Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 5 - Chương 36-40

Phiên bản Dịch · 6900 chữ

Còn 1 phần nữa là hết quyển 5 rùi, mục tiêu là hết quyển 6 sẽ nghỉ Tết, mong mọi người ủng hộ Tina nhiều.


Quyển 5: Kịch giả tình thật

Chương 36: Quyết định không kịp trở tay (3)

Đúng vậy, nếu Hoàng Phủ Ngạn Tước không nổi hung với cô, cô quả thật rất thích ở bên cạnh hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô cười, trong mắt vẻ đắc ý càng rõ rệt, hắn tiếp tục nói: ‘Nếu như đã thích, vậy thì phải ở bên nhau chứ, mà phải làm thế nào mới đảm bảo hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau?’

Liên Kiều nghe xong, không chút suy nghĩ nói, ‘Ờ, như vậy, có phải anh muốn làm bạn trai của em?’

‘Vậy còn chưa đủ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.

‘Nhưng học trưởng Kiều Trị nói, hắn muốn em ở bên cạnh hắn, cho nên mới làm bạn trai của em!’ Liên Kiều nghiêm túc nhìn hắn.

Có trời mới biết, câu nói này khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn đến cỡ nào …

‘Nha đầu, em chỉ có thể ở bên cạnh anh, biết không?’

Liên Kiều vội hỏi: ‘Vậy học trưởng Kiều Trị, phải làm thế nào?’

Cằm bị ngón tay thuôn dài của hắn nhấc lên, ngón cái khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, cố nén sự bực dọc trong lòng bởi vì hắn biết rõ, cô chỉ là quá đơn thuần …

‘Liên Kiều, tên đó có ý đồ với em, cho nên … sau này không thể ở bên cạnh hắn!’

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên hắn dùng ngữ điệu như vậy nói với một cô gái.

‘Cái đó … cái đó …’ Liên Kiều có chút khẩn trương.

‘Em phải nhớ kỹ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời cô, từng chữ từng chữ nói thật rõ, ‘Anh muốn … không chỉ làm bạn trai của em, mà là làm chồng em!’

Nói đến đây, trong mắt hắn đầy vẻ trìu mến, ‘Em, sẽ trở thành vợ của Hoàng Phủ Ngạn Tước anh!’

‘Ạ??? Vậy cô gái mà anh thích thì làm thế nào?’ Liên Kiều nhìn hắn chăm chăm.

‘Cô gái nào?’ Lời của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước như rơi vào một đám mây mù.

‘Chính là cô gái mà anh muốn kết hôn đó!’ Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng có chút không vui, ‘Cung Quý Dương nói anh muốn cùng một cô gái khác kết hôn!’

‘Cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chấn động, “cùng cô gái khác kết hôn?” Sao hắn là người trong cuộc mà không biết tí gì về chuyện này chứ?

Liên Kiều vẻ mặt buồn bã: ‘Hắn nói trong lòng anh rất thích một cô gái!’

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng ngưng trọng, qua một lúc môi mới câu lên một nu cười “vô hại”, áp sát vào cô …

‘Xem ra … em và hắn rất thân thiết với nhau phải không?’

‘Nào có, anh ấy chỉ là quân sư của em thôi …’

Liên Kiều nói đến đây chợt nhận ra mình đã lỡ lời, đưa tay bịt miệng lại nhưng mà đã quá trễ …

Xong rồi, trong lòng cô không khỏi than thầm một trận, cô đã bán đứng Cung Quý Dương rồi …

‘Quả nhiên …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng rạng rỡ, ‘Cung Quý Dương quả đúng là anh em tốt, vì anh mà lao tâm khổ tứ như vậy!’

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … muốn làm gì?’ Liên Kiều nghĩ nếu Cung Quý Dương có việc gì, chắc cô hối hận đến chết mất.

‘Đương nhiên là phải “cảm ơn” hắn rồi, hắn quả thật là bạn nghiệp chướng của anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cảm ơn”.

Ách …

Liên Kiều sững sờ nhìn hắn, thế nào cũng cảm thấy biểu tình thế này của hắn không đúng lắm.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, vậy cô gái đó …’

‘Không có, tất cả chỉ là Cung Quý Dương gạt em thôi!’ Hắn một lời vạch trần âm mưu của Cung Quý Dương.

‘A? Anh ấy … gạt em?’ Liên Kiều trợn mắt.

