Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Huyền Môn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1918 chữ

Tuy nhiên, sau vài giây, Lục Thiên Kiêu lại đứng không vững, cơ thể bắt đầu hướng xuống đất, sắp ngã.

Nhưng may mắn, tên người hầu thấy Lục Thiên Kiêu đứng không vững liền đưa hai tay ra đỡ hắn, rồi gấp gáp nói:

"Ngài phải cẩn thận chứ thiếu gia, thân thể của ngài bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏi. Ngài cũng không nên gấp gáp, ngày Đan Huyền Môn chiêu thu đệ tử còn hơn hai tuần nữa mà."

Nói xong, tên người hầu kia liền để Lục Thiên Kiêu nằm xuống, rồi lại dặn dò một chút rồi mới rời đi, chỉ để lại Lục Thiên Kiêu nằm trên giường.

...

Trương Gia.

Kể từ sau khi sự việc ngày hôm qua diễn ra, ngày hôm nay Trương Gia đã có sự cải biến rõ rệt, các đệ tử đi lại trong gia tộc ai nấy đều cười nói rất vui vẻ, các trưởng lão trong gia tộc cũng không còn vẻ mặt ưu sầu, mà là vẻ mặt hi vọng về tương lai.

Cả bầu không khí của Trương Gia tựa hồ cũng được tân trang, không còn trầm trọng nặng nề, mà thay vào đó vui tươi cùng tràn nhập hi vọng.

Lúc này, ở sân tu luyện pháp thuật của Trương Gia.

Trương Lệ Hải đang quan sát chúng đệ tử tập luyện pháp thuật, đang quan sát thì hắn nhìn về một tên đệ tử đang tập luyện, hắn lắc đầu nói: "Cách thức di chuyển và linh lực cường độ ngươi điều khiển không đúng, làm như vậy rất dễ dàng để địch nhân tìm được sơ hở. Hơn nữa, ngươi còn chưa điều khiển thuần thục linh lực, trong chiến đấu thường lãng phí một lượng linh lực không cần thiết. Giờ ngươi hãy xem ta làm, mà làm lại a."

Trương Lệ Hải vừa nói xong, liền diễn luyện lại cách thức di chuyển và phương pháp cho tên đệ tử kia xem.

Tên đệ tử kia và một số đệ tử khác trông thấy Trương Lệ Hải diễn luyện, cả đều bắt đầu nghiêm túc nhìn xem, đồng thời vừa nhìn cả đám cũng bắt đầu cảm nhận suy nghĩ về các hành động của Trương Lệ Hải.

Một lúc sau, Trương Lệ Hải đã diễn luyện xong, hắn quay ra nhìn đám đệ tử vẫn còn một mặt trầm tư, suy nghĩ thì mỉm cười, tuy nhiên lại không nói gì.

Quay người về hướng của một số đệ tử vẫn còn đang tập luyện, hắn lại tiếp tục xem kỹ và đánh giá.

Trương Lệ Hải vừa đi, vừa nhìn các đệ tử xung quanh luyện tập, khi gặp đệ tử luyện tập sai, hay kinh nghiệm còn không đủ, hắn đều kiên nhẫn chỉ đạo.

"Động tác này của ngươi sai rồi, cái pháp thuật này của ngươi linh lực dùng quá nhiều, đạo pháp thuật phòng ngự của ngươi linh lực bao phủ vẫn chưa đủ,..."

Đồng thời, các đệ tử nhận được sự chỉ điểm của hắn đều như được đề hồ quán đỉnh, lâm vào cảm ngộ.

Có người cảm ngộ một lúc sau, mở mắt ra, bắt đầu diễn luyện pháp thuật, Trương Lệ Hải cũng quan sát những đệ tử này.

Thấy bọn họ không còn thiếu sót nào nữa, hắn cười cười, trong lòng cảm khái.

Vốn việc truyền thụ, hay đề điểm cho đệ tử gia tộc sẽ không bao giờ đến phiên hắn làm, mà là giao cho các trưởng lão trong gia tộc thay phiên nhau làm.

Tuy nhiên, hôm nay tâm tình của hắn khá tốt, cộng thêm với toàn bộ sự vụ đều đã xử lý xong, nên ngày hôm nay, hắn quyết định tự thân chỉ đạo.

