Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấm dứt (1)

Tiểu thuyết gốc · 1992 chữ

Giữa lúc tình hình đang chùn xuống, Vương Khải đột nhiên đứng dậy lên tiếng.

-Chư vị nãy giờ chắc là đã thoải mái xem kịch rồi, tiếp theo đây có phải đến lượt ta không?

Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt lập tức hướng lên nơi hắn ngồi mà băn khoăn, vài kẻ thậm chí giật mình khi thấy người vừa nói không phải là hoàng đế mà ngược lại là tam hoàng tử.

“Đến rồi, quả nhiên có ẩn tình” Lục Dương lẩm bẩm, xem ra suy đoán của bản thân vốn không sai.

Chẳng phải tự nhiên mà kẻ nắm đại công sau khi phá tan ý định của Đại Minh lại bỗng chốc im lặng, tất cả đều để ẩn đi nước cờ mà hắn đã tính và để ngăn bất cứ người nào đoán định được.

Nghĩ đến đây, thái úy của Thiên Viên hoàng triều bỗng nhận thấy có điều mâu thuẫn.

Tại sao Vương Khải lại không ngăn võ tướng và quan văn đối địch nhau? Rốt cuộc ý định của kẻ này là gì?

Lẽ thường mà nói, hắn lẽ ra phải cố gắng dừng xích mích và dùng mọi cách để giảng hòa đôi bên, chứng tỏ rằng bản thân xứng đáng kế vị vì đã giải quyết được vấn đề mà đến cả hoàng đế cũng bó tay.

Vậy nhưng không, Vương Khải lại chỉ lẳng lặng ngồi yên xem kịch và để Lâm Phong chứng kiến một màn trước mắt, khiến tâm tư của ông trở nên rối bời và u sầu khi nhận thấy nội tình thế lực mà bản thân cố gắng chống đỡ đã ngầm tan vỡ.

Thế này có hơi tàn nhẫn, có điều đây cũng chẳng phải là việc xấu.

Quả thật tình hình đã dần đi xa khỏi nhận thức của Lâm Phong trong khoảng thời gian ông không chú ý đến động thái của thuộc hạ, để chúng từng bước trở nên gian xảo và lộng hành như hiện tại.

Thậm chí đến cả người đã dành ra phần lớn cuộc đời để trấn giữ biên cương của Thiên Viên như Lục Dương cũng hoàn toàn nhìn ra được, hoàng đế của họ đã quá buông lỏng cảnh giác rồi.

May mắn thay, giữa lúc tình hình nguy cấp thì một tia hi vọng lại xuất hiện, và đó chính là tam hoàng tử ‘phế vật’ Bạch Vương Khải.

Hành động của hắn hôm nay một phần đã chứng minh bản thân có thể kế vị hoàng đến, lại còn bộc lộ tâm sư thâm sâu trong từng nước cờ đặt ra. Nếu như để kẻ này tiếp tục phát triển, Thiên Viên hoàng triều âu là sẽ đón nhận thêm những thay đổi mới.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, Lục Dương bỗng bị đánh thức bởi giọng nói khó ưa đến từ lão tư khấu Doãn Sâm.

-Điện hạ nói không đúng. Bổn quan đây là lo lắng cho đại sự của triều đình, sao lại bị người nói thành đóng kịch rồi. – hắn đáp, liền quay sang phía lũ quan lại và lớn giọng.

-Ta nói có đúng không?

Lập tức cả bọn như thể cá chết gặp nước, theo đó thêm lời vào.

-Đại nhân nói chí phải!

-Điện hạ quả thật quá đáng, không biết phân rõ đúng sai.

-Từ khi nào trung thành lại bị xem làm trò vậy? E là hoàng đế sớm đã phát ngán chúng ta rồi.

Một bầy cáo già cứ thế mỉa mai, dùng ánh mắt cay độc đều dán vào Vương Khải với ý muốn dìm chết hắn.

Doãn Sâm thấy tình thế nghiên về mình càng không khỏi cười thầm, chắc mẩm rằng lần này bản thân đã cho kẻ kia một vố đau.

Đây vốn chẳng phải lần đầu lão hành động như thế.