‘Nhưng mà cũng kể như tên đó đã làm một việc tốt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt đổi chủ đề, trên môi vẫn treo một nụ cười ý vị, ‘Được rồi, đừng nhắc tên đó nữa, hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai đi gặp ông nội không thể mặt mày bí xị như vậy, không thì ông sẽ nghĩ là anh bắt nạt em!’

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật sự quyết định kết hôn sao?’ Liên Kiều vẫn chưa chịu thôi, hỏi lại.

‘Nha đầu, không phải là anh muốn kết hôn, mà là anh muốn kết hôn với em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đính chính lại câu hỏi của cô.

‘Nhưng mà em không muốn!’ Cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.

‘Không muốn?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút không vui.

‘Đúng đó … kết hôn không vui chút nào!’ Liên Kiều thấp giọng nói, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, trong lòng tự nhiên nhìn rõ được tâm sự của cô, hắn không giận mà cười. Cô chỉ là một nha đầu hiếu động, ham chơi, bởi vậy trong suy nghĩ của cô, trèo lên cây bắt chim có khi còn vui hơn kết hôn, đây chỉ là do tính cách trẻ con của cô chứ không phải là bản thân cô bài xích hắn.

Hắn đưa tay xuyên qua mấy sợi tóc mượt như nhung của cô, nghịch nghịch nó giữa mấy ngón tay, ‘Vậy em nói anh nghe, cái gì chơi mới vui?’

Giọng nói đầy vẻ dụ hoặc.

Đôi mắt màu tím của Liên Kiều nghịch ngợm đảo một vòng sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt …

‘Hắc hắc, thực ra em thấy kỹ thuật phóng phi đao của anh là oách nhất!’

‘Thật không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nhìn thấu tâm tư của cô, thì ra là vậy …

‘Đúng đó đúng đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước, lúc chiều nhìn anh thật là oách nha!’ Liên Kiều xua tay múa chân, gần như khôi phục lại nét tinh nghịch ban đầu.

‘Nhưng chiều nay hình như có ai đó bị hù đến suýt ngất luôn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại không vội, nếu đã nắm được thóp của cô, cứ từ từ dụ cô vào khuôn khổ thôi.

‘Hi hi, đó là vừa nãy, bây giờ thì không sợ chút nào rồi!’

Nói xong cô từ đứng trên giường vừa nhún nhảy vừa thực hiện lại động tác phóng đao vừa nãy của Hoàng Phủ Ngạn Tước…

‘Anh xem, em làm có giống không, chẳng qua là em chưa được nhìn rõ từng động tác của anh thôi!’ Cô ngượng ngùng giải thích với hắn.

‘Giỏi lắm rồi, em xem thêm vài lần nữa không chừng là sẽ biết đấy!’ Hoàng Phủ nt Ngạn Tước thờ ơ nói đúng tim đen của cô.

‘Đúng đó, đúng đó!’ Liên Kiều vừa nghe hắn nói vậy, tinh thần lập tức dâng cao …

“Đông” một tiếng, cô đột nhiên nhảy từ giường xuống đất, cô thì không sao, chỉ suýt nữa là dọa Hoàng Phủ Ngạn Tước tim vọt ra ngoài.

Nha đầu này …

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh làm lại vài lần nữa cho em xem đi …’

Cô dán người sát vào hắn, tay níu chặt lấy cánh tay hắn, nũng nịu như một chú mèo nhỏ.

Sự mềm mại từ cánh tay truyền đến khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn cười nói: ‘Em vừa nãy làm cũng giống lắm rồi!’

‘Nhưng người ta không biết làm có đúng hay không mà, với lại, em cũng muốn thử phóng phi đao thật cơ …’ Giọng nhỏ xíu như đang thăm dò ý hắn.

Chương 37: Quyết định không kịp trở tay (4)

‘Được chứ …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thờ ơ ném cho cô một câu, miệng mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô như chờ đợi …

Quả nhiên …

‘Thật sao? Tốt quá rồi, a, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em yêu anh quá, yêu anh quá …’

Liên Kiều nghe hắn nói vậy quá sức hưng phấn, cô khua tay múa chân nhảy lên bá cổ hắn thân mật tặng cho hắn một nụ hôn lên má, giọng ngọt như đường …

Chân mày Hoàng Phủ Ngạn Tước dãn ra, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, tuy hắn biết là cô làm thế không có tình ý gì khác, nhưng … hắn thừa nhận mình thích nghe cô nói vậy, thậm chí là … nhiều hơn thế nữa …

‘Yêu anh thật sao?’

