Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi công Tiềm Năng

Tiểu thuyết gốc · 1872 chữ

Xuân Mai đang rất sốt ruột cho buổi tập trung chiều nay. nó muốn đi ra sân khởi động một chút, nhưng hai người bạn vẫn còn đang trêu đùa với nhau. đến lúc đội bóng chuyền nữ nghỉ giải lao, hai gã còn chạy xuống sân giả bộ xin chữ ký này nọ.

Đại hội thể thao của tỉnh tập chung rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp. có nghĩa là không kiếm cơm từ việc thi đấu, mà mỗi người đều có công việc riêng ở bên ngoài. còn việc đi thi đấu là do cơ quan tổ chức giao nhiệm vụ, dĩ nhiên sẽ ưu tiên những người thích chơi thể thao.

cũng có những người không làm trong cơ quan nhà nước, họ tham gia chỉ vì sở thích cá nhân, dạng người này có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. và chủ yếu là tham gia bộ môn cầu lông.

Xuân Mai chạy tới gọi hai người bạn ra sân bóng, vì cũng sắp đến giờ. Hai người kia dĩ nhiên không dễ rời đi như vậy, mỗi người một bên xách Xuân Mai tới trước người đẹp.

Công Minh liến thoắng.

"Giới thiệu với chị, đây là bạn cùng phòng của bọn em. Nó là đứa hâm mộ chị nhất đấy ạ."

Đức Thọ thêm lời.

"Mà chị biết tên của nó là gì không?, nói ra chị hết hồn luôn đấy. "

"Nó tên Xuân Mai, còn chị là Tuyết Mai… chị thấy cái tên có hay không."

Chị Tuyết Mai lấy cái khăn màu trắng, dấp mấy giọt mồ hôi trên trán. mấy sợi tóc mai ướt át, dính bết lại với nhau. nhìn cái đám nhóc từ đâu xuất hiện, nói thao thao bất tuyệt. Chị nghe mà mệt đầu quá. nhưng bọn nó đang khen chị chẳng lẽ lại đuổi đi.

"Ờ, Chị chào mấy đứa nha. mấy đứa cũng thích bóng chuyền lắm hả."

Đức thọ, Công Minh nhìn nhau rồi gật đầu lia lia.

"Đúng rồi, bọn em hâm mộ chị mà, chắc chắn phải thích bóng chuyền rồi. hôm nào chị thi đấu, em sẽ huy động toàn bộ các thành viên trong gia đình tới cổ vũ."

Xuân Mai bị kẹp ở giữa, hai ông bạn thúc cùi trỏ liên tục. Nó cười khổ.

"À.. em thì không thích bóng chuyền lắm. Em thích bóng đá hơn."

Đức Thọ và Công Minh như hoá đá ngay tại chỗ. Ra ám hiệu nãy giờ cuối cùng lại bị nó phá bĩnh.

"Thực ra bọn em là tuyển thủ bóng đá, sắp đến giờ tập trung nên bọn em xin phép đi đây ạ."

Xuân Mai xách cổ hai ông bạn đi, nhưng hai người bạn này nặng ký lắm, nó không lôi đi được mà ngược lại còn bị giữ ở lại.

Công minh cười gượng.

"Ha ha, thằng bạn của em nó hay pha trò lắm chị đừng để bụng nha."

Tuyết Mai nào phải trẻ con dễ dụ chứ, vừa nhìn là biết mấy đứa này đang làm trò trước mặt mình. Không nghĩ tới nội bộ lục đục, một ông đòi đi, hai ông túm quần kéo áo giữ lại nhìn cũng ngộ.

"Thành viên đội bóng đá đúng không? r giờ tập trung ngoài sân thì phải. mấy đứa đi ra dần là vừa. ông Hùng bên đó khó tính lắm đấy."

Công Minh nhìn cái đồng hồ to tướng treo trong nhà thi đấu, bây giờ là 3:35, lẽ ra còn có thể nói chuyện một lúc nữa, nhưng tại Xuân Mai phá đám, chị Tuyết Mai có ý đuổi khéo, bọn họ đành rời đi.

"hì hì, bọn em quả thực là tuyển thủ bóng đá, nhưng em thực sự rất hâm mô chị luôn. hôm nào rảnh chị em mình đi uống nước nhé."

