Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cộng Hoà Xã Hội Việt Nam lần đầu vang danh phong kiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1176 chữ

Người tới đúng là Chu Lôi, lạc trưởng bộ lạc Chu Linh. Nhìn đám bô lão không còn sức đang nằm dưới mặt đất, sắc mặt Chu Lôi khó coi cực kì, ông nhìn Ngô Ngọc gắt gao, lạnh giọng hỏi:

"Nhà ngươi là ai? Vì sao lại tới bộ lạc Chu Linh của ta gây sự?"

Ngô Ngọc nghe xong mặt đen lại, cậu bắt đầu có chút nổi nóng rồi. Không phải cậu đã báo ra thế lực và tên tuổi của mình rồi sao? Vì nể mặt mũi của Chu Hân Nhi, bộ lạc này là nhà cô ta, Chu Lôi là bố của cô ấy. Vì thế cậu mới nảy ra ý nghĩ tạo ra một cái tên thế lực để khi đến gặp bọn họ hay gây sự tìm công lý không làm họ quá mất mặt mũi. Thứ hai là muốn gặp người đứng đầu một thế lực không phải dễ dàng, cần có một cái thế lực sau lưng để có thể gặp mặt họ.

"Vừa nãy tôi đã báo danh rồi, vì vậy tôi sẽ không nhắc lại. Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của Chu Hân Nhi."

Dừng một chút, Ngô Ngọc hai mắt nhìn chằm chằm Chu Lôi, lộ ra địch ý hỏi:

"Nếu tôi không nhầm ông là bố của cô ấy phải không? Vậy chuyện này ông tính xử lí như thế nào?"

Chu Lôi nghe đến tên con gái mình thì sắc mặt ảm đạm. Ngô Ngọc có thể thấy được ánh mắt thương xót kia không phải là giả dối.

Một hồi lâu sau, Chu Lôi khôi phục lại thần sắc đạm nhiên như cũ, sau đó hai tay chắp sau lưng nghiệm giọng nói:

"Chuyện này là nội bộ trong Chu Linh, nếu cậu là bạn của con gái tôi, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không truy cứu."

Ngô Ngọc sắc mặt lạnh như băng, sau đó giọng nói có phần cứng rắn kèm theo chút lực lượng sức mạnh:

"Tôi hỏi lại một lần nữa, chuyện của Chu Hân Nhi, tôi muốn biết quyết định và kết quả xử lí của ông, một người bố, một người lạc trưởng bộ lạc, ông sẽ xử lí ra sao?"

Ngày hôm nay Ngô Ngọc cậu dù có đắc tội với Chu Lôi, dù có trở thành địch nhân trong mắt bộ lạc Chu Linh, cậu cũng phải hỏi cho ra lẽ.

"Làm càn. Cậu đừng được một tấc lại tiến một thước. Nếu không phải là bạn của con gái ta, cậu sớm đã chết rồi."

Ngô Ngọc nghe xong vẻ mặt cười lạnh lại càng đậm hơn. Một lúc sau, Ngô Ngọc dừng cười, tay cầm rìu ngưng tụ sấm sét, sau đó đánh hướng Chu Lôi.

Nếu nói chuyện không giải quyết được vậy thì đánh thôi. Dù biết Chu Lôi này có khả năng là Võ Tượng tột cùng, sắp bước vào Võ Vương. Nhưng không thử sao biết được.

Chu Lôi giận dữ, một tên thanh niên 20 tuổi vậy mà dám to gan tấn công mình, mấy năm nay Chu Lôi hắn dễ ức hiếp đến vậy sao?

Thế là ông ta vung tay, chượng lực lay động, một chưởng dập tắt công kích của Ngô Ngọc. Sau đó tốc độ nhanh đến cực điểm, bay đến dành thế công kích trước.

Ngô Ngọc lúc này sắc mặt trầm xuống. Không nghĩ tới thực lực cách biệt đến vậy, cậu không kịp phản ứng chỉ vội vàng khép hai tay lại trước mặt làm ra tư thế phòng thủ.

