Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Kích Chém Đầu 2

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

"A? Chủ thượng, số 3 đã nói hắn đánh không lại được La Cương."

"Ta biết là hắn yếu rồi, ta không cần hắn xuất thủ."

"Chỉ cần gọi hắn đến xử lý thi thể là được"

...

Đám mây đã tích tụ được rất nhiều hơi nước, rốt cục nặng nề không chịu nổi, đã để lọt mở ra những hạt mưa rơi xuống.

Từng hạt mưa trong suốt từ trong mây đen chui ra, cố gắng gầm thét, hoà nhập vào với cảnh tượng của nhân gian.

Tốc độ rơi cực nhanh khiến chúng bị kéo giãn ra thành hình hẹp dài, giống như một mũi tên đang cố xé rách trời cao.

Nha môn Tam ti.

La Cương đã cởi đi hết sai phục ở trên người, mặc vào một bộ áo đen đơn giản, sai đao ở bên hông cũng đổi thành một thanh trực đao.

Nhìn qua cơn mưa thu đang cố phát tiết vào nhân gian, những hạt mưa lãnh lẽo đập vào trên mặt của hắn khiến cho khuôn mặt đầy dữ tợn của La Cương lộ ra một nụ cười lạnh.

"Có được một cơn mưa thu như vậy đưa tang, coi như tiểu đạo sĩ kia may mắn."

La Cương lau qua cái trực đao.

Sau đó đeo nó lên bên hông, đây là thanh trực đao cực kỳ trân quý của hắn, chỉ kém Huyền binh nửa bước, thuộc về loại chất lượng cao trong số những Tinh binh.

"Có thể c·hết ở dưới chuôi trực đao quý giá này của ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh."

La Cương híp mắt lại, cười lạnh nhìn qua thanh trực đao sạch sẽ tỏa sáng phản chiếu lại khuôn mặt của hắn.

Sau đó hắn mang thêm một chiếc mũ rộng vành, hạt mưa rơi vào trên mũ phát ra liên tiếp những âm thanh trầm đục.

Hắn tiến vào bên trong màn mưa vẫn còn đang tí tách tơi, giẫm lên con đường đá xanh ẩm ướt, đi về hướng Thuần Dương quan.

Hắn lôi từ trong túi ra một chiếc khăn vải màu đen đơn giản để che mặt, lấy thực lực võ giả đã khai mở bảy cái linh khiếu của hắn, giết một tên tiểu đạo sĩ vừa mới vào Khai Mạch cảnh thì có thể có cái gì ngoài ý muốn cơ chứ?

Kể cả có cho là tiểu đạo sĩ kia có thể giết được trư yêu Khai Mạch cảnh viên mãn...

Nhưng trư yêu Khai Mạch cảnh viên mãn làm sao có thể so sánh cùng với hắn?

Về phần cái chết của tiểu đạo sĩ, hắn chính là đầu lĩnh của nha môn tam ti, đến lúc đó tìm bừa cái lý do để lừa gạt là liền xong.

Ở trong cái thời đại này, một người bỗng nhiên chết đã là một chuyện quá bình thường.

Ngay sau khi La Cương bước đi rời khỏi nha môn, thân hình Trần Lạc cũng từ trong nha môn đi ra, nhìn qua bóng hình La Cương đang bị cơn mưa thu liên miên làm mờ ảo, ánh mắt lấp loé không yên.

Hắc Nha an tĩnh đứng đầu vai của hắn.

"Chủ thượng... Thật sự đã nói rằng không cần ta phải xuất thủ sao? Ta mặc dù không mạnh bằng La Cương nhưng sau khi hóa yêu cũng có được sức mạnh của Khai Khiếu cảnh a."

Trần Lạc hít sâu một hơi, hỏi.

"Chủ thượng chỉ gọi ngươi đi để xử lý thi thể."

"Sức mạnh thật sự của chủ thượng... không phải là thứ mà ngươi và ta có thể tưởng tượng được, chỉ một tên La Cương này thì có tình là gì chứ, chủ thượng tương lai nhất định sẽ là một tồn tại vô thượng có thể chấn nhiếp toàn bộ thiên hạ."

Hắc Nha ngửa đầu cười, trong lời nói mang theo sự tự tin!

Trần Lạc trong đôi mắt cũng là không tự chủ được toát ra một vẻ cuồng nhiệt.

Hắn giơ tay lên giữ lấy thanh đao bên hông, cũng bắt đầu tiến vào trong cơn mưa.

Không thể chờ đợi lập tức muốn đi chấp hành mệnh lệnh của chủ thượng!

...

Thuần Dương quan.

Cây phong bị cơn mưa thu hành hung, từng mảnh lá đỏ bị hạt mưa trút xuống bay tứ tung.

Trong Thuần Dương quan, mùi đàn hương thăm thẳm.

Gió thu mang theo sự lãnh lẽo tốc thẳng vào căn phòng.

Phương Triệt mặc vào một bộ đạo bào màu vàng tượng trưng cho thân phận quan chủ của hắn, cầm lên một chiếc ô che mưa được làm bằng giấy dầu, đeo thêm một đôi giày vải đen trắng chậm rãi bước vào trong màn mưa.

Mèo đen co lại thành một cục lông xù nằm nhoài dưới mái hiên, con mắt trong suốt như một viên đá quý an tĩnh dõi theo bóng lưng Phương Triệt đang rời đi.

Phương Triệt thì đi tới bên dưới cây phong cao lớn trong sân, vươn tay cầm lấy thanh tinh thiết đại kích vốn đã được nước mưa rửa trôi sạch huyết tinh còn bám lại sau tối hôm trước.

Hắn bắt đầu thả lòng tâm trí, sắc mặt dần trở nên lạnh nhạt, chậm rãi bung dù rời khỏi đạo quán.

Còn thuận tay đóng lại cánh của gỗ cũ kỹ tồi tàn của đạo quán.

...

Con phố dài của huyện Bạch Vân đã được cơn mưa thu rửa sạch, trở nên vô cùng an tĩnh.

Năm nay buôn bán khó khăn, lại thêm cơn mưa to này khiến không còn ai muốn ra đường, các hàng quán đều đã sớm đóng cửa quay về nhà.

Dù thi thoảng có người đi qua thì cũng mang dáng vẻ vội vàng, giẫm lên mặt đất ướt át mà chạy.

La Cương đang mang một chiếc mũ rộng vành, khuôn mặt đã được che mất đi phân nửa bởi một tấm khăn vải, cõng theo thanh trực đao, lúc hắn đi đến con phố cách không xa với Thuần Dương quan đã không thể nhìn thấy một cái bóng của người đi đường.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.