Đang suy nghĩ viển vông, thì từ đâu một tiếng bước chân từ đằng xa đi đến.

Trương Lệ Hải nghe thấy thanh âm, quay đầu ra thì thấy, một tên trung niên mặc chấp sự bào, trên gương mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ, đang hướng về Trương Lệ Hải đi đến.

Thấy tên trung niên chấp sự kia đi đến, Trương Lệ Hải hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn bộ dáng của ngươi tựa hồ rất hưng phấn, chả lẽ các ngươi đã tiếp nhận xong sản nghiệp của hai gia tộc kia?"

Tên trung niên chấp sự kia nghe Trương Lệ Hải nói, mới mở miệng: "Bẩm gia chủ, đúng như ngài nói, bọn ta đã thành công tiếp nhận sản nghiệp, đồng thời cũng bắt đầu đi vào hoạt động.

Hiện nay, ta đến hỏi ý kiến của ngài xem, gia tộc của chúng ta có nên đưa ra ưu đãi để thu hút tu sĩ từ sản nghiệp của hai gia tộc kia không, đồng thời cũng chèn ép sản nghiệp của gia tộc bọn hắn."

Nghe thấy tên trung niên chấp sự nói vậy, Trương Lệ Hải gật gật đầu trả lời: "Ý hay, ngươi lập tức mang theo lệnh của ta, đi kêu các chủ sự quản lý sản nghiệp, đồng loạt hạ giá các mặt hàng.

Hiện tại, ta muốn chèn ép cho hai gia tộc kia phá sản, phải cút khỏi Thiên Nhai Thành này mới thôi."

"Gia chủ, chúng ta chèn ép hai gia tộc của bọn hắn là cần thiết, tuy nhiên cũng không cần làm quá tuyệt, nếu không sẽ gây ra rắc rối không cần thiết, gia tộc chúng ta mới bắt đầu đứng dậy từ suy sụp, nên hảo hảo kinh doanh, đợi khi thực lực áp đảo, rồi hãng tuyệt đường của bọn hắn" tên trung niên chấp sự kia cẩn thận nói ra.

Trương Lệ Hải nghe hắn khuyên bảo, chỉ lắc đầu cười, rồi nói: "Vấn đề này của ngươi, ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng thực chất chúng ta cũng không cần lo lắng về nó.

Sau việc này, gia tộc chúng ta cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều linh thạch, đến lúc đó dùng số linh thạch kiếm được, mời chào tu sĩ trúc cơ khắp nơi, tích lũy một lực lượng khổng lồ.

Tuy việc giải quyết Lục Gia hiện tại khá phiền phức, khi bọn hắn vẫn còn tên Lục Thiên Kiêu kia.

Nhưng ta nghe nói, thái thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn đã không còn mấy năm tốt sống, chỉ đợi đến lúc hắn chết đi, gia tộc của chúng ta sẽ dễ dàng nuốt chửng Lục Gia.

Còn tên Lục Thiên Kiêu kia liền diệt trừ là được, đến lúc đó cả Thiên Nhai Thành này đều là của Trương Gia ta." Trương Lệ Hải vừa cười, vừa nói.

"Ừm, ngài nói rất có lý, ta sẽ đi làm ngay" tên trung niên chấp sự nói.

Sau đó hắn liền rời đi, còn Trương Lệ Hải tiếp tục chỉ đạo các đệ tử tu luyện.

...

Vài giờ sau.

Thiên Nhai Thành.

Trên đường phố vẫn náo nhiệt như mọi ngày, người đến người đi tấp nập, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Lúc này, tại một gian tửu quán, các tu sĩ đang ngồi nói chuyện với nhau, trè chén say sưa.

Đúng lúc này, có một tu sĩ khác từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy tên tu sĩ kia đi vào, mấy tên tu ngồi ở một chiếc bàn quay ra nói: "Ồ, Ngọc huynh sao giờ ngươi mới đến, mau lại đây uống rượu với bọn ta a."

