Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy đoán (2)

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Biểu cảm Vương Khải trở nên kích động, đôi vai khẽ run rẩy và tròng mắt sáng lên. Trong tâm trí không khỏi vui mừng vì một phần suy đoán của bản thân đã được xác nhận.

-Lời này là thật sao phụ hoàng ? Ngài ấy thật sự đã nói vậy à ?

-Đương nhiên. Riêng điều này, ta nhất định không thể nhầm được.

-Tổ Đế Bạch Vân Thiên quả thực đã lưu lại lời ấy. Ngài ấy muốn hậu nhân của mình sẽ không hiểu lầm về U Linh Ma Đế.

Lâm Phong tự tin đáp, biểu cảm vô cùng chắc chắn về lời mà bản thân vừa nói.

-Nhưng mà nhi tử không hiểu.

-Tại sao ngài ấy lại nói tốt về tên ma đầu kia như thế ? Phải chăng là có ẩn tình ?

-Việc này... ta không có cách nào xác nhận được.

- Dẫu sao ta cũng không phải là người cùng triều đại của hắn. Mà tên ấy vốn cũng đã chết từ lâu rồi.

Lâm Phong thở dài, đoạn cất giọng âm trầm đáp lời.

-Nhi thần đã hiểu, đa tạ phụ thân chỉ dạy.

Vương Khải cúi đầu tạ lễ.

Những suy nghĩ trong lòng, hắn chỉ giữ làm của riêng. Vẻ bề ngoài vờ như đón nhận cả thảy lời nói, nhưng trong thâm tâm sớm đã quyết định điều bản thân nên làm.

Giữa lúc hai người đang mải bàn luận, bóng dáng một nam nhân khẽ tiến vào. Hắn nhẹ nhấc tay lên, phá tan lớp màng cách âm rồi bước thẳng phía cửa chính.

Người này trông rất thư sinh. Trên thân hắn mang bộ phục trang màu trắng phong cách lai giữa học giả và tu sĩ với đôi tay áo trải dài đến phần cổ tay. Khí tức tỏa ra vô cùng thanh cao, vẻ ngoài thoát tục. Gương mặt thanh tú với ngũ quan hài hòa, làn da trắng mịn không một vết xước. Mái tóc được búi gọn, buộc theo phong cách đuôi ngựa và phần tóc mái uốn cong bên phải, trải dài xuống theo đường gò má.

Lâm Phong lập tức cảm nhận được lớp cách âm được đặt ra đã bị phá vỡ. Ông quay đầu sang phía cửa chính gian phòng, ánh mắt đầy cảnh giác và cất giọng đối chất.

-Là ai dám to gan bước vào đây khi không có sự cho phép của ta ?

-Cái tên lười nhà ngươi có chút ngang ngược quá đấy !

Người kia tức giận đáp lời và đẩy cửa bước vào. Vương Khải quay đầu lại, liền lập tức hướng vị đối diện mà giương tay hành lễ.

-Bái kiến tể tướng Tuyên Nguyên, ta đang cùng phụ hoàng bàn luận chút việc. Hi vọng không làm phiền đến ngài.

-Ha ha ha. Cứ gọi ta là thúc thúc được rồi. Không cần phải đa lễ như thế.

- Ta dẫu sao chỉ cùng vai vế với phụ thân ngươi thôi.

-Đa tạ Nguyên thúc.

Vương Khải đáp lời và từ từ dứng dậy, trong tâm thí thoáng hiện lên chút suy tư.

Người nam nhân trước mặt đây vốn là cánh tay phải của phụ thân hắn, tể tướng Nhược Tuyên Nguyên.

Hắn còn là hậu nhân của Nhược Vương Ninh, vị cường giả Đại Thừa kì đã từng thời sánh bước với tổ đế của Thiên Viên hoàng triều, Bạch Vân Thiên.

Trong lúc Vương Khải đang bận rộn với đống suy nghĩ, phía bên Lâm Phong đã bắt đầu hành động.

Ông tiến đến trước mặt Tuyên Nguyên, ánh mắt băng khoăng và cất giọng hỏi dò.

-Là ngươi à lão nha đầu ? Có việc gì mà phải tìm đến ta sớm như vậy ?

nha đầu = con gái, ý chỉ Tuyên Nguyên là nam nhân nhưng trông yếu đuối như nữ tử.

-Tên lười nhà ngươi còn tâm tư để hỏi ta à ? Sứ giả của Đại Minh hoàng triều đã sắp đến rồi, còn không lo chuẩn bị lên triều đi ?

-C-Cái gì !? Ý ngươi là hôm nay ?

