Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi Chơi Biển

Tiểu thuyết gốc · 3419 chữ

Lâu ngày không gặp, hết hai cha con lại đến lượt mẹ Xuân Mai tìm con trai ra một góc hỏi chuyện. trực giác của phụ nữ và của một người mẹ rất nhạy bén, qua một bữa cơm liền biết có chuyện với con trai mình.

"Bộ con với cái chị ngoài kia có chuyện phải không?"

Xuân Mai giật mình.

"Sao má lại hỏi như vậy?"

Mẹ Xuân Mai nhìn Bảo Trâm ở trong nhà mà nói.

"Con gái con lứa, quen nhau chưa được 1 tháng lại đến nhà người ta chơi, đã thế lại vào bếp nữa chứ. Đằng này lại là Con gái thành phố nữa chứ… má nghĩ con với người ta giống như đang cặp kè vậy đó. bộ con muốn lấy vợ rồi hả?"

Xuân Mai gãi đầu gãi tai.

"Dạ… bây giờ thì vẫn còn sớm. nhưng má thấy chị ấy thế nào?"

Mẹ Xuân Mai đáp.

"tốt lắm má thấy cũng ưng, nhưng mà có nên cơm cháo gì không thì khó nói, thứ nhất người ta lớn tuổi hơn con. lấy nhau thì sướng cho con thôi. Thứ hai nhà kia có mỗi một đứa con gái, chắc chắn muốn tìm người ở rể. mà má thì không muốn con đi ở rể. sau này con Út lấy chồng, ba má về già tủi thân lắm. Nếu lấy đứa nào ở Long Thành còn đỡ, chứ ở tận ngoài thành phố."

"Có 30 cây số thôi mà."

"Thế là xa rồi con. Má nói cái ý của má như vậy, con mà quyết theo người ta làm rể thành phố thì má cũng đành chịu. ai bảo con ít học, lấy được đứa như vậy là tốt lắm đó con. không có mối nào tốt hơn nữa đâu. Nhưng nếu con không làm rể, thì nói cho người ta biết để hai bên còn tìm đối tượng khác."

Xuân Mai tự tin đáp.

"Con muốn sau này sẽ đón nhà mình lên thành phố, con muốn làm cầu thủ tự nuôi mình chứ không ăn bám nhà người ta."

Mẹ Xuân Mai thở dài.

"Ừ, con lớn rồi, muốn làm thế nào cũng được, má không có cản hai đứa. Nhưng con đừng cậy mình nhỏ tuổi hơn ngươi ta mà làm quấy. tội nghiệp người ta chăm chồng như chăm con."

"trời ạ, sao may không sợ con bị người ta cậy lớn bắt nạt chứ. Với lại con tính khi nào thành cầu thủ mới tính chuyện lâu dài. chắc cũng phải một thời gian nữa."

"Rồi, rồi. nhớ báo trước cho má là được, đừng có đường đột như hôm nay, một ngày nào đó đột nhiên dẫn cháu về chào bà nội, chắc má đứng tim mà chết quá à. thôi ra nói chuyện với người ta đi, lát má còn ra chợ bán hàng nữa."

Mẹ Xuân Mai vui vẻ ra ngoài chợ tiếp tục công việc thường nhật, nghĩ đến cảnh con trai sắp lấy vợ, bà lại thấy vui trong lòng. tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng đã ra ngoài làm việc một thời gian rồi. không có nhõng nhẽo ham chơi bời. Quan trọng hơn là kiếm được một cô ở thành phố, chuyện làm ăn trên đấy dễ dàng hơn.

tiếp chuyện người này tới người kia đến quá giờ cơm, cùng Út Thảo rửa xong chén bát, Bảo Trâm mới có chút thời gian rảnh nói chuyện riêng với Xuân Mai. dĩ nhiên lại lấy cớ ra ngoài đi chơi Long Thành, chứ ở nhà kiểu gì cũng bị Út Thảo xen vào.

Long Thành bé tẹo, lượn vài vòng là hết chỗ đi, khuôn viên trường đại học KHTN, đài phun nước ở quảng trường, sân bóng PNG, địa điểm mà trước đây Xuân Mai tới luyện tập. Nó định báo tin cho anh Tiến biết mình thắng hạng nhất, nhưng đang trong giờ hành chính mọi người đang bận việc. Xuân Mai đành đưa bà chị vào trong quán nước ngồi tâm sự.

"Hồi nãy chị và mẹ em nói chuyện gì đó?"

