong thời gian qua chỉ là dối trá thôi sao ? thật nực cười.

_Tất cả là vì anh......hic.....em không muốn........

_Thôi đủ rồi.

Vừa lúc đó thì cánh tay em bị ai đó kéo đi, em không biết ai đang kéo mình nhưng cũng chả sao, em đang muốn thoát khỏi cái nơi lúc nãy, con tim đang bị tổn thương nặng nề. Bị kéo được một lúc thì người đó cũng dừng lại, là chị Bảo :

_Ơ, chị Bảo.

_Tìm nhóc mệt muốn chết.

_Chị đi đi, em muốn ở một mình.

_Này, chị không có chuẩn bị cả tiếng để gặp nhóc và nhận được một câu đi đi đâu nhé.

Nhìn chị Bảo lúc này rất đẹp chiếc váy voan và gương mặt được make up nhưng em chả quan tâm, lúc này tâm trí em đang suy nghĩ về người con gái kia, tại sao cô ấy lại lừa dối em cơ chứ, có biết như thế con tim sẽ nhói thế nào không ? :

_Nhóc đừng có làm cái mặt đó, dù sao thì chị cũng thắng được giao kèo.

_Giao kèo gì ?

_Giao kèo giữa chị và Tiên, trong vòng một tuần cho đến ngày valentine thì cả hai sẽ không gây gỗ và sống bình thường, đến valentine cả hai sẽ hẹn em đến đây, em tìm được ai trước thì xem như người đó thua cuộc và phải cuốn gói khỏi nhà em.

_Cái gì ? hai người xem em như món đồ thưởng sao ?

_Nhóc đừng có nghĩ lung tung, cho dù nhóc có gặp bé Tiên trước nhưng trong cái hoàn cảnh đó thì cũng chả đáng để dành chiến thắng, nhóc đừng nghĩ nhiều về con bé đó nữa vì bây giờ bên cạnh nhóc đã có chị rồi, chị thích nhóc rất nhiều.

_Không, bây giờ chị vẫn nghỉ là em có tình cảm với chị sao ? nhất là vào lúc này, em không tin tưởng một ai cả.

_Được, chị sẽ đợi dù gì thì lúc này cũng chả có ai cản đường chị.

Chuyện này, sẽ đi về đâu ?

Bạn đang đọc Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp của Kai Lai Rai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.