Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị chị em em

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Xuân Mai đi ra khỏi quán đứng giữa dòng người tấp nập nó chẳng biết đi đâu nữa. về nhà chị Bảo Trâm, làm sao nó có thể đối diện sau khi biết rằng chị vẫn còn có ý đồ với mình. Xuân Mai không ghét bỏ hay chê bai người ta, ngược lại còn rất quý và biết ơn chị ấy.

Câu hỏi của Tuyết Mai trong quán nước đã làm tình chị em rạn nứt. Xuân Mai cần phải dọn ra khỏi nhà người ta ngay.

Bảo Trâm đang vội vàng đi trên đường trở về cửa tiệm bán đồ gia truyền của nhà mình, bắt gặp Xuân Mai đang đi phía trước, cô rảo bước đi nhanh hơn thậm chí còn gọi tên Xuân Mai, nhưng nó như muốn tránh mặt chị, càng đi càng nhanh, thậm chí có đoạn đường còn như đang chạy trốn.

lúc ngang qua đường, Bảo Trâm không cẩn thận bị xe máy quẹt qua, tiếng xe phanh gấp đâm xầm vào thùng rác. Thấy người ta nằm giữa đường, gã thanh niên tóc vàng sợ quá vội phòng xe đi như chưa hề có chuyện gì.

Nghe tiếng đồng lạ, Xuân Mai ngoảnh lại đằng sau thấy bà chị đang loạng choạng đứng lên, vài người đi đường xúm lại hỏi thăm tình trạng của Bảo Trâm.

"Ôi trời, cô có sao không, chảy máu rồi kìa."

"Để tôi gọi cấp cứu nhax trời đất ơi, tụi thanh niên thời nay mất dạy thiệt chứ, phóng nhanh quệt người ta rồi lại đi mất hút."

"Cảm ơn các cô các bác, cháu không sao, không cần đi viện đâu ạ."

"Tội nghiệp quá ai, nhà cô ở đâu, Tôi đưa cô về nha."

Bảo Trâm lắc đầu.

"Dạ cảm ơn bác, có người đưa cháu về rồi ạ."

Xen lẫn trong đám người có Xuân Mai đang đi tới. Mọi người cũng dần tản ra cho xe cộ qua lại.

Hai chị em tấp vào vỉa hè ngồi dưới hàng ghế đá. Bảo Trâm duỗi cái chân dài cho Xuân Mai nắn lại gân.

"Còn đau chỗ nào nữa không? hay đêm em đưa chị ra bệnh viện nha."

Bảo Trâm từ từ co chân lại.

"Không cần đâu, chỉ quệt nhẹ xước da thôi à, may thường ngày tập thể thao nén chị Phan ứng kịp. Mu cũng tại em đấy, chạy gì mà nhanh cứ như bị Ma đuổi ấy. Làm chị gọi mãi mà không được."

Xuân Mai gãi đầu gãi tai, đúng là nó cố ý tránh mặt chị thật. định về trước rồi dọn đi trước khi chị về nhà.

"Xin lỗi chị nha. em không biết là chị ở phía sau gọi em."

Bảo Trâm nghiêm mặt.

"Nói dối, em đang tránh mặt chị, phải không? Haiz, bạn của chị hay nói linh tinh, em đừng bận tâm, chúng mình vẫn là chị em tốt."

Xuân Mai xoa hai bàn tay lên đầu gối. ngập ngừng.

"Em biết những gì Chị Tuyết Mai nói khi nãy là sự thật… nhưng mà em…"

Bảo Trâm nói thêm.

"Nhưng mà lúc chị hôn em, em không có cảm giác gì đúng không? vậy thì sao chứ, không muốn làm người yêu của chị thì làm chị em cũng được mà. Chị đối tốt với em đâu phải ép em làm chồng chị đâu mà sợ."

Xuân Mai nhìn Bảo Trâm

"Đúng là em không cảm nhận được gì, Cơ thể tự nhiên bị đơ ra, lúc lấy lại cảm giác thì thấy chị bỏ đi rồi."

hai tai của Bảo Trâm tự nhiên căng ra, nghe không lọt một chữ nào. Hóa ra không có cảm giác theo ý của nó là như vậy. Đột nhiên ánh mắt hai người lại chạm nhau. giống như cái tối hôm đó.

"Lần trước không có cảm giác, vậy em có muốn thử lại không?"

