Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai Lão giả

Tiểu thuyết gốc · 1497 chữ

Ba mươi năm trong UMinh tế đàn nhưng chỉ bằng ba năm bên ngoài , hôm nay là ngày đặc biệt với Kiếm Môn nghe đồn thiếu chủ Diệp Côn hôm nay mới chính thức kết hôn với vị hôn phu bí ẩn mà mọi người chưa từng biết , thông tin về thê tử của thiếu chủ kín như bưng thiệp mời đã phát các đại môn thế gia cũng vô cùng nóng lòng muốn xem cô dâu là ai đến từ đâu , liệu có ảnh hưởng đến cục diện của Huyền Vũ vi diện không

Kiếm Môn phong toả mọi thông tin làm mọi thế gia môn phái cũng cực kỳ cảm thấy kỳ lạ mọi ngõ ngách Huyền Vũ vi diện đều bàn tán xôn sao , bởi vì ba năm nay Kiếm Môn cũng một mực bế quan toả cảng , gần như nằm im bất động không màng thế sự nhân sinh

Cách UMinh tế đàn nơi xa xăm một thiếu nữ thành thục đứng trên mỏm đá , nàng đăm chiêu nhìn xuống vực thẳm UMinh , nàng chính là Hạ Tâm sau ba năm nàng đã lớn thành một thiếu nữ nhưng sau khi đến Kiếm Môn một năm tu luyện , cả gia tộc không được ra ngoài , Kiếm Môn cung cấp nhiều tài nguyên cho Hạ gia đối xử cũng rất thành khẩn , nhưng riêng với Hạ Tâm hai năm nay nàng chịu đủ hành hạ của Diệp Côn , nàng ko dám mở miệng nói với cha mẹ hay chị gái mình , bước sang tuổi mười sáu bị Diệp côn biến thành nô nệ phát tiết của hắn , trên cơ thể nhỏ nhắn sinh đẹp này chưa có chỗ nào không chịu sự dày vò của Diệp Côn , Hạ Tâm không hiểu nhưng cũng biết hắn và chị gái Hạ Thanh chưa một lần gần gũi nghe hắn nói do một số nguyên nhân cả hai cùng tu luyện một loại công pháp thần thông khi chưa đại thành hắn chưa thể động vào Hạ Thanh

Lại chẳng được ra ngoài như trước thế là hai năm hắn âm thầm được sự hỗ trợ của Phó Môn Chủ ra sức hành hạ Hạ Tâm .

- Đứng trước quang cảnh hùng vĩ mênh mông và vực thẳm UMinh quần áo và tóc nàng tung bay trong gió giờ đây so với trước nàng cực kỳ đẹp , đẹp hơn bất kỳ ai ở Huyền Vũ vi diện , thân hình thon gọn vòng eo không mỡ thừa bộ ngực như của một phụ nữ trưởng thành làn da trắng như tuyết , đôi môi chín mọng , nhưng đôi mắt lại ẩn chứa không biết bao u sầu .

Nước mắt không ngừng rơi nàng tự nhủ không biết huynh còn sống hay đã chết nhưng nghe nói không ai chịu nổi sức ép ở UMinh tế đàn quá một năm tính ra trong đó đã ba mươi năm rồi

- Hi vọng huynh sẽ được siêu thoát , Hạ Tâm xin lỗi huynh

Nàng nấc lên từng hồi rồi giữa trời đêm , giữa những vì sao lấp lánh nàng hoà vào trong bóng tối tĩnh mịch vài canh giờ nữa thôi chị gái nàng kết hôn nhưng Hạ Tâm cũng không biết tương lai của nàng sẽ thay đổi hay vẫn u tối như cũ

Giữa vực thẳm UMinh nơi mà sự sống gần như không thể tồn tại , nơi suốt ngày chỉ có bóng tối và những tiếng rít gào đến rợn người , ngoài những loài thực vật đặc hữu thì gần như động vật hay con người đều không tồn tại . Thế nhưng cũng có những sự tồn tại ngoài hiểu biết của con người nếu Hạ Tâm ở đây sẽ cực kỳ giật mình , một thân ảnh rách rưới , thân hình tàn tạ đầu tóc bù xù quần áo thì nhìn chẳng ra , thân thể bốc mùi thối rữa khủng khiếp vẫn bò nổm ngổm cố gắng dùng tay phải đào từng rễ cây đưa vào mồm , hắn chính là Trần Kiệt chứ còn ai hắn cố sống , không biết bằng cách nào nhưng hắn vẫn sống , cơ thể chịu vô vàn tổn thương .