Hắn đứng dậy, nhốt thân thể yêu kiều của cô trong đôi tay, giọng sủng nịch như nói với người yêu.

‘Phải đó …hì hì …’

Liên Kiều không có chút đề phòng hắn, ngây thơ nhìn hắn, đầu óc sớm đã bị chuyện phóng phi đao chiếm lĩnh hết.

Thật là oách! Cô càng nghĩ càng thích.

Không khó hình dung ra cách nghĩ ngây thơ của cô, tuy trong lòng có chút thất lạc nhưng hắn vẫn tiếp tục dụ dỗ …

‘Nói lần nữa đi …’

Nói xong môi đã đặt trên chóp mũi cô.

Liên Kiều cười càng rạng rỡ, như cảm nhận được hắn thích nghe mấy câu này, cũng không suy nghĩ nhiều, vòng tay ôm hắn, nói nhỏ: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em yêu anh …’

Thì ra là hắn thích nghe câu này, sớm biết như vậy cô ngày nào cũng nói với hắn, nói không chừng hắn còn có thể cho cô những món đồ thú vị khác.

Còn đang chìm đắm trong sự ngọt ngào hiếm có từ cô, hắn thấp giọng hỏi: ‘Yêu nhiều không?’

Liên Kiều suy nghĩ một chút giống như bị câu hỏi của hắn làm khó, nghĩ một hồi mới ngọt ngào nói: ‘Yêu nhiều, yêu nhiều lắm …’

Liên tục nói mấy chứ “yêu nhiều” giống như có làm vậy mới biểu đạt hết ý mình.

‘Vật nhỏ đáng yêu …’ Hắn cụng đầu vào trán cô, cười khe khẽ.

Nha đầu đơn thuần này, luôn có bản lãnh khiến hắn không thể không để ý.

Giọng thì thầm cùng với hơi thở nam tính quét qua mặt cô khiến cô thấy nhồn nhột, trên mặt tự dưng lại hồng lên một mảnh …

‘Chúng ta ra vườn hoa, được không …?’ Cô kéo góc áo hắn, giọng nài nỉ.

‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cười.

Một cây phi đao sáng loáng được đẩy vào trong tay Liên Kiều, bàn tay nhỏ nhắn không khỏi run run.

‘Thế nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước biết rồi còn cố hỏi.

‘Em không biết mà!’ Liên Kiều xụ mặt.

‘Không phải lúc nãy em làm giống lắm rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười xấu xa.

‘Nhưng mà … nhưng mà …’ Liên Kiều đảo mắt, sau đó nghịch ngợm nói, ‘Anh ném lần nữa cho em xem đi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước không kỳ kèo, ‘Được thôi, em nhìn kỹ đây … Chỉ cho em xem một lần thôi đó!’

Liên Kiều mắt không dám chớp.

Gió thổi, một chiếc lá chầm chậm rơi xuống.

Lúc này, một luồng ánh sáng bạc xẹt qua, mạnh mẽ lướt bên tai Liên Kiều, ‘Chíu’ một tiếng, chỉ thấy phi đao đã xuyên qua chiếc lá khô, găm nó vào thân cây …

Liên Kiều há hốc miệng, sau đó bừng tỉnh lại, cô nhảy lên hoan hô, rồi vội vàng chạy đến bên thân cây …

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật giỏi, thật oách nha, ở cự ly xa như vậy mà cũng có thể phóng trúng chiếc lá kia!’

Nhìn kỹ lại, không chỉ là phóng trúng mà còn là trúng ngay giữa chiếc lá, trời ạ …

Bàn tay nhỏ nhắn đưa sang định nhổ cây phi đao lên nhưng cô kinh ngạc phát hiện ra cây phi đao đã ghim vào thân cây với lực quá mạnh, với sức của cô căn bản là không làm gì được.

Thì ra, lực tay của hắn … lại lớn như thế!

‘Này, phi đao ghim vào thân cây rồi, em còn học thế nào được? Liên Kiều thấy không rút ra được, chỉ đành đứng đó ăn vạ.

‘Nha đầu ngốc, khi nào em học được kỹ thuật, phương hướng và điều chỉnh được lực tay thì có rất nhiều thứ em có thể dùng làm vũ khí!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tự tin giảng giải.