-Chứ còn lúc nào nữa ? Đã tỉnh ngủ chưa đấy, lão rùa ?

Tuyên Nguyên đáp, biểu cảm ngạc nhiên, đôi mắt nhìn vào kẻ đang còn không rõ tình hình này.

Lâm Phong lúc này nhận thức được bản thân đã bỏ quên chuyện ấy lúc đang bàn luận với Vương Khải.

Ngay lập tức, ông đứng dậy và giang tay hướng về chiếc hoàng bào đang treo ở đầu giường, đoạn dùng lực để hút nó bay về phía mình.

“Vù... hấp !” – Tay ông chụp lấy nó và nhanh chóng khoác lên người.

-Ta chuẩn bị xong rồi.

Lâm Phong lên tiếng, biểu cảm trên gương mặt đã đanh lại để trở về với dáng vẻ oai phong hằng này.

Tuyên Nguyên hướng ánh mắt sang, khẽ đặt tay lên trán và bất lực thở dài.

-Ngươi cũng... quá qua loa rồi đấy. Không hổ là lão rùa!

-Lo chính sự trước. Không có thời gian đùa giỡn đâu.

-Ừ ừ, ngươi nói gì mà chẳng đúng. Là hoàng đế chứ có phải lo bày mưu tính kế như ta đâu.

-Xin hỏi, hai người đang bàn luận việc gì vậy?

Vương Khải bất ngờ lên tiếng, ánh mắt tò mò và biểu cảm trông chờ câu trả lời.

-Ngươi không cần thắc mắc về việc này, cứ lo bản thân cho xong đi. Đừng gây phiền phức cho ta là được.

Lâm Phong đáp lời, ánh mắt và giọng nói vô cùng nghiêm nghị, ý không muốn hắn phải liên quan đến chuyện này.

-Có sao đâu ? Hắn là nhi tử của ngươi cơ mà ? Sớm muộn cũng phải biết cách đối phó thôi.

Tuyên Nguyên cất giọng, cố phá tan bầu không khí căng thẳng đang diễn ra.

Hắn sau đó quay sang Vương Khải, từ từ giải thích.

-Việc này nói ngươi biết cũng không mất mát gì.

Khẽ thở dài, ánh mắt ông hướng về phía xa xăm và bắt đầu kể lại.

-Kể từ khi mà muội muội ngươi, Bạch Thanh Vi ra đời, rất nhiều thế lực đã để mắt đến chúng ta, trong đó có Đại Minh hoàng triều

-Đại Minh hoàng triều ?

Đôi mắt Vương Khải mở to, tâm trí vô cùng ngạc nhiên và mồm hắn há lớn.

“Không thể nào... Đại Minh hoàng triều không phải nên sớm đã bị diệt vong rồi sao ?”

“Một tiểu thế lực không có nổi tu sĩ Kim Đan trấn thủ vào tám ngàn năm trước, vĩ lẽ gì lại có thể tồn tại đến giờ ?”

Càng suy nghĩ lại càng thêm rối rắm, thâm tâm hắn không hiểu tại sao việc này lại có thể xảy ra.

“Vì sao tổ đế lại không ra tay diệt trừ thế lực này khi phát hiện ra người đứng sau nó là tà tu ?”

“Rốt cuộc có gì điều gì mà ta chưa biết sao?”

Não hắn như muốn nổ tung, hận không thể lập tức theo dõi tiếp đoạn phim của đêm qua.

Thế nhưng việc quan trọng vẫn là vấn đề trước mắt, vì thế hắn quyết định tạm thời bỏ qua đống suy nghĩ vẫn còn ngổn ngang.

-Có phải là vì thể chất của muội ấy ?

Giọng hắn đầy nghi ngờ và hỏi ngược lại Tuyên Nguyên. Dẫu sao, bản thân hắn cũng hiểu được muội muội hắn có sức hút đến cỡ nào.

-Aizz... đúng vậy. Thanh Thiên Sinh Linh thể quả thật là món mồi ngon trong mắt lũ tu sĩ tham lam kia.

-Cho dù là các đại thế lực hàng đầu hay tin cũng đều muốn thu nhận muội muội ngươi làm đệ tử. Chỉ là..

Tuyên Nguyên dừng lại, tâm trạng có chút nặng nề và khẽ thở dài.

-Chỉ là như nào ? Ngài cứ nói đi.

BIểu cảm trene gương mặt Vương Khải lại thay đổi. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, ánh mắt không ngừng nhìn vào người trước mặt để chờ đợi lời giải thích.

-Thiên Viên hoàng triều mặc dù suy tàn, nhưng cũng từng là thế lực hàng đầu. Đâu dễ bề mặc cho kẻ khác xâu xé.

