Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu thuẫn (2)

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

Kể ra thật lạ lùng, Mộc Diệp từ lúc bước vào dường như chưa hề đề cập đến mục đính chính vì sao hắn lại ở đây.

Ngoài việc cố gắng trêu tức mọi người trong đại điện, liệu tên này còn đang âm thầm truyền đạt điều gì khác ?

“Xét về tình hình hiện tại của thế lực ta, hắn vốn dĩ chẳng cần phải ở đây làm trò như vậy.”

“Bất quá, tại sao Mộc Diệp vẫn muốn xuất hiện ở nơi đang suy tàn này. Phải chăng là...”

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Vương Khải.

Hình ảnh muội muội xinh xắn với thể chất tuyệt thế lập tức khiến hắn nhận ra, kẻ này chắc hẳn là muốn dùng quyền lực để ép phụ thân phải gả Thanh Vi cho mình.

Cũng phải thôi, nàng ấy dù sao hiện đang là người mà bất cứ thế lực nào cũng đỏ mắt mong muốn lôi kéo.

Nếu có thể lấy được nàng, không chỉ nhất đẳng tông môn, thậm chí đến cả thất đại thánh địa cũng sẽ lập tức chú ý đến Đại Minh hoàng triều của hắn.

“Hay cho một tên Mộc Diệp, muốn chơi trò lấy thế ép người à? Đã vậy thì đừng trách ta vô tình”

Hăn thầm nhủ trong đầu, liền lập tức dứng dậy. Đôi mắt ngươi này nhìn thẳng vào Mộc Diệp lẫn đoàn người đang chìm đắm trong tiếng cười, đoạn lên tiếng.

- Vị huynh đệ này quá lời rồi. Cho dù là Kê Viên thì vẫn có thể mổ chết người. - Ngươi chưa từng cảm nhận qua, cớ sao lại kiêu ngạo khinh thường ?

Lời của Vương KHải trực tiếp khiến đại điện được một phen bàng hoàng.

Không phải nói, thường ngày tên này chẳng làm gì ngoài gây rối sao? Vì cớ gì mà hôm nay lại có thể nói ra lời hùng hồn như thế?

Phía Lâm Phong và Tuyên Nguyên chứng kiến xong cũng không khỏi kinh hồn bạc vía. Họ vốn biết hắn không hoàn toàn khù khờ như vẻ bể ngoài.

Nhưng để có thể đối đáp lại tên kiêu ngạo kia mà không chút e dè hay lo lắng thì thật quá là bất ngờ rồi.

Đứng sau lưng Mộc Diệp dẫu sao cũng là một cường giả Hợp Thể kì, cấp bậc tu vi này dù cả Lâm Phong lẫn binh lính cùng nhau vây công thì cũng chưa chắc đã giữ chân được.

Vậy mà cái tên trước giờ chưa từng để lộ bản thân như Vương Khải hôm nay lại dám tự tin đối chất như thế, chứng tỏ hắn không phải đèn cạn dầu, mà là người hoàn toàn có thể thay ngôi hoàng đế.

“Này lão rùa. Bộ nhi tử của ngươi..... lúc nào cũng bá đạo như vậy hả?”

“Nhà ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Trước đây đã bao giờ thấy tên nhóc này làm vậy đâu?”

Lâm Phong và Tuyên Nguyên âm thầm truyền âm đối chất nhau, biểu hiện của Vương Khải đã vượt quá sự mong đợi của cả hai người họ.

- N-Ngươi đây là có ý gì !?

Mộc Diệp phía dưới lúc này đã hoàn toàn nổi giận.

Gương mặt hắn đỏ bừng,hàm răng nghiến vào nhau và cứ thế nhìn vào kẻ được mệnh danh là ‘phế vật’ đang ngồi trên kia.

-Ta nói, nếu ngươi định dùng thế ép người thì mau bỏ suy nghĩ ấy đi.

-Mục đích hôm nay ngươi đến đây là vì muội muội của ta chứ gì ? Đừng hòng mơ tưởng hão huyền!

Vương Khải lên tiếng chắc nịch, nhìn lên biểu cảm kiên định trên gương mặt hắn có thể đoán được rằng, ý định của Mộc Diệp hoàn toàn đã bị bại lộ.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, phía dưới bá quan văn võ xung quanh đang bắt đầu xì xầm bàn tán.

Về phần đoàn sứ giả và Mộc Diệp sau lời tuyên bố chắc nịch của Vương Khải cũng là không tránh khỏi một phen bất ngờ lẫn tức giận.