"À chỉ hỏi vài chuyện gia đình, làm gì, nhà có bao nhiêu anh chị em… má hỏi gì thì chị trả lời như vậy á."

Xuân Mai ngờ vực.

"Lạ nhỉ, sao má biết chị và em đang quen nhau."

Bảo Trâm ngạc nhiên.

"Ủa má biết rồi hả. rồi má bảo sao?"

Xuân Mai dè dặt nói.

"Má ưng lắm nhưng sợ em phải đi ở rể nên hơi buồn. tại nhà chị có mỗi chị thôi."

Bảo Trâm ồ một tiếng.

"Cũng phải ha, thực ra ở rể hay không cũng không quan trọng. chị nói sao thì ba má cũng đồng ý thôi. nhưng chị cũng muốn ở gần nhà mình săn sóc hai người họ. Rồi em tính sao? muốn ở thành phố hay dưới này.?"

"Em thì không muốn hai bên khó xử, sau này cố gắng kiếm nhiều tiền xây nhà ở ngoài thành phố luôn, muốn ở bên nào thì ở."

Bảo Trâm cười khổ.

"Đất cát trên đấy mắc lắm, Em tính mua nổi hông mà còn định xây nhà nữa?"

"Thì em tính vậy mà, Em sẽ cố gắng hết mình, trở thành một cầu thủ xuất sắc. "

"trời ơi chắc lâu lắm á, lúc đó chị thành Bà cô già mất thôi. nếu muốn có nhà chị có thể bảo bố mẹ cho em vay trước. Nhưng chắc em không đồng ý đâu nhỉ."

Bảo Trâm nói câu này ngụ ý như một phép thử. Tiền xây nhà ở thành phố không phải con số nhỏ. Nhà Xuân Mai lao động cả đời ỏ Long Thành chưa chắc đã có được.

"Dạ, Em vẫn muốn dùng khả năng của mình hơn."

Xuân Mai suy cho cùng văn còn quá trẻ, sống vì hoài bão của mình. đâu phải ai trở thành cầu thủ cũng giàu được, thậm chí còn tạo thêm gánh nặng cho gia đình. Bảo Trâm muốn giảng dạy một chút để em nó có cách nhìn thực tế hơn về cuộc sống. nhưng Cô không muốn dập tắt ước mơ của Xuân Mai lúc này, chẳng phải tình yêu bóng đá của Xuân Mai khiến nó trở nên hấp dẫn trong mắt của cô ư. Nếu như bảo nó từ bỏ vậy cô có còn giữ được thứ tình cảm như hiện tại.

"Yeah, chị tôn trọng ý kiến của em. chị cũng mong em đặt được ước mơ của mình. Sắp tới em không định đi nhặt ve chai đấy chứ? nếu muốn kiếm tiền thì lên thành phố làm ở nhà chị. chị bảo bố mẹ chị cho."

Xuân Mai gật đầu.

"Chắc em phải phiền chị nữa rồi. Em cũng có hẹn tập bóng với Hoàng Long. Nên sẽ lên thành phố thật sớm. chắc hai ngày nữa."

Bảo Trâm lưỡng lự.

"Hai ngày á? chắc là vừa kịp nhỉ?"

Xuân Mai ngơ ngác.

"Vừa kịp gì cơ ạ?"

Bảo Trâm cầm điện thoại giơ lên trước mặt Xuân Mai.

"Bạn của chị rủ đi biển Long Hải chơi. Em có muốn đi cùng không?"

"Dạ chắc em không đi đâu, chị cứ đi với bạn đi ạ"

Bảo Trâm cố gắng thuyết phục.

"Sao vậy? ít người thôi mà, Có Tuyết Mai, Hoàng Long, tính cả chị em mình là 4 người. Sau này bận rộn trên sân cỏ, không có thời gian như thế này đâu. đi đi nhé."

Dù sao cũng có Hoàng Long đi cùng. Xuân Mai đồng ý đi cùng chị Trâm. trước đó phải mua sắm hai cái điện thoại di động, cho tiện liên lạc. Xuân Mai giữ một cái, cái còn lại để cho Út Thảo. khỏi phải nói con bé mừng lắm khi được Trâm bỏ tiền túi mua cho một cái điện thoại xịn, tha hồ lướt Top Top với chụp ảnh selfie. Từ giờ nó hứa không vòi vĩnh tiền tiêu vặt nữa (nhưng chuyển sang tiền thẻ nạp.)