Hàng ngày có đến hàng ngàn đợt công kích vào tận linh hồn của hắn đau đến nỗi hắn còn không cảm thấy đau nữa nhưng ý thức luôn luôn nhắc hắn rằng hắn chưa chết , phải cố sống

Nói ra cũng kỳ lạ nhưng không phải không có nguyên nhân , ngay sau khi bị Diệp Côn hành hạ hai nửa miếng ngọc bội gia truyền nhà hắn đột nhiên xâm nhập hoà tan vào cơ thể hắn điều mà trước đây chưa từng xuất hiện , miếng ngọc bội sau khi Hạ Thanh trả hắn một nửa cộng của hắn một nửa đã hoàn chỉnh tự động cảm ứng được cơ thể của chủ nhân bị thương tổn ảnh hưởng tính mạng , ngọc bội phân rã tạo thành một luồng sinh khí chạy khắp cơ thể cung cấp sinh mệnh cho hắn , và bảo vệ những khu vực trọng yếu của nội tạng , suốt ba mươi năm này nó không ngừng cung cấp sinh khí gần như vô tận cho những cơ quan trọng yếu trên cơ thể hắn , trong đại não khu thức hải của hắn cũng xuất hiện một vùng phong cấm rất chặt chẽ bảo vệ linh hồn khỏi những luồng xung kích của UMinh tế đàn

Tuy không thể làm hắn hồi phục nhưng hắn vẫn sống thêm một may mắn nữa là Dược Viêm Cốc cách đây ba mươi năm có thí nghiệm một loại dược thảo trồng trong UMinh tế đàn nó có khả năng hấp thụ nước và một số khoáng chất thành dạng củ như củ khoai

Năm đầu tiên hắn đã gặp Lạc Dược một thiếu nữ của Dược Viêm cốc tuy còn trẻ nhưng trình độ Y Sư đạt rất cao đã được phong làm trưởng lão , nàng chính là người thực nghiệm trồng loại dược này trong UMinh tế đàn , không thu được thành quả như mong muốn trong lúc nàng định rời đi thì vô tình gặp hắn , nàng thấy hắn vô cùng đáng thương tuy cả hai chưa nói với nhau một lời nhưng nàng đã để lại vườn dược cùng khu nhà ngâm cứu và một ít đan dược cho hắn . Về cơ bản trong Vực sâu nhất của UMinh này giù được trang bị đầy đủ nàng cũng không chịu nổi một tháng mà theo quy định của các tông môn những tội nhân mới bị đày đoạ trong UMinh này lên nàng cũng không quan tâm nhiều đến hắn

Nàng rời đi nhưng không thể ngờ vườn dược ấy vẫn xanh tốt cung cấp cho Trần Kiệt một lượng dinh dưỡng kha khá tuy vậy ba mươi năm nay hắn dùng các loại đan dược, đào củ ăn đã gần như hết , chỉ còn một ít rễ ăn được cũng sắp hết rồi mà rễ của Linh Sâm Đan cực kỳ sâu cực khó đào có lẽ rễ sâu vậy mới chạm được các mạch nước ngầm

Nói cũng kỳ lạ hắn chỉ còn tay phải lành lặn nhưng từ khi được ngọc bội gia truyền tẩm bổ lan toả cánh tay của hắn như có thể hoạt động độc lập mà không cần bộ não điều khiển , điều này thật vi diệu . Nhưng tuy vậy thời gian gần đây vườn dược hoang tàn hắn đã lê gần như khắp UMinh cũng chẳng thu hoạch được gì , bữa đói bữa no hắn cảm nhận hắn đang chết dần chết mòn , hắn đã suy nghĩ rất kỹ có lẽ hắn chẳng thể đi thêm được nữa hắn muốn giải thoát bò nổm ngổm ra mép vực đá hắn muốn buông xuôi

Từng giọt nước mắt thấm ngược vào trong chẩy qua phổi hoà tan vào máu lan đi khắp cơ thể hắn, chỉ một cái kéo mạnh nữa thôi là hắn giải thoát được mình , đột nhiên hai tiếng cười ha hả vang lên bên tai

-Tiểu tử đến giờ khắc muốn chết thế rồi sao

Hai thân ảnh lơ lửng giữ không trung đối diện với hắn , một người dâu tóc bạc phơ áo trắng tung bay khí chất như một vị thần tiên , còn một người nhìn lôi thôi , một tay cầm chiếc búa nhỏ , hai con người đại diện cho hai thái cực hoàn toàn khác nhau nhưng ở cả hai đều toát lên vẻ nhân hậu một nụ cười ấm áp , đặc biệt hơn cả hắn cảm nhận mọi tác động của UMinh tế đàn như không làm cho hai chịu bất kỳ dù một chút khó chịu nào

Bạn đang đọc Từ vô địch ta đi xuống sáng tác bởi yy57259480
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy57259480
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.