Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ đến Bách Hoa Cốc

Tiểu thuyết gốc · 1753 chữ

[Nhiệm vụ giải độc cho cốc chủ Bách Hoa Cốc nhầm ngăn chặn mưu đồ xấu xa phía sau. Trong thời gian 05 ngày, phải đến Bách Hoa Cốc giải độc cho cốc chủ Bách Hoa Cốc. Thành công khen thưởng Đôi Mắt Thiên Diễn. Thất bại nguy cơ diệt môn của môn phái Tiểu Kiếm Có Độc tăng lên 200%]

Võ Vô Địch nhìn vào nhiệm vụ hệ thống vừa cấp. Đây là nhiệm vụ có màu xanh đậm nói lên đây là một nhiệm vụ quan trọng. Cho nên buộc phải hoàn thành.

“Xem ra bọn họ đã nghe chuyện ta giải độc cho hoàng phi của tứ hoàng tử, cho nên đến đây thăm dò. Nói như vậy bọn họ đến chính là thiện chí chứ không có mưu đồ gì khác. Vậy mà ta cứ tưởng…”

Võ Vô Địch nhìn chăm chăm về phía Thượng Quan Phi Phi khiến Thượng Quan Phi Phi đỏ mặt rồi cúi đầu không dám ngước nhìn lên.

Trên lôi đài.

Trận thứ tư cũng là trận cuối cùng do Cổ Thanh Loan là một cô nương mười tám tuổi sử dụng đạn nổ và Võ Chính Nghĩa hai mươi lăm tuổi sử dụng trường thương. Cả hai đều đã đạt cấp 38. Đây là hai trong số đệ tử ưu tú nhất của môn phái.

Cổ Thanh Loan nhìn về phía Võ Chính Nghĩa nói.

“Sư muội không muốn dây dưa, một chiêu thắng bại đi!”

Võ Chính Nghĩa giật mình rồi gật đầu đồng ý.

Nói đùa, thương pháp của ta đã học xong kỹ năng Tam Bộ Thức (cấp 35). Trong Tam Bộ Thức có Nhất Kích, Nhị Kích, Tam Kích ta đã học xong Nhị Kích. Tiểu sư muội lấy gì chống lại.

Có điều, không đợi nội tâm Võ Chính Nghĩa kiêu ngạo.

Cổ Thanh Loan cầm đạn nổ bắn ra liên tục mười phát đạn.

Mười phát đạn nhanh chóng tiêu thất không có xuất hiện trước mặt Võ Chính Nghĩa.

Võ Chính Nghĩa cười nói.

“Đạn của sư muội bị tịt ngòi rồi sao?”

Có điều, Võ Chính Nghĩa chưa kịp mỉa mai thì trên đỉnh đầu hắn thình lình xuất hiện mười phát đạn nổ. Mười phát đạn nổ bao vây tứ phía, vừa va chạm mặt đất tức thì bạo tạc, âm thanh đạn nổ oanh tạc khắp lôi đài.

Võ Chính Nghĩa chỉ có thể dùng thương pháp tạo ra uy áp quét sạch bụi mù đồng thời di chuyển liên tục tránh né.

Khi mười lần oanh tạc đạn nổ dừng lại, Võ Chính Nghĩa cười ha ha nói.

“Tiểu sư muội hung ác quá!”

Hắn vừa dứt lời, một viên đạn nổ bắn thẳng ngay lồng ngực hắn, đạn nổ bạo tạc, bắn hắn rời khỏi lôi đài.

Cổ Thanh Loan hừ một tiếng.

“Sư huynh nói nhiều quá!”

Phía dưới khán đài. Những đệ tử sử dụng trường cung, đạn nổ nhất thời kinh ngạc.

“Thì ra đạn nổ còn có thể dụng như vậy?”

“Quả nhiên đạn nổ vừa ra là phải hạ địch nhanh chóng. Nếu không thì sẽ để đối phương phản kháng”

“Sư huynh Võ Chính Nghĩa thua chính là nói quá nhiều. Ngươi nhìn, sư huynh Chính Nghĩa chưa kịp tung ra chiêu đã bị đánh bay khỏi lôi đài rồi!”

Võ Chính Nghĩa ôm lồng ngực mình rồi đứng dậy quát lên.