Bảo Trâm ăn cơm tối rồi ngủ lại nhà Xuân Mai luôn, chị ngủ cùng Út Thảo, xem chừng nó quý chị lắm, một câu chị, hai câu chị.

mẹ Xuân Mai nghe nói con Trai sắp đi Long Hải cùng Bảo Trâm. bà không có phản đối gì, vì biết chuyện giữa hai tụi nó. thậm chí bà còn bảo Út Thảo bới quấy rầy hai anh chị.

Từ Thành Phố đi Long Hải nhất định phải chạy qua Long Thành. Từ sau cái hôm bóc Tem Hoàng Long, Tuyết Mai đã rủ cậu chàng đi biển chơi một chuyến kiểu như hưởng tuần trăng mật. Cả ngày hết ăn uống, tắm biển lại đè nhau ra giường. Vì muốn thay đổi chút không khí nên Tuyết Mai mới rủ Bảo Trâm cùng đi. có người ngoài, hai người mới chịu kìm nén một chút.

Không ngờ Xuân Mai cũng mò tới tận đây, Hoàng Long ngạc nhiên lắm.

"Này, tôi thấy ông lúc nào cũng đi cùng chị ấy. vượt quá tình cảm chị em thông thường rồi đấy."

Xuân Mai cười đáp.

"cũng giống cậu với chị Tuyết Mai."

Hoàng Long cười ha hả.

"cuối cùng chúng ta vẫn là không thoát khỏi lưới tình, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vậy thì tôi với cậu đều là anh hùng."

nói xong Hoàng Long mời hai người về căn nhà nghỉ dưỡng ven biển Long Hải. Nhà cậu ta có điều kiện, mấy chục căn nhà ở không hết, nghe nói Đà Nẵng, Đà Lạt, Sài Gòn và tận ngoài Hà Nội đều có một căn nhà hoặc chung cư. Sinh ra ở vạch đích như vậy không có lý do cậu ta không cảm thấy tự tin, ngày trước còn ngại Tuyết Mai, giờ đây chẳng ngại ngùng mà vô tư ôm hôn tình tứ giữa biển.

Hai cô nàng vận bikini bóng bỏng, thoa kem chống nắng, Da thịt phơi ra hết trước mặt hơi thanh niên, lạ thay cả hai chẳng còn thấy ngại ngùng như vài tuần trước nữa. cũng phải thôi. Đã thấy người ta khoả thân, chỗ nào cũng sờ mó qua thì

còn ngại ngần gì nữa.

"Chuyện cậu có mấy giáo trình dạy bóng đá nước ngoài là thật à?"

Hoàng Long uống lon nước giải khát nhẹ nhàng đáp.

"Thật mà, nhưng Việc nào ra việc nấy, đến đây để nghỉ ngơi tận hưởng, không bàn chuyện bóng đá. OK?"

Xuân Mai cảm thấy Hoàng Long lúc này đã khác hồi còn đang thi đấu, ngoài bóng đá thì hiện giờ cậu ta đã có mối bận tâm khác. Cái cách cậu ta say đắm Tuyết Mai khác với Nó và Bảo Trâm. Hai người kia "enjoy cái moment" ở bên nhau chẳng bận tâm đến những thứ xung quanh.

Còn Xuân Mai và Bảo Trâm, à không, có lẽ chỉ một mình nó không có tâm trạng để " hết mình" với ba người kia mà thôi. Tại sao luôn có một thứ ranh giới vô hình ngăn cách nó với những người kia.

Là điều kiện gia đình và trình độ văn hoá? Nó đến đây, ăn uống nghỉ ngơi đều giống như đi ăn chực nhà giàu. Bám lấy chị Trâm giống như một con đỉa đói. Họ mời chị Trâm chứ đâu chủ định mời nó đi chơi biển.

Khi hai chị em nó ở không gian riêng tư, Xuân Mai cảm thấy được sự kết nối với ngừoi đối diện, nhưng khi ra ngoài rồi, nó mới nhận ra, có lẽ bề ngoài chị Trâm không bận tâm nhưng sâu bên trong, chẳng người phụ nữ muốn người đàn ông của mình thua kém người khác.

Hai cô bạn chơi thân với nhau, một người cưa đổ thiếu gia nhà giàu. người còn lại chắc chắn sẽ cảm thấy một chút tủi thân.

Đây không phải là sân bóng! Xuân Mai cũng chỉ là một kẻ tầm thường mai thôi. sao có thể so sánh được với cậu quý tử kia cơ chứ.