Cái mồm lắt léo và chiếc lưỡi không xương đã hại không biết bao nhiêu vị quan liêm tướng tài, ép họ một thân mang đại tội cho đến lúc vong mạng, mặc dù chưa từng gây ra điều gì.

Bây giờ nó lại nhắm đến hi vọng của Thiên Viên, ý định bóp chết kẻ mà hắn cho là chưa từng trải sự đời này.

“Chết tiệt, tên lẻo mép này!” Tuyên Nguyên tặc lưỡi, ánh mắt tối sầm đi.

Ông không ngờ tên này lại manh động đến thế, dám cả gan kết tội nhi tử của hoàng đế khi y vẫn còn ở đây và quan sát sự tình.

Bất quá, hắn thật sự đang từng bước ép Vương Khải vào thế bí khi ở phía dưới, lũ quan thối nát đang cùng nhau thuận thế ngầm ủng hộ cho Doãn Sâm và quay sang trách móc tam hoàng tử.

Bầu không khí lần nữa trở nên ngột ngạt khi đấu tranh giữa bá quan văn võ đã xong, nhường chỗ cho cuộc chiến khác bắt đầu.

Có điều người Tuyên Nguyên lo nhất lúc này không phải Vương Khải mà là Lâm Phong, bởi ông thừa biết rằng lão này rất nhạy cảm nếu là đụng đến nhi tử của y.

Suy nghĩ vừa dứt, đôi mắt Tuyên Nguyên đã quay sang hướng lên phía cửu đỉnh, trong đầu mong rằng hắn sẽ không làm gì dại dột.

Quả đúng như suy đoán, Lâm Phong nghe xong lời của Doãn Sâm liền đập mạnh tay xuống cửu đỉnh, khiến toàn thể bá quan văn võ được một phen hoảng sợ.

-Hỗn xược! Ngươi đây là đang trách tội nhi tử ta sao? – Giọng y vang lên khắp đại điện, khí tức chợt bùng phát và hướng phía lão tư khấu lao đến.

Lập tức, Doãn Sâm cảm giác được cái lạnh chạy dọc sống lưng và thân thể bị một lực vô hình đè lên, ép chặt hắn xuống mặt đất mà không tài nào cử động nổi.

Đám người võ tướng một bên ai ai đều trố mắt trông theo, giật mình kinh hãi khi phát hiện hoàng đế đã bị chọc cho phát nộ rồi.

Anh Kiệt và Lục Dương đối điện với khí tức đang bạo phát cũng không kìm được mà khụy một gối, vừa chống đỡ vừa không ngừng cảm thán sức mạnh của cường giả Phân Thần kì.

Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay mà vị hoàng đế của Thiên Viên hoàng triều bị ép phải bộc lộ bản thân để trấn áp tình hình.

Có điều đây chỉ là cảnh báo, bởi nếu Lâm Phong thật sự hành động thì cái đầu của lão cáo già kia e là không giữ được quá một khắc.

Đoàn người sau ủng hộ Doãn Sâm đứng trước cảnh này đều bị dọa cho chết đứng, một số tên thậm chí ngất đi với gương mặt trắng bệnh.

Tuyên Nguyên thấy biến căng định đứng ra ngăn cản, nhưng Vương Khải đã nhanh chóng quỳ một gối hướng phía phụ thân mà cất giọng trấn an.

-Phụ thân nguôi giận. Chuyện này không quá nghiêm trọng, xin người giơ cao đánh khẽ.

Lâm Phong nhìn sang nhi tử mởi thở dài mà tạm nguôi cơn thịnh nộ.

Ông ngồi xuống cửu đỉnh, để khí tức đang bạo phát lập tức biến mất và chống tay lên cằm tiếp tục quan sát.

Lão tư khấu vừa thoát khỏi áp lực liền ôm ngực mà thở nặng nề, thân thể vẫn còn run rẩy và đôi môi bập bẹ lên tiếng.

-Đ-Đa tạ bệ hạ tha tội..

-May cho ngươi là còn hắn ở đây, nếu không ngươi ắt vong mạng. – Lâm Phong đáp, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao khiến Doãn Sâm cảm tưởng như tử thần đang ghé thăm.

Tuyên Nguyên lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may vì lão hoàng đế này chưa làm gì ngu ngốc. Nếu hắn trong lúc phẫn nộ mà lỡ tay giết Doãn Sâm thì e là đến cả ông cũng không có cách giải quyết.