Tuyết Mai nhịn cười, gật gật đầu.

"Ok…mấy đứa đi đi, kẻo trễ giờ."

Ba đứa rồi đi, một cô bạn trong đội bóng chuyền mới tới chỗ của Tuyết Mai dò hỏi.

"Mấy thằng nhõi đó là ai vậy? hình như chưa thấy bao giờ."

Tuyết Mai cười tủm tỉm.

"Mấy đứa tân binh của đội bóng đá ấy mà, hình như bọn nó có ý tán tỉnh mình hay sao ấy."

người bạn kia không tỏ vẻ ngạc nhiên, thở dài thườn thượt.

"Lại nữa hả, năm nào cũng có tân binh đội bóng đá đến tán tỉnh. số của bà hên thật đó. Nhưng mà ông Quyết, Ông Tùng đã theo bà lâu lắm rồi. bà tính sao đây."

"Tính sao là tính làm sao?"

"Sao trăng gì? bà chọn được người nào chưa. Một ông là huấn luyện viên đội bóng chuyền, một ông là đội trưởng đội bóng đá nam. Ai cũng tốt vậy mà bà lại chê sao."

Tuyết Mai lấy khăn lau mặt.

"Chê sao được, nhưng tôi thấy không hợp ông nào cả. Giờ muốn thoát khỏi hai gã mà chẳng biết làm thế nào đây. tôi là tôi chỉ muốn chơi bóng thôi mà, cứ thế này chắc tôi bỏ bóng chuyền luôn. về nhà buôn bán cho đỡ mệt đầu."

Cô Bạn cũng ngồi xuống than thở.

"đúng là tạo hoá trêu ngươi, người có một đám đàn ông theo đuổi, còn người thì chẳng có ma nào thèm rước. bà mà chia cho tôi vài mối thì tốt biết mấy."

Tuyết Mai cười mỉm.

"Mấy nhóc lúc nãy bà ưng không? tụi nó hẹn đi uống nước đấy. tôi mời bà đi cùng, Thích ai thì chọn."

người bạn kia chột dạ.

"được không đó, mà đi lừa tình trẻ con, tôi thấy sao sao ấy."

Tuyết Mai thản nhiên đáp

"Sao là sao? tụi nó trên 18 cả rồi mà, hơn nữa yêu mấy đứa trẻ thì mình dễ sai vặt hơn, chứ mấy ông lớn hoặc bằng tuổi, phải hầu mấy ổng, mệt lắm."

"Uầy, vậy gu của bà là mấy đứa ít tuổi hơn ý hả. chà chà, không ngờ nha. Vậy khi nào đi uống nước, bảo tui một tiếng nha."

"Okêy."

từ nhà thi đấu tới sân vận động chưa đến 200m, Quãng đường tưởng ngắn hoá ra lại dài đối với Xuân Mai. vì việc phá hỏng kế hoạch của Công Minh và Đức Thọ, nó bị hai người bạn cùng phòng chơi khăm một trận.

Đức thọ đứng phía sau, khóa chặt Xuân Mai còn Công Minh thì tranh thủ cù lét, khiến cho Xuân Mai cười ra nước mắt, mấy người trong nhà thi đấu cũng vì thế mà cười lây theo.

Xuân Mai mặt mũi đỏ bừng bừng, cười rung rốn suýt phọt cả cứt ra ngoài.

"Tha.. tha cho tao, không chịu được nữa, buồn cười chết mất, "

Công Minh chưa chịu dừng tay.

"Cho chừa cái tội phá đám, vui lắm à mà cười. cho cười đến chết luôn."

Xuân Mai giãy đành đạch khiến cho Đức Thọ mệt bở hơi tai, cứ cái đà này lát nữa làm sao có sức mà đá bóng.

"Thôi đủ rồi, cảnh cáo nó vậy thôi, lần sau không dẫn nó theo là được."

Công Minh bất đắc dĩ dừng tay vì Xuân Mai thoát khỏi Đức Thọ rồi. Chưa hết ấm ức, Công Minh xổ ra vài câu.

"Bố cái thằng đần này, thấy gái xinh mà không biết bắt chuyện, sau này mày chắc chắn lấy con vợ xấu như quỷ luôn."