“Sư muội… sư muội hung ác quá! Sư huynh không phục!”

Võ Vô Địch đang ngồi trên thượng tọa, nhin biểu hiện của Võ Chính Nghĩa liền phóng xuống lôi đài.

Hắn nhìn bộ dáng thất lạc của Võ Chính Nghĩa rồi nói.

“Nếu đây là một trận chiến sinh tử… ngươi chết rồi!”

Võ Chính Nghĩa nghe xong liền cúi đầu. Nếu quả thật là trận chiến sinh tử, hắn thật sự đã chết. Nguyên do là Cổ Thanh Loan đã nương tay.

Võ Vô Địch nhìn về phía Cổ Thanh Loan khen ngợi.

“Biết tận dụng chiêu thức, làm tốt lắm!”

Cổ Thanh Loan nghe xong, khóe miệng cong lên đắc ý rồi khom người rời khỏi lôi đài.

Đến đây, Võ Vô Địch mới tuyên bố.

“Vậy lần này tham gia Quân Uy Chiến sẽ bao gồm: Bùi Thiên Bách, Phan Thái Phong, Đỗ Hối Hối, Vương Trùng, Võ Thanh Phương, Võ Vân Nhạt, Triệu Tử Linh, Võ Thiện Ánh, Lý Thanh Tuyết và Cổ Thanh Loan. Hôm sau sẽ cùng ta lên đường”

“Trong thời gian tham gia Quân Uy Chiến. Bạch Phi Tuyết sẽ đóng vai trò trông coi môn phái. Toàn bộ đệ tử ở lại phải nghe theo sắp xếp của nàng ta. Trái lời, thu hồi Hệ Thống Tu Luyện”

“Trước mắt, tất cả giải tán!”

Võ Vô Địch tuyên bố xong liền đi về phía nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc.

Hoa Tiểu Nguyệt cùng các sư muội nhanh chóng đứng ra khỏi hàng ngũ. Toàn bộ đều hướng Võ Vô Địch thi lễ.

Hoa Tiểu Nguyệt dự định đứng ra đại diện nói thì Võ Vô Địch ngăn lại.

“Thể hiện thành ý của các ngươi đi!”

Hoa Tiểu Nguyệt nhất thời sửng sốt, vì không hiểu ý tứ của Võ Vô Địch.

Thượng Quan Phi Phi khóe miệng cong lên, rồi bước ra nói.

“Tiểu nữ là Thượng Quan Phi Phi, đại diện đệ tử Bách Hoa Cốc vinh hạnh được gặp chưởng môn!”

Võ Vô Địch gật đầu, rồi hướng Bùi Thiên Bách luôn luôn bên cạnh nói.

“Dẫn bọn họ đến phòng khách!”

Nói xong, Võ Vô Địch liền rời đi.

Hành động này khiến Hoa Tiểu Nguyệt, Thượng Quan Phi Phi khó hiểu.

Dù vậy, bọn họ vẫn nghe theo sự sắp đặt của Võ Vô Địch.

Một lúc sau.

Trong phòng khách môn phái Tiểu Kiếm Có Độc.

Tám nữ đệ tử Bách Hoa Cốc ngồi hai bên hàng ghế. Võ Vô Địch ngồi ở vị trí chủ tọa, Bùi Thiên Bách đứng bên cạnh chưởng môn phối hợp.

“Mời các vị dùng trà!”

Các đệ tử Bách Hoa Cốc giật mình, vì không ngờ được chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc xem như quý khách, bọn họ nhanh chóng cầm chén trà, hớp một ngụm rồi để xuống.

Thượng Quan Phi Phi lên tiếng.

“Vì sao chưởng môn biết tiểu nữ chính là đại diện cho chuyến đi lần này!”

Võ Vô Địch thoáng mỉm cười rồi tùy tiện nói.

“Đai ngọc, túi thơm, khí chất đủ nói lên địa vị của cô nương không nhỏ. Cho nên dù che giấu cũng vô dụng!”

Thượng Quan Phi Phi khẽ cười.

“Không ngờ sức quan sát của chưởng môn quá đặc biệt. Có điều, nếu chưởng môn có thể đoán được mục đích tiểu nữ đến thăm lần này. Tiểu nữ sẽ bội phục!”

Võ Vô Địch nghe xong liền giả vờ tò mò, sau đó nói.