Xuân Mai chơi được một ngày, từ ăn uống đến đề tài nói chuyện của ba người kia. Nó chỉ biết ngồi nghe chứ không bắt nhịp được với câu chuyện. Hoàng Long kể rất nhiều chuyến đi nghỉ cùng gia đình, thậm chi sang cả nước ngoài du lịch toàn những thứ mới lạ, đồ ăn ngon… Còn nó thì sao chứ, đúp hai năm học, Ngoài đá bóng và nhặt ve chai thì nó chẳng am hiểu thứ gì khác.

Mọi thứ dần đạt đến sự giới hạn, Thế rồi nó xin phép ra về vào cuối buổi chiều.

"Ủa đang vui mà, sao lại bỏ về."

"Có việc gì gấp à? để sáng mai về không được sao?"

"Để chị đưa em về?"

Xuân Mai đang muốn ở một mình nên sẽ không để người khác đưa về cũng không dùng xe của chị Trâm.

"Dạ, chị cứ ở lại chơi với mọi người đi, em bắt xe về được rồi."

Bảo Trâm kéo tay nó lại và hỏi.

"Em Có chuyện gì phải không?"

Xuân Mai tỏ vẻ khó xử.

"À không có gì? em chợt nhớ có một chuyện phải làm. thật đó, chị cứ ở lại đây em … về trước."

"Không chờ tới sáng mai được à?l

Xuân Mai lắc đầu.

Đúng lúc Tuyết Mai mang đồ ăn ra mời Bảo Trâm, Xuân Mai liền rút khỏi căn nhà nghỉ dưỡng, nhớ tới căn nhà lụp xụp của mình, nó thấy bản thân mình không hợp với thế giới của những người ở chỗ xa hoa này. Dù đã rất cố gắng nhưng nớ không thể nào xóa tan được sự mặc cảm tự ti bên trong tâm hồn để hòa nhập cùng mọi người.

Từ biển Long Hải về nhà của Xuân Mai cách hơn 20km, nó buồn, không bắt xe buýt mà chọn cách đi bộ.

vừa đi vừa nghĩ rất nhiều thứ, nhất là tình cảm với chị Bảo Trâm. rốt Cuộc đó có phải là tình yêu hay chỉ là một sự ngộ nhận. khi ở bãi biển, lúc chị với Tuyết Mai thoa kem chống nắng, chẳng hiểu hai người nói chuyện gì mà khi Bảo Trâm nhìn Hoàng Long sau đó nhìn Xuân Mai. Nụ cười khi ấy có gượng gạo, pha lẫn nỗi buồn nhè nhẹ. Giống Nụ cười của mẹ Xuân Mai mỗi khi người khác nhắc đến chồng mình.

Xuân Mai không muốn làm gánh nặng cho người ta, càng không nên rêu rao ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp trước mặt của chị. Khi nó nói ra câu ấy, chắc chị Trâm hẳn phải cảm thấy nó suy nghĩ ngây thơ lắm. Và những gì chị làm cho nó có khi nào là do chị đang thương hại cho một đứa nhóc ít học mơ mộng thành cầu thủ.

Xuân Mai không muốn nghĩ nữa, chuyện tình cảm khiến nó đau đầu. từ đi bộ nó bắt đầu chạy, chạy thật nhanh trên đường như đang chạy trốn thứ gì ghê gớm phía sau.

Nó muốn Chạy trốn khỏi tình cảm của chị Trâm. Thoát khỏi những rung động đầu đời.

Có lẽ chỉ nên dừng ở mức chị em, còn làm chồng người ta nó thấy bản thân chưa đủ tư cách. Với điều kiện của chị Trâm, chị xứng đáng có một chỗ dựa vững chắc hơn Xuân Mai.

Về đến nhà khi trời đất tối mịt ,hai chân của Xuân Mai căng cứng và nóng bỏng, người nhà thấy nó đi về lúc trời đã khuya thì lấy làm lạ.

"Chẳng phải con đi nghỉ ở Long Hải sao, có chuyện gì mà lại mò về nửa đêm thế này?"

Xuân Mai lấy dầu xoa hai chân, buồn rầu đáp.

"Không có gì đâu má con muốn ngủ ở nhà mình thôi."

Mẹ Xuân Mai ngờ vực.

"Nói xạo cũng phải biết cách nói xạo chứ, nhìn chân cẳng thế kia, đừng nói là con đi bộ từ Long Hải về nha. rồi bạn của con, chị Trâm đâu?"