-Ta hiểu rồi, lời thúc nói quả không sai.

Hắn gật đầu, vẻ mặt tràn đầy suy tư và tâm trí không ngừng suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.

Quả đúng như Tuyên Nguyên bảo, Thiên Viên hoàng triều bây giờ đang trên đà suy tàn rồi.

Chưa phải kể đến việc thế lực hắn bây giờ chẳng có nổi một cường giả Đại Thừa kì, thậm chí kể cả Độ Kiếp hay Hợp Thể kì đại năng cũng không.

Phụ thân hắn mặc dù là hoàng đế, nhưng tu vi bất quá cũng chỉ là Phân Thần kỳ đỉnh phong. Hơn hết nữa, đây đã là tu vi cao nhất so với đám người trong cung rồi.

“Chết tiệt thật, không ngờ tình hình lại khó khăn như vậy”

Vương Khải thầm nghĩ, cố gắng tìm kiếm lối đi cho tình cảnh này. Theo như trong trí nhớ của hắn, Thế lực trong Thiên Viên hoàng triều được chia làm bốn phần.

Tứ đại gia tộc gồm: Dịch gia, Phượng gia, Tống gia và Tiêu gia.

Võ quan được dẫn đầu bởi đại tướng quân, đồng thời là thái úy, Lục Dương.

Văn quan dưới quyền Nhược gia, cụ thể là tể tướng Nhược Tuyên Nguyên. Cũng là cánh tay phải của Bạch Lâm phong.

“Tứ đại gia tộc à?”

Xuất hiện đầu tiên trong đầu hắn chính là tứ gia tộc đã tồn tại được khoảng ngàn năm cùng với Thiên Viên hoàng triều. Dẫn dầu mỗi gia tộc hiện tại đều là một vị Nguyên Anh kì , trên bọn họ còn có lão tổ với tu khoảng chừng Phân Thần trung kỳ.

Trong số này, Phượng gia và Tiêu gia từ lâu đã có mối giao hảo tốt. Bọn họ cũng chưa từng có bất kể biểu hiện gì phản đối lại hoàng thất nên miễn cưỡng được đặt vào diện an toàn.

Dịch gia thì ngược lại. Gia chủ đời thứ mười của Dịch gia, Dịch Kình Long đã từng cố gắng cấu kết với người ngoài để chống lại hoàng thất. Kết cục thì hắn bị tru sát, còn gia tộc cũng vì vậy mà thụt lùi rồi đánh mất địa vị trong vòng hơn trăm năm nay. Tuy nhiên bây giờ bọn chúng đã âm thầm phát triển thế lực dưới con mắt của Bạch Lâm Phong.

Tống gia lại chọn đứng giữa, không ủng hộ cũng như trợ giúp bất kì thế lực nào. Gia chủ đời thứ mười lăm và đồng thời là người cai quản Tống gia hiện tại, Tống Hàn rất thông minh. Hắn chưa bao giờ lộ móng vuốt ra, tuy nhiên thông tin tình báo về gia tộc này luôn không bao giờ rõ ràng, đủ để thấy tên này ranh mãnh đến đâu.

Cứ thế, Vương Khải vô thức chìm trong đống suy nghĩ của mình để sắp xếp lại thế cục, đồng thời trả lời những câu hỏi trong đầu mình.

Tuyên Nguyên thấy vậy liền âm thầm quay sang Lâm Phong, đoạn lặng lẽ truyền âm.

“Ta thấy nhi tử của ngươi cũng biết suy nghĩ đấy chứ. Ngươi thật sự không muốn hắn dính vào chuyện này à?”

“Phí lời, hắn yên phận làm phàm nhân là được rồi. Ta chẳng muốn để tên này có thêm nhiều rắc rối đâu.”

“Không lẽ, ngươi làm như vậy là vì bản thân vẫn không quên được cô ấy à?”

“Ngươi....”

Dòng kí ức tưởng chừng đã quên lại lần nữa hiện lên trong ánh mắt của Lâm Phong, khiến bản thân không thể kìm được mà khẽ thở dài.

Tâm trạng của ông thoáng chuyển biến. Đôi mắt đượm buồn, hai tay nắm chặt và giác như có một áp lực vô hình đè nặng lên tim mình.

Trong những mảnh phim lướt qua ấy, bóng dáng nữ nhân ông yêu lại khẽ hiện lên, dịu dàng và tỏa sáng như ánh nắng mặt trời.

Bạn đang đọc Tu tiên à ? Ta chỉ muốn sống bình yên thôi sáng tác bởi yy12934870
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12934870
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.