Chu Lôi thế công mạnh liệt không giảm, liên tiếp đánh ra mấy chục quyền, cả hai người công người thủ trên không trung, Ngô Ngọc lúc này thấy vậy không phải là cách, cậu tìm được sơ hở trong công kích của Chu Lôi, sau đó vung rìu đánh bật ông ta nhằm kéo dài khoảng cách hai người. Ngô Ngọc không ham chiến, cậu lấy tốc độ bay đi xa. Hiện tại cấp bậc của mình không đủ đánh với ông ta, nếu đánh tiếp khả năng sẽ chết thật.

Chu Lôi không từ bỏ, ông ta đạp không đuổi theo.

Hai người một đuổi một chạy qua một số thành trì, sau một ngày, Ngô Ngọc không kiên nhẫn dừng lại, sau đó lạnh giọng nói ra:

"Chu Lôi đúng không? Ông thành công chọc giận tôi rồi đấy."

Chu Lôi lúc này cũng dừng lại, hai người bọn họ bây giờ đang ở trên không một toà thành trì nào đó.

Đám người trong thành nhìn lên nhao nhao chỉ trỏ nói gì đó.

"Là do thằng nhóc cậu không coi ai ra gì mà thôi. Một thân một mình dám tới bộ lạc Chu Linh ra oai."

Chu Lôi lạnh nhạt đáp lại. Ông ta tuy cũng nổi giận sau một ngày đuổi theo cậu. Nhưng ông vẫn cố tỏ ra uy nghiêm của một lạc trưởng thường ngày.

"Thật sao? Tôi có nói rằng tôi chỉ có một mình không có thế lực gì hay sao?"

Dừng lại một chút, Ngô Ngọc gằn giọng nói:

"Nếu tôi có mệnh hệ gì, Cộng Hoà Xã Hội Nước Việt Nam sẽ không bỏ qua cho ông. Nói thật cho ông biết đi, tôi chỉ là một người làm công ăn lương trong Việt Nam, nếu để quân đội Việt Nam ở đây, một phát súng, một khẩu đại bác hay một quả bom cũng cho bộ lạc Chu Linh nổ tung rồi."

Chu Lôi sắc mặt khẽ đổi sắc, tuy chưa từng nghe qua thế lực này, cũng không hiểu mấy lời cậu ta nói là cái gì, nhưng có vẻ Việt Nam là một thế lực lánh đời thục lực khủng bố nào đó.

Ông từng nghe qua có một số bộ lạc lánh đời bảo vệ thế giới khỏi thiên tai, trong những bộ lạc này có rất nhiều người mạnh hơn ông, vì thế ông cũng nghĩ Việt Nam hẳn là một bộ lạc trong số đó.

"Nói lăng luyên thuyên."

Chu Lôi tuy đã mười phần chắc chín, nhưng bề ngoài vẫn mạnh miệng nói một câu như thế.

Ngô Ngọc thấy vậy thì thu lại cây rìu, sau đó chỉnh lại quần áo, lúc này ưỡn ngực nhìn ông ta.

"Bằng không, nơi nào có thể tìm ra một người trẻ tuổi đẹp trai thiên tài như Ngọc công tử tôi đây."

Chu Lôi còn tưởng hắn sẽ ba hoa thế lực của mình cho ông biết thêm thông tin, ai ngờ nghe xong câu này ông lảo đảo xém rơi từ trên cao xuống. Mẹ nó, chưa thấy ai da mặt dày vậy.

"Được rồi. Chuyện hôm nay tôi coi như chưa có gì xảy ra."

Nói xong, Chu Lôi bay về bộ lạc.

Nhưng không được bao lâu, ông thấy Ngô Ngọc bay theo sau.

"Cậu còn muốn gì?"

Chu Lôi dừng lại, lạnh giọng hỏi.

"Tôi muốn gặp Chu Hân Nhi lần cuối."

Bạn đang đọc Từ Thời Đại Hồng Bàng Kết Thúc Bắt Đầu sáng tác bởi Thande9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thande9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.