Xuân Mai mệt mỏi đáp

"Chị vẫn ở dưới Long Hải, con về một mình thôi."

Bà mẹ dự cảm có chuyện không ổn, mới hôm qua còn vui vẻ ăn uống mà hôm nay đã giận dỗi nhau rồi. Thấy con trai mệt nên bà để yên cho nó ngủ.

đi đường mệt, ngủ trễ, vậy mà hôm sau Xuân Mai vẫn dậy sớm. mẹ nó phải dậy sớm dọn hàng ra bán, hai mẹ con lại nói chuyện với nhau.

"Má, nếu bữa nay có người tìm con, má bảo con có việc, đi vắng nha."

Mẹ Xuân Mai chép miệng.

"Ai tìm con,? Bảo trâm ý hả? rốt Cuộc hai đứa giận dỗi nhau ra sao? lớn tướng, lấy vợ đến nơi rồi còn làm nũng, nửa đêm đùng đùng bỏ về giữa chừng. Người tốt như thế mà mày không lấy, người khác hốt đi ngay. Sau này hối không kịp con ạ!"

Câu nói đúng trọng tâm khiến Xuân Mai không thể ngồi yên.

"Có người khác hốt đi thì may cho chị ấy mà. không lấy phải một đứa kém cỏi it học như con."

Mẹ Xuân Mai càu nhàu.

"Bữa nay ăn nói lạ vậy, có Chuyện gì nói cho má nghe coi?"

Xuân Mai buồn bã hỏi

"Con hỏi cái này, má trả lời thật nha. Có khi nào má thấy Hối hận vì lấy ba của con không?" ổng chỉ cá độ chẳng làm ăn gì, để một mình má lăn lộn ngoài chợ nuôi cả nhà"

Bà mẹ chưng hửng đáp

"Lấy nhau là cái duyên cái số, nợ ân tình kiếp trước. nhiều lúc chán thì chán thật chứ biết làm sao. má cũng trông vào hai đứa bay mà sống thôi."

Xuân Mai bộc bạch với mẹ

"Hôm qua đi chơi ở biển Long Hải, toàn người có điều kiện ở đấy, Con thấy chị Trâm tốt quá, với điều kiện của chị có thể lấy người khác tốt hơn con. Con không muốn chị lấy con chỉ vì thương hại nhà mình mẹ à.”

Mẹ Xuân MAi tặc lưỡi, biết con mình ít học nên tự ti không tương xứng với người ta. Bà thì cũng muốn con trai được yên bề gia thất, có vợ ở trên thành phố cũng tốt. Đời sống thì khá giả hơn ở Long Thành. Bà chân thành khuyên con trai một câu.

“Tiền có thể từ từ kiếm, ít học thì có thể từ từ học, nhưng tìm được người hiểu và đồng cam cộng khổ, ở với nhau cả đời mới đáng quý con ạ. Con hãy tự hỏi mình xem, con thích chị ấy ở tiền bạc, những thứ bên ngoài hay con người bên trong?”

“ MẸ biết con không phải người ham tiền mà, tất nhiên là vì con người của chị ấy, nhưng con lại sợ chị ấy chịu nhiều thiệt thòi. bạn của chị ấy hẹn hò với một công tử nhà giàu, thực sự con thấy mình kém cỏi so với người ta lắm”

bà mẹ lại nói.

“Ở Thành phố thiếu gì người có tiền mà lại nhìn trúng con, Nếu sợ thì người ta đã chẳng để mắt đến, cũng chẳng mò tới tận nhà mình thế này đâu con ạ. Người ta nói là phú quý do trời, con năm nay mới có 18, đời còn dài, chẳng lẽ xác định ăn bám người ta hay sao mà sợ người ta thiệt thòi.”

“Tất nhiên là con không muốn ăn bám người khác, nhưng hiện tại con đang rất rối, cần có thời gian suy nghĩ.”

“Ừ suy nghĩ cho tốt, mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, con cũng đừng có tự ép buộc bản thân quá, vội vàng lấy nhau xong lại không ở với nhau, cả hai người đều dang dở cả đời. Hôn nhân là chuyện lớn, phải nghĩ kỹ.”

*(Có nên cho main kết hôn bây giờ không mọi người ơi, suy nghĩ suốt mấy ngày nay.

1 là lấy vợ sớm yên bề gia thất rồi đá bóng.

2, là chia tay tình đầu, từ đó dị ứng với tình yêu nam nữ, toàn bộ thời gian rồi cắm đầu vào bóng đá, chỉ có bóng đá.)*

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.