Rõ ràng từ lúc ban đầu, bọn chúng đã thành công khiêu khích toàn bộ cả thảy người ở đây, khiến họ không tài nào tập trung được vào suy nghĩ để thuận thế mượn gió bẻ măng.

Vậy mà chỉ sau một vài câu nói của Vương khải, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược và người đang rơi vào vế tắc lúc này lại chính là chúng.

“Không thể nào !... Chẳng phải tình báo nói rằng hắn chỉ là tên vô dụng thôi mà? Sao lại...”

Mộc Diệp thầm nhủ, tâm trí không hiểu Vương Khải dựa vào đâu lại có thể nhanh chóng vứt bỏ cái danh ‘phế vật’ để một bước đảo ngược như thế.

Lâm Phong nghe xong lời giải thích của nhi tử liền lập tức nổi giận.

Ông nhìn thẳng vào Mộc Diệp, cặp lông mày nheo lại và khí tức chợt bùng phát.

- Cái gì! Ngươi bảo sao ? Tên này dám nhòm ngó nữ nhi của ta à !?

Lão già thần bí bỗng xuất hiện đứng phía trước tên kia, thân thể cũng bộc phát ra luồng năng lượng để phản lại khí tức của vị hoàng đế.

“Lão rùa, bình tĩnh !” “Hắn có cường giả Hợp Thể kì chống lưng, lại chưa hề phản kháng. Ngươi nếu làm vậy sẽ lập tức cho Đại Minh lí do để động binh.”

Tuyên Nguyên nhanh chóng truyền âm sang Lâm Phong, trong lòng lo rằng người này sẽ không kìm được lửa giận mà xuất thủ.

Lời ông vừa nói quả không sai, tình hình giữa Đại Minh và Thiên Viên hoàng triều lúc này đang rất căng thẳng. Hai bên từ lâu đã xảy ra rất nhiều xung đột và tranh chấp.

Chiến tranh diễn ra giữa bọn họ đã trải dài xuyên suốt gần ngàn năm qua mà chưa có dấu hiệu suy giảm, đặc biệt lại càng trở nên rắc rối hơn sau khi Thanh Vi ra đời.

Lưu Phong và Phi Vũ vốn đã là mối uy hiếp với thế lực này sau khi cặp huynh đệ họ trở thành đệ tử của hai trong thất đại thánh địa. Giờ đây lại thêm một tứ công chúa với tuyệt thế thể chất xuất hiện.

Nàng vốn đã được nhiều kẻ để mắt đến, là tồn tại mà không biết bao nhiêu thế lực lớn đang chực chờ để lôi kéo bằng được. Hiển nhiên đối với một vương triều đang trên đà phát triển của Mộc Diệp là món ăn không thể bỏ qua.

Lâm Phong nghe xong mới bình tĩnh lại, cặp lông mày giãn ra và từ từ thu hồi khí tức.

-Hừ, biết thức thời đấy.

Lão kia hừ lạnh, năng lượng dao động trên người cũng hoàn toàn biến mất, để lại bầu không khí im lặng bao trùm lấy toàn thể đại điện.

Mộc Diệp sau thoáng im lặng cũng ý thức được rằng, mục đích chính của bản thân đã bại lộ, nên quyết định chơi bài ngửa.

Hắn nhìn lên, đôi mắt hướng vào Lâm Phong và khụy một gối xuống, hai tay đan vào nhau rồi cúi đầu lên tiếng.

-Nếu hắn đã nói ra thì bổn hoàng tử cũng chẳng cần phải giấu làm gì.

-Ta vốn đến đây hôm nay để thay mặt Đại Minh hoàng triều cầu hôn công chúa Bạch Thanh Vi, mong ngài thành toàn.

-Hoang đường ! Ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận gả nhi tử cho một kẻ như ngươi à?

Lâm Phong đập mạnh tay xuống cửu đỉnh mà giận dữ cất giọng, ánh mắt hằn lên một vài tia máu.

Có thể ông không hoàn toàn nhanh nhạy lẫn tinh ý như Tuyên Nguyên hoặc Vương Khải vừa thể hiện.Tuy vậy bản thân vẫn là hoàng đế, đồng thời cũng đã từng trải nghiệm chém giết trên chiến trường.

Đối với tình hình của hai bên thế lực, dù không nói ra nhưng y thừa sức hiểu rằng cán cân sẽ nghiêng về phía của Mộc Diệp chấp nhận gả Thanh vi cho hắn.