"Nhưng tao chỉ nói sự thật thôi mà."

Công Minh hậm hực.

"Sự thật cái cục cứt nhà anh ý. bây giờ đứng nói chuyện với gái mà anh nói thẳng mình muốn * người ta trên giường, người ta có đồng ý không, có mà tát cho vêu mồm ra ý.l

Đức Thọ thoáng nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong sân vận động. gã lên tiếng nhắc nhở.

"Thôi bỏ đi, tuổi trẻ chưa trải sự đời, đá bóng vài năm ngủ với mấy đứa là thành cáo già ngay ý mà. Người nên lo là ông đấy Minh ạ, thằng cha lúc nãy quả thực là người trong đội bóng."

Công Minh, Xuân Mai đồng loạt nhìn tới, trong sân đã có mấy người đang dợt bóng rồi. họ cởi trần mặc quần đùi, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, chắc đã ra đây tập được một lúc. trong đó có người thanh niên gây sự với Công Minh trong nhà thi đấu.

Công Minh thấy vậy thì hết sạch vẻ hung dữ, lập tức lùi lại sau Đức Thọ và Xuân Mai.

"Đậu phộng, sao đen thế nhỉ, làm thế nào bây giờ, Đức Thọ, ông phải giúp tôi đấy nhé."

Đức Thọ giật mình lùi lại sau lưng Xuân Mai, mượn cớ đổ lỗi cho Công Minh.

"Liên quan gì đến tôi, ông gây rắc rồi thì ông phải chịu trách nhiệm chứ. Nam nhi đại trượng phu, đứng thẳng lưng lên coi."

Công Minh gồng lên nhưng không nổi.

"Ấy, người anh em cùng phòng đừng bỏ mặc nhau vậy chứ. chúng ta phải đoàn kết, sướng khổ có nhau mà. "

Xuân Mai lên tiếng trấn an.

" Chẳng phải Đức Thọ có anh trai đá trong đội bóng của tỉnh sao, bảo anh ấy giúp đứng ra hoà giải là được mà.l

Công Minh thở phào, ôm lấy Đức Thọ.

"Ôi anh Thọ ơi, anh Thọ. Anh có chỗ dựa vững chắc như vậy sao không nói sớm. phen này được cứu rồi, đi nào, chẳng việc gì phải ngán ai hết."

Đức Thọ bịt mồm Công Minh.

"Bé miệng thôi cha nội. tôi làm gì có ông anh trai nào ơi đây. ông ấy lên ttỉnh đá được một năm, sau đó bị loại hai năm trước rồi."

Công Minh tròn mắt.

"Cái gì?"

Đức Thọ cười khổ.

"Tôi không có chỗ dựa đâu, chúng ta như nhau cả."

cả hai cùng nhìn về phía Xuân Mai, rồi gật đầu ra hiệu với nhau.

"Xuân Mai à, Chúng ta là bạn cùng phòng, phải giúp đỡ nhau đấy nhé. có loại phải bị loại cùng nhau. bị người ta "bón hành" thì "ăn hành" cùng nhau nhé.

Xuân Mai không nghĩ nhiều, thản nhiên đáp

"Ờ, Cái đó là tất nhiên."

Câu trả lời ngoài dự tính của Đức Thọ và Công Minh. Cả hai đồng thời giơ ngón tay cái.

"Quả nhiên là anh em tốt."

"Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao. sợ gì bọn họ chứ."

"Nói thế nhưng tao vẫn thấy lo lo sao ý."

Đức Thọ run rẩy.

"tao cũng thế."

.Hai người lo lắng cũng dễ hiểu, khi chứng kiến "bài khởi động" của mấy anh trong đội bóng của tỉnh. Nhịp độ đi bóng, những pha tranh chấp ở tốc độ cao, vừa nhìn đã thấy hoa mắt.

"Chưa đá thật mà đã như vậy, lát nữa sao theo kịp họ đây."

Xuân Mai cũng quan sát diễn biến trên sân, nó nuốt ức một miếng thèm thuồng. đúng rồi, phải cỡ như thế này mới làm nó thấy phấn khích. chưa vào sân mà nhịp tim đã tăng lên rồi.

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.