Xuân Mai bất giác nhìn xuống đôi môi của bà chị. Hai người cứ thế sát lại gần nhau. trên ghế đá, dưới gốc cây, cơn gió nhẹ nhàng đưa chiếc lá khô xuống mặt đường. Lần này trông ngực của Bảo Trâm quả thực đập nhanh hơn lần trước, cô đưa tay vòng qua đầu Xuân Mai, kéo sát lại gần giữ nó ở đó thật lâu.

Hơi mềm và có chút vị ngọt nơi đầu lưỡi.

BẢo TRâm luồn một tay ra đằng trước chạm lên ngực trái của Xuân Mai, cẩm nhận được sự loạn nhịp bên trong, có rẽ là rung động đầu đời giống như mình.

“Em không thích chị thật à?”

Xuân Mai lắp bắp.

“Chị cũng biết hoàn cảnh của em mà. Em rất tự ti về bản thân của mình cả học vấn lẫn địa vị xã hội. Em mừng còn chưa kịp nào có thể từ chối tình cảm của chị chứ, nhưng như vậy thì thiệt thòi cho chị quá.”

Không ngờ thằng nhỏ này tuy ít tuổi hơn mà có được suy nghĩ thực tế. Nếu như nó bám riết lấy chị như một con đỉa đối thì đá đít đi ngay, nhưng nó đã tỏ ra thành thật như vậy, Bảo Trâm càng thấy quý nó hơn.

“Thiệt gì chứ, chị nuôi em cả đời cũng được mà?”

“Nhưng em sợ lắm, sợ ngày nào đó chị sẽ chê em ít học, vô tích sự? giống như má em hay mắng ba em vậy đó.”

Bảo Trâm đặt tay mình lên ngực Xuân Mai, rồi nhẹ nhàng bảo.

“Em có thể đề phòng người khác, nhưng với chị thì không cần vậy đâu. Nếu như em chưa sẵn sàng, vậy thì chị sẽ đợi nha. bao lâu chị cũng đợi.”

Xuân Mai nghẹn ngào. đưa hai tay nắm lấy tay của người chị.

“Chị tốt với em quá. em cũng đã lăn lộn ngoài xã hội một thời gian, biết được rằng có những chuyện nói được nhưng chưa chắc đã làm được. Em không dám hứa hẹn với chị, vậy nên đừng quá kỳ vọng vào em, em không muốn chị vì em mà lỡ dở một đời.”

Bảo TRâm thoáng ngạc nhiên.

“Trời, em nói như ông cụ non vậy đó. NHưng thực sự là em không hề từ chối tình cảm của chị đúng không?”

Xuân Mai gật đầu.

BẢo Trâm lại nói tiếp.

“Vậy thì tốt rồi? chí it thì chị cũng có một người để yêu. Nhưng nếu nó khiến em khó xử vậy thì trước mắt vẫn coi nhau như chị em nha.”

“Dạ.”

"Nè tại vì đuổi theo em nên chị mới bị đau chân đấy. em cõng chị về nhà đi."

"Cõng về tận nhà cơ á? xa lắm."

"Chẳng phải em muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp sao? coi như bài tập nâng cao thể lực đi."

Xuân Mai thở hắt ra một hơi định cõng bà chị về thật, nhưng Bảo Trâm chỉ cỗ nhẹ lên đầu của nó, cô không phải người thích làm lố như vậy. chân hơi đau nhưng vẫn có thể dựa vào Xuân Mai để đi.

hơn nữa nụ hôn vừa rồi như thần dược khiến cơn đau ở chân dương như tan biến. Nhờ có vụ tai nạn này, hai chị em mới hiểu rõ lòng nhau. Xuân Mai quyết định sê ở lại nhà Bảo Trâm cho đến khi giải đấu bóng đá kết thúc.

Niềm vui được nhân đôi khi cuối buổi chiều hôm đấy, đội bóng chuyền Long Hải bất ngờ để thua ở vòng đấu cuối. như vậy đội bóng chuyền Thành Phố đã giành được vị trí hàng nhất năm nay. Kết quả đã có, còn giải thưởng sẽ được trao vào ngày bế mạc đại hội thể thao.

Đội bóng chuyền nữa không chờ được mà mở tiệc ăn mừng, địa điểm tổ chức lại chính lại cửa tiệm của Bảo Trâm. Mười mấy cô gái ùn ùn kéo tới, trò chuyện rôm rả chẳng khác nào một cái chợ.

KHi bày món lên bàn, Nhiều người tá hoả khi biết Xuân Mai đang sinh hoạt tại nhà của Bảo Trâm.

"Này cô Trâm, đúng là nhìn không ra nha, khi nào cô cho chúng tôi ăn tiệc cưới đây?."

