Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số 3 Thọ Yêu Giả

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Hắc Nha vỗ cánh, đậu vào đầu vai Phương Triệt.

"Được chủ cho tận năm năm thọ nguyên, thật sự là một cái kẻ may mắn." Hắc Nha cười cạc cạc

Đây là lần đầu tiên Phương Triệt ký sinh thọ nguyên vào nhân loại, nhìn Trần Lạc vẫn đang tiếp tục bất tỉnh, hắn liền đứng lên, phủi đi lớp bụi trên bộ đạo bào.

Liếc mắt Hắc Nha đang cười trên đầu vai, nói: "Ngươi ở lại chỗ này trông chừng hắn."

"Chờ hắn tỉnh, bảo hắn mang theo cái đầu heo và thi thể La Lỗi đến nha môn."

Hắc Nha nghe thấy vậy thì lập tức cung kính đáp lại: "Đã rõ thưa chủ thượng."

Phương Triệt sau đó không tiếp tục để ý đến hắn, cất bước đi tới bên cạnh thi thể La Lỗi, vươn tay rút ra thanh tinh thiết đại kích, bên trên lưỡi kích vẫn còn máu tươi không ngừng chảy xuống.

Hắc Nha vỗ cánh đến bên thi thể La Lỗi lục lọi tìm một trận, sau đó đưa lên cho Phương Triệt một túi tiền nhỏ.

Phương Triệt mở túi tiền ra xem xét, bên trong chứa vài thỏi bạc ròng bên trên đầy dấu răng.

Giá trị đâu đó khoảng hai mươi lượng.

"Không tệ."

Phương Triệt tán dương nhìn Hắc Nha một chút.

Hắc Nha đứng ở trên bờ vai Phương Triệt, nhận được lời khích lệ của chủ thượng liền lập tức kẹp cánh vào, lồng ngực căng lên tỏ vẻ đắc ý.

Trên thân của trư yêu không có vật gì đáng tiền, chỉ có thanh dao găm kia cũng đã bị hắn thu vào.

Phương Triệt cũng lười quan tâm, liếc nhìn những ánh mắt của thôn dân mang theo tột cùng sợ hãi đang đứng bên trong từ đường, không muốn ở lại lâu, liền cầm theo thanh đại kích nhuốm máu quay người chậm rãi rời đi.

Còn về phần Trần Lạc...

Chờ hắn tỉnh rồi nói sau.

Phương Triệt chính là không muốn dây dưa thêm với cái thôn xóm này.

Sau khi Phương Triệt rời đi, Hắc Nha liền đậu vào đầu vai của Trần Lạc đang bất tỉnh.

Bỗng nhiên nó ngửa cổ lên, hai cái ánh mắt linh động đảo lia lịa không ngớt, khi thì trở nên đen tuyền, khi thì đỏ tươi màu máu.

"Cạc cạc... ta là La Lỗi... ta là trư yêu..."

Hắc Nha trong miệng lầm bầm.

Phải mất một hồi lâu,con mắt linh động của Hắc Nha mới khôi phục lại sự thanh minh.

"Tất cả đều không phải! Ta là Hắc Nha nhu thuận của chủ thượng a."

...

Đi đến cửa thôn, Phương Triệt đang tháo dây chuẩn bị lên ngựa thì bỗng nhiên dừng bước.

"Ừm? Hẳn là di chứng của năng lực Thực Thọ a? Ý thức bị những linh hồn mà nó hấp thụ xâm nhập... Dù sao cũng may là ta không phải chịu, đã có Hắc Nha gánh nhận hộ mấy thứ tác dụng phụ nguy hiểm này."

Phương Triệt lơ đễnh, cởi dây cương trở mình trèo lên ngựa.

Thời điểm hắn về tới huyện thành, mặt trời đã lặn, trời chiều như màu lửa, đốt cháy chân trời.

Phương Triệt nắm giữ dây cương, dẫn theo con ngựa gầy đi trên con đường đá xanh, tiến về phía nha môn tam ti nha môn.

Chỉ trong chốc lát sau liền đã trở về tới nha môn.

Đến nơi gửi ngựa, đem con ngựa gầy trả lại.

"Còn hai tên kia đâu đâu? Hai tên gia hoả La Lỗi và Trần Lạc kia khẳng định là lại cầm ngựa của lão phu đi làm việc riêng rồi a." Người cho thuê ngự lập tức khó chịu mắng một câu.

Phương Triệt cười cười, quay người rời đi, sắc trời đã dần muộn, hắn liền ra khỏi nha môn trở về Thuần Dương quan.

...

Trần Lạc dần dần tỉnh lại, mở đôi mắt ra.

Vị trí xương sọ bị trư yêu thúc cùi chỏ đập vỡ nát vốn dĩ vô cùng đau đớn bây giờ đã biến mất không còn cảm thấy gì nữa, toàn thân mang một cảm giác thoải mái.

Hắn bỗng nhiên trừng to mắt.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra chân trời đã đỏ rực như bị đốt cháy, nắng hồng ban chiều chiếu rọi vào bên trong cánh cửa đã bị phá huỷ của từ đường, soi sáng huyết nhục đang lan tràn đầy trên mặt đất.

Trần Lạc hít lấy một hơi dài, xoay người kịch liệt thở dốc, lỗ chân lông toàn thân đều là tiết ra đầy mồ hôi.

"Ta... Ta vậy mà lại không chết?"

Trần Lạc sờ lấy vùng đằng sau đầu, đều là máu, thế nhưng hắn lại không còn cảm thấy đau đớn, xương sọ vốn dĩ bị phá huỷ giờ đã khép lại, thương thế vậy mà đã khỏi hẳn!

"Cái này... Cái này sao có thể?"

Trần Lạc nhớ rõ tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hắn nhận lấy một khuỷu tay của trư yêu Khai mạch viên mãn, lấy tu vi phàm luyện của hắn hẳn là chết tươi ngay lập tức mới đúng.

"Cạc cạc... Giật mình sao? Rung động sao? Cảm giác được sống sót sau tai nạn như thế nào?"

"Sức mạnh của chủ thượng to lớn đến mức ngươi không có cách nào tưởng tượng được đâu!"

Hắc Nha nói ra một tràng, ngữ khí có chút cuồng nhiệt.

Trần Lạc nhìn thấy con quạ đen đang há mồm nói tiếng người, lông tơ liền dựng đứng hết lên, theo bản năng liền bắt lấy thanh sai đao bổ về hướng Hắc Nha.

"Yêu quái!"

Quạ đen biết nói tiếng người, đây mà còn không phải là yêu quái thì là cái gì?

Hắc Nha cật lực vỗ cánh, linh hoạt tránh được một đao này của Trần Lạc.

"Cạc cạc... Số 3 tính tình thật là nóng nảy a..."

Hắc Nha nở một nụ cười lạnh, một đao này nó đã nhớ kỹ vào trong lòng.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.