Tên cáo già kia quả là có hơi quá phận, nhưng dù sao vẫn là quan chức nhất phẩm của triều đình, lại nắm trong tay rất nhiều quyền lực. Nếu là lập tức trảm sát hắn liền sẽ làm phật lòng bá quan, khiến họ ghẻ lạnh hoàng vị mà dần quay lưng làm phản.

Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử kia không ngờ phản ứng nhanh đến vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tuyên Nguyên.

Thiết nghĩ Vương Khải đã bị Doãn Sâm làm cho chùn chân, thế nhưng vào khoảng khắc quan trọng thì hắn lại lần nữa giải quyết tình tình hình. Hành động này không chỉ thay đổi cái nhìn của bá quan mà còn giúp phụ thân có cái nhìn tốt hơn về hắn.

Vạn nhất chẳng ai ngờ, kẻ vừa ăn một vố đau lại lên đứng ra lên tiếng bảo vệ người vừa sỉ nhục mình, khiến biểu cảm của Doãn Sâm đơ ra và tâm trí nghi ngờ nhân sinh.

Bất chợt, Lâm Phong cất tiếng hướng phía nhi tử mà hỏi.

-Tại sao ngươi lại xin tha cho hắn?

-Bẩm phụ hoàng, Doãn Sâm từ lâu đã phục vụ cho triều đình. Nếu chỉ vì chút sơ suất nhất thời mà xử tử thì sự anh minh liền để ở đâu? – Vương Khải cúi đầu đáp lời, vẫn giương tay phía trước mặt.

Lời vừa xong lại lần nữa khuấy động đại điện, khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt bởi lời bàn tán. Cả Anh Kiệt lẫn Lục Dương và toàn thể bá quan hoàn toàn chết đứng, trợn to đôi mắt mà không tin được những gì vừa nghe.

Ngược lại, Tuyên Nguyên lại rất bình tĩnh khi chứng kiến cảnh này.

Không thể phủ nhận rằng Vương Khải che giấu rất kĩ khi không trực tiếp buộc tội Doãn Sâm mà lại thanh minh cho lão, khiến phe địch lẫn phe ta trở nên bối rối để tiện bề hành sự.

Hắn hiển nhiên chẳng có ý tốt, bởi Doãn Sâm cũng không phải là quân cờ có thể lợi dụng mà là dao hai lưỡi nếu không cẩn trọng xử lí.

Nghĩ đến đây ông lại quay sang Lâm Phong để ngóng chờ biểu cảm của lão bằng hữu.

Lâm Phong đối diện nhi tử càng là khó tin, khi tên nhãi này hành động trái ngược với vẻ quyết đoán ban nãy, thậm chí cảm giác còn có chút lươn lẹo.

-Vậy theo ngươi, ta nên xử lí hắn như nào? – Ông cất giọng nghiêm túc hỏi dò, ý định thử Vương Khải.

Phát giác ẩn ý của phụ thân, hắn cười thầm trong lòng mà trả lời.

-Nếu người đủ tin tưởng thì xin hãy giao việc này cho nhi thần.

-Cho ngươi? – Lâm Phong thắc mắc, hàng lông mày cau lại và ánh mắt có chút khó tin.

Không phải bản thân không đủ tin tưởng, nhưng ý định của tên nhãi này thật sự là gì?

Một kẻ cáo già đến độ người được mệnh danh là ‘Toàn trí công tử’ như Tuyên Nguyên vẫn chưa thể xử lí thì dựa vào đâu để ông có thể an tâm để nhi tử giải quyết việc này.

Dù cho hắn đã một phần thể hiện bản lĩnh, nhưng từng đấy vẫn chẳng là gì nếu mang ra so với người vốn đã quá hiểu rõ luật lệ và nắm trong tay nhiều quyền lực như Doãn Sâm.

Lão khọm già này không chỉ là một con cáo đội lốt người, mà bản chất càng là âm hiểm ác độc, luôn tìm cách hại chết bất kể là ai dám đối địch hắn. Loại người như vậy né còn không kịp,cớ sao nhi tử lại muốn tự tay dạy dỗ?

Bạn đang đọc Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi sáng tác bởi yy12934870

Truyện Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12934870
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.