"Tôi nhận ra, thằng này chơi ở đội bóng đá nam đây mà."

"Vậy là giống Tuyết Mai rồi, cũng cặp với một tân binh bóng đá cực phẩm. không biết người yêu đứa nào đá giỏi hơn ta."

Một cô lém lỉnh nói

"Thì cơn tuỳ đi trên sân hay đá trên giường chứ. Mấy ông tiền đạo toàn ghi hỏi ba trái một đêm, sướng nhất hai cô nhé."

"Nếu thủng lưới nhiều quá bảo nó đi vào gôn của tôi cũng được. lúc nào tôi cũng banh rộng ra để chào đón."

"Thôi ghê quá đi, ăn Cơm, ăn cơm…"

Tuyết Mai cũng tham dự bữa liên hoan này của đội bóng. thấy Xuân Mai vẫn ở đây cô nàng rất khó chịu vội lôi cô bạn ra một góc hỏi nhỏ.

"thằng nhóc cũng mặt dày ghê nhỉ, còn mặt mũi ở lại đây cơ đấy."

Bảo Trâm dường như không để ý đến thái độ khó chịu của Tuyết Mai.

"Ở hay đi là quyền của em ấy mà, lúc đầu là mình mời người ta về đây, giờ lại lật mặt đuổi đi đâu có được."

Tuyết Mai chép miệng.

"Bà tử tế quá rồi đấy, dù gì cũng là người lạ, không nên cơm cháo thì cũng bỏ đi. Để nó ở đây lâu không sợ người ngoài hiểu lầm, sau này ai chịu rước bà nữa"

Bảo Trâm nháy mắt.

"không ai rước thì bắt nó rước chứ sao? Nuôi lớn rồi thì cũng phải đem đi thịt chứ!"

Tuyết Mai kinh ngạc.

"Cái gì? bà định làm vậy thật hả, nhưng mà người ta không có ý, về lâu về dài tự nhiên thành gánh nặng đấy."

Bảo Trâm nói bằng giọng rất tự tin.

"Kệ chứ, bà nên lo cho tình nhân bé nhỏ của mình đi. đừng soi mói chuyện của tôi nữa. Giải đấu kết thúc Hoàng Long có thể sẽ đi học trên Sài Gòn đấy."

Tuyết Mai nghĩ vu vơ.

"hôm qua nói chuyện, em nó nói với tôi muốn làm cầu thủ chuyên nghiệp. thời gian tới vẫn ở lại đội bóng, tôi vẫn gặp được em ấy mà."

Bảo Trâm cười nhạt.

"Làm cầu thủ chuyên nghiệp á, Xuân Mai của tôi thì có thể, còn Hoàng Long của bà chưa chắc đâu nha. gia thế đồ sộ nhất tỉnh, bà nghĩ bố mẹ của em nó để yên cho con trai đi chơi bóng chắc."

Tuyết Mai ngẫm nghĩ hồi lâu.

"Ừ, cũng không phải không có lý. Mà bà vừa nói gì cơ? Xuân Mai của bà là sao? vẫn chưa từ bỏ thằng nhóc đó hả? hồi hôm ở quán nước nói rõ ràng thế mà bà chưa tỉnh mộng sao?"

Bảo Trâm hít hà một hơi, cảm thán.

"Chị em cũng tốt mà, có thể chăm sóc cho nhau nhiều hơn. "

"Ê này, bà không phải loại người cuồng em trai đó chứ?"

Bảo Trâm cười híp cả mắt.

"Chắc là vậy đó. Thôi vào bàn ăn đi, mọi người đang đợi đấy."

Dù là bạn thân lâu năm, Tuyết Mai vẫn không hiểu vì sao Bảo Trâm vẫn có thể vui vẻ khi chấp nhận “chồng hụt” làm em trai. Không những tạo khoảng cách với Xuân Mai mà hai người còn tỏ ra thân thiết hơn trước đây nữa.

Ngày nghỉ ru đi chơi mua sắm cũng lôi thằng nhỏ đi bằng được, còn ra tay hào phóng mua một chiếc áo đôi cho hai đứa mặc. Càng nhìn Tuyết Mai càng thấy hai người kia giống tình nhân hơn là chị em. không rẽ bạn thân của mình có sở thích kỳ quặc với “em trai” thật. Nhưng nếu bạn thân cảm thấy thoải mái tình trạng hiện giờ, Tuyết Mai cũng không xen vào chuyện riêng tư của hai người nữa.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.