Bọn họ đã đấu tranh rất lâu rồi, hiển nhiên sẽ từ bỏ dễ dàng khi chiến thắng sẽ trực tiếp quyết định sự tồn vong của rất nhiều sinh mạng, được gói gọn trong một vương triều.

Vai trò của Lâm Phong với vương vị là giữ cho Thiên Viên hoàng triều được trường tồn, bảo vệ cả thảy bách tính lẫn sinh linh tồn tại nơi đây, cuối cùng là để truyền thừa của Bạch Vân Thiên được tiếp nối.

Ngoài thân phận hoàng đế ra, ông cũng là một người cha và hiển nhiên luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho nhi tử của mình.

Cả thảy ba nam hoàng tử và một công chúa đều được y hết mực quan tâm dạy bảo, đặc biệt là Thanh Vi khi nàng thân là nữ tử, hơn hết lại là cô út và mang trên mình Thanh Thiên Sinh Linh thể.

Một thân thiên kiêu như thế, vốn đã được y an bài với tương lai tươi sáng. không lẽ nào lại phải gả cho cái kẻ hạ lưu, lại còn thuộc thế lực đối địch thế kia?

Nghĩ đến đây Lâm Phong càng là khỏi trở nên xúc động, sát ý nổi lên từ ánh mắt trực tiếp nhắm thẳng vào Mộc Diệp mà tuôn ra.

-Vậy ý của ngài đây là muốn phản lại Đại Minh ta sao?

Mộc Diệp nhận thấy bản thân đã hết đường lui, đành quyết định đối đầu đến cùng và cất giọng về thách thức hỏi Lâm Phong.

Ngay lập tức, lão già kia đứng chắn trước mặt hắn mà cắt ngang luồn sát ý của vị hoàng đế. Nguồn năng lượng trên cơ thể lão lại lần nữa bùng phát, khiến cả đại điện lúc này bắt đầu run rẩy.

- Ngươi nên nhớ rằng, nơi này là Thiên Viên hoàng triều chứ không phải địa bàn của ngươi. Đừng nghĩ chỉ dựa vào lão già kia thì có thể thoát khỏi đây.

Lâm Phong dứt lời liền bắt đầu bộc phát khí tức.

Bản thân y mặc dù chỉ là Phân Thần kì đỉnh phong, tuy nhiên thì dựa vào khí vận ở nơi này thì vẫn hoàn toàn thừa sức để trấn áp một tên Hợp Thể kì nhị trọng.

Hai cỗ khí tức va vào nhau liền lập tức nổ tung, kình lực phát ra trực tiếp lan khắp đại điện, khiến cả thảy người bên trong không kìm được mà bắt đầu run rẩy.

Mỗi người trong số họ đều cảm nhận được cảm giác áp bức, thậm chí một số không chịu được liền lăn ra ngất xỉu.

Trước mặt họ chính là cảnh hai vị cường giả đang đối đầu nhau chỉ bằng năng lượng bộc phát từ thân thể, mà chưa hề trực tiếp xuất thủ. Đủ để tưởng tượng rằng đấu tranh của đại năng sẽ hoành tráng và khủng khiếp đến đâu.

Không khí bắt đầu nóng lên, phía dưới bá quan văn võ chứng kiến một màn này lập tức xì xầm bàn tán, và cùng nhau hướng ánh mắt nhìn lên thân ảnh đang đứng trước cửu đỉnh.

Đây chính là hoàng đế của Thiên Viên hoàng triều, Bạch Lâm Thiên, là người đã giữ cho nơi này trụ vững suốt cả ngàn năm qua.

Vương Khải một bên cũng rất bất ngờ trước tình cảnh này, bản thân vẫn có thể trụ vững mà không ngất đi hoàn toàn là dựa vào tia thần hồn vô cùng mạnh mẽ của mình. Tuy nhiên, cơ thể hắn vẫn bị ép chặt vào chỗ ngồi mà không tài nào cử động được.

Vốn biết phụ thân mình không hề yếu, tuy vậy trực tiếp trải nghiệm việc này đối với thân thể phàm nhân vẫn là có hơi chút quá sức đối với hắn. Dẫu sao chỉ dựa vào linh hồn lực thì vẫn chưa hoàn toàn phá tan được sự áp bức của cường giả.

Bạn đang đọc Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi sáng tác bởi yy12934870
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12934870
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.