“Nếu tại hạ đoán đúng, phần thưởng là gì?”

Thượng Quan Phi Phi lúc đầu chỉ nói đùa, không ngờ Võ Vô Địch lại nghĩ là thật.

Mục đích lần này đến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chỉ có một mình nàng biết. Dù đoán thế nào cũng không thể đoán ra được.

Thượng Quan Phi Phi từ tốn nói.

“Nếu chưởng môn đoán đúng, tiểu nữ tùy cho chưởng môn định đoạt!”

Võ Vô Địch nghĩ nghĩ.

“Nếu vậy thì tại hạ đoán đúng, cô nương gia nhập môn phái ta đi!”

Thượng Quan Phi Phi nghe xong liền sửng sốt.

Dù biết là chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc nói đùa, nhưng không ngờ lại đùa đến mức như vậy.

Dù vậy, Thượng Quan Phi Phi vẫn mỉm cười nói.

“Nếu quả thật, chưởng môn đoán đúng. Tiểu tử không chỉ gia nhập môn phái Tiểu Kiếm Có Độc mà còn… làm thị nữ chưởng môn. Kết quả này đã đúng như ý của chưởng môn rồi chứ!”

Võ Vô Địch khoác khoác tay, làm ra vẻ vô tội.

“Nào có, nào có!”

Võ Vô Địch vừa nói vừa quan sát ánh mắt của Thượng Quan Phi Phi. Nàng ta đúng là đang cợt nhã hắn, có điều bộ dáng không có ác ý.

Võ Vô Địch ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ ra năm ngón tay.

“Nếu ta đoán không lầm thì cốc chủ Bách Hoa Cốc còn sống không quá năm ngày!”

Câu nói của Võ Vô Địch khiến Thượng Quan Phi Phi sửng sốt, những người còn lại cũng sửng sốt.

Bùi Thiên Bách cũng trố mắt nhìn chưởng môn.

Chưởng môn giờ chuyển sang nghề thầy bói luôn rồi à. Nhìn biểu hiện đệ tử Bách Hoa Cốc là biết, chưởng môn đã đoán đúng một phần rồi.

Thượng Quan Phi Phi sững sờ.

Các vị trưởng bối xem độc tính thì đưa ra chẩn đoán, cốc chủ tức phụ thân nàng còn sống không tới mười ngày. Còn vị chưởng môn Tiểu Kiếm Có Độc dù chưa gặp mặt lần nào lại đưa ra suy đoán phụ thân còn sống không quá năm ngày.

Điều này quả nhiên là thần kỳ.

Thượng Quan Phi Phi tức thì rời khỏi ghế, quỳ xuống hướng Võ Vô Địch cầu khẩn.

“Nếu chưởng môn đã đoán ra được như vậy chắc chắn đã hiểu được tình huống của phụ thân tiểu nữ. Cầu xin chưởng môn cứu giúp!”

Võ Vô Địch sửng sốt khi nhìn thấy bộ dáng thành khẩn của Thượng Quan Phi Phi liền ra hiệu cho Hoa Tiểu Nguyệt gần đó đỡ nàng ta đứng dậy.

Võ Vô Địch đứng dậy, xoay lưng về phía nhóm đệ tử Bách Hoa Cốc làm bộ dáng cao lãnh nói.

“Nhìn tấm lòng của Thượng Quan cô nương hiếu thuận như vậy. Ta không thể thấy chết mà không cứu. Nếu vậy các ngươi ở lại đây một đêm, hôm sau cùng chúng ta đến Quân Uy Chiến. Tiện đường sẽ ghé Bách Hoa Cốc xem thế nào…”

Nói rồi, Vô Vô Địch xoay người rời đi. Trước khi đi, ra hiệu cho Bùi Thiên Bách tiếp đón bọn họ.

Võ Vô Địch vừa rời khỏi phòng khách đã bị Bạch Phi Tuyết ngăn lại nói.

“Chưởng môn lại tính lừa gạt thêm một vị cô nương nữa hay sao?”

Võ Vô Địch làm ra bộ dáng vô tội.

“Thấy chết mà không cứu phi quân tử!”

Nói rồi, khóe miệng Võ Vô Địch cong lên, lẳng lặng rời đi.

“Nàng đây là ghen rồi sao?”

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.