Thấy mấy tên tu sĩ kia nói, người được gọi là Ngọc Huynh kia mới tức giận nói: "Các ngươi giờ vẫn bình tĩnh ăn uống được à? Mới vừa nãy Trương Gia mở phúc lợi, giảm ba thành giá sản phẩm, nếu không phải là không đủ linh thạch.

Thì ta đã mua hết sản phẩm của bọn hắn rồi, đến đây là để thông báo cho các ngươi mau chóng mua đi, không tý nữa cái gì cũng không còn."

Nghe được lời của hắn, không chỉ là mấy tên tu sĩ kia, mà tất cả các tu sĩ trong tửu điếm đều đứng bật dậy, kinh ngạc thốt ra: "Giảm ba thành? Ngươi sẽ không lừa chúng ta a."

Người được gọi là Ngọc huynh kia thấy bọn hắn nghi ngờ, liền nhàn nhạt nói: "Lừa các ngươi ta có được gì đâu, hơn nữa các ngươi không mua cũng chả sao, để lại phần để khi nào ta có linh thạch quay lại mua tiếp."

Nghe được hắn nói như vậy, những người trong tửu quán đều tin bảy phần.

Lúc này, ở bên ngoài có một tu sĩ đi qua, hắn vừa liếc qua đám người, liền nghi hoặc nói: "Các ngươi mua nhanh vậy? Trương Gia vừa mới tung ra ưu đãi vài phút mà."

Nghe thấy hắn nói, mọi người đều tin rồi, mặc kệ tên tu sĩ đang hỏi kia.

Mọi người đứng lên, phóng như bay về phía sản nghiệp của Trương Gia.

...

Ở sản nghiệp của Lục Gia lúc này.

Một tên nhân viên trong quán đang kiểm kê số hàng của một tu sĩ vào mua, một lúc sau hắn ngẩng đầu nói:

"Khách nhân tôn quý, số đan dược của ngài tổng cộng hết 107 viên hạ phẩm linh thạch.

Tuy nhiên, trong lúc tên tu sĩ chuẩn bị lấy linh thạch ra, đưa cho nhân viên thì hắn đã bị một thanh âm khác hấp dẫn.

"Các ngươi còn mua đồ ở đây à? Không biết hiện tại Trương Gia đang có ưu đãi giảm ba thành sao?" chủ nhân của thanh âm là một tên đại hán đầu trọc.

Vừa nghe đại hán nói, đám người xung quanh đều bạo động, quay về đại hán nghi hoặc đủ kiểu, rồi rất mau rời đi nơi này, tìm đến sản nghiệp của Trương Gia.

Ngay cả tên tu sĩ định thanh toán linh thạch kia cũng bị hấp dẫn, mặc kệ khuôn mặt mộng bức của tên nhân viên, hắn cùng đoàn người chạy đến sản nghiệp của Trương Gia.

Mà sau đó, những tu sĩ của Lục Gia cũng lao ra, vây quanh tên đại hán đầu trọc kia, một tu sĩ Lục Gia tức giận quát hỏi:

"Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây phá hoại việc làm ăn của bọn ta, nếu ngươi không nói rõ, thì hôm nay đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây."

Tên tu sĩ kia vừa nói, trên người biểu hiện ra nồng nặc sát ý.

Thấy vậy, tên đại hán đầu trọc kia kinh thường nói:

"Lão tử là người của Trương Gia, các ngươi có gan liền đụng ta xem nào, tên tộc trưởng của các ngươi chính là một ví dụ."

Vừa nói đại hán kia vừa mỉm cười châm chọc.

Hóa ra, những người đi tuyên truyền kia đều là người của Trương Gia.

Nghe thấy đại hán nói vậy, mặc dù đám người Lục Gia rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì, đến cuối cùng vẫn phải để cho đại hán rời đi.

Lúc rời đi, tên đại hán đầu trọc này còn nhổ một ngụm nước bọt, tỏ vẻ kinh thường.

Điều này khiến cho đám người Lục Gia đều sắp điên rồi, may mắn bọn hắn vẫn kiềm chế được phẫn nộ.

Mà cảnh tượng như này, không chỉ diễn ra ở Lục Gia, mà còn diễn ra ở Bạch Gia.

...

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc Tu tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu VI Kim Đan sáng tác bởi phamduckim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamduckim
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.