‘Oa, thật không? Vậy, anh nói anh có thể dùng những thứ khác để thay thế cho phi đao phải không?’ Liên Kiều phấn khích hỏi.

‘Đương nhiên, không tin sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi lại.

Liên Kiều lắc đầu, ‘Không tin!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún nhún vai, nhìn cô đang đứng cạnh gốc cây, nói: ‘Vậy được, thử cho em xem …’

Vừa nói vừa nhặt một cành cây khô dưới chân, bẻ nó thành một đoạn thích hợp sau đó vung tay, cành cây khô liền như một cây phi đao bay thẳng về hướng thân cây.

‘Aaa …’

Liên Kiều quả thật bị chấn động, còn chưa kịp nói gì, cành cây khô đã găm vào thân cây lúc nãy, cách tai cô không xa.

Trời ơi …

Liên Kiều thấy toàn thân cứng ngắc, cô cẩn trọng xoay đầu, nhìn cành cây khô đang ghim trên thân cây, một lúc lâu sau mới đưa tay sờ, mới phát hiện nó đã ghim thật chặt vào thân cây rồi.

Cô thấy miệng mình khô đắng, cũng may mình không phải là kẻ địch của hắn, bằng không chết lúc nào cũng không biết nữa…

Với tốc độ như vậy, chắc là chưa kịp phản ứng gì đã bị ghim chết rồi!

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước …’

Nghĩ đến đây, cô hét lên một tiếng, chạy về hướng hắn, vẻ mặt vui mừng như điên …

‘Anh dạy em, được không? Em cũng muốn học cái này, quá cool rồi!’

‘Em muốn học?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày hỏi.

Liên Kiều gật đầu như băm tỏi: ‘Ân ân, em muốn học, em cũng muốn phóng phi đao, phóng cành cây, anh dạy em, dạy em nha …’

‘Cái này …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố tình câu giờ, thả bước chầm chậm trong vườn hoa.

‘Thế nào hả?’ Liên Kiều sắp gấp chết rồi, lẽo đẽo theo theo sát hắn.

‘Có chút khó khăn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói với cô.

‘Có gì khó khăn chứ? Chẳng lẽ em học không được sao?’ Liên Kiều vẻ mặt chờ mong lẫn khẩn trương hỏi.

‘Có anh dạy em thì em nhất định sẽ học được, không chỉ là học được mà còn rất giỏi nữa!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu giăng lưới.

‘Vậy thì dạy em đi, năn nỉ anh mà!’ Liên Kiều níu lấy cánh tay hắn, lắc lắc.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy thời cơ đã đến, nhìn cô chăm chăm trong mắt tràn đầy ý cười nói: ‘Dạy em cũng không phải là không được, nhưng mà anh đã từng phát thệ là chỉ dạy cho vợ mình thôi!’

Chương 38: Gạt kết hôn (1)

‘Đường đường là một người đàn ông sao lại thề thốt làm gì!’ Liên Kiều giống như nghe được chuyện lạ kinh thiên động địa.

‘Nha đầu, chuyện này cũng bình thường thôi mà!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi xuống thảm cỏ ngẩng mặt hứng lấy ánh sáng mặt trời, trong ánh sáng vàng nhạt, gương mặt hắn càng thêm phần tuấn tú.

Liên Kiều nghe vậy, không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, chống tay lên cằm nhìn hắn.

‘Liên Kiều, anh nghĩ em cũng đã biết rõ bối cảnh của tứ đại tài phiệt…’ Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay người lại nhìn cô gái bên cạnh định nói tiếp, lại nhìn thấy ánh mặt trời chiếu trên làn da như trứng gà bóc của cô, tinh khiết như ngọc kết hợp với đôi mắt màu tím kia … Đẹp đến không chân thật!

Nhất thời hắn có chút hoảng hốt.

Vẻ đẹp của cô không giống với những người phụ nữ của ba người còn lại trong tứ đại tài phiệt.

Kỳ Hinh rất đẹp, là vẻ đẹp đằm thắm!

Sầm Tử Tranh cũng rất đẹp, là vẻ đẹp kiêu ngạo mà thời thượng!

Thượng Quan Tuyền càng không cần nói, vẻ đẹp của cô lộng lẫy, diễm lệ mà lạnh lùng!

Nhưng người con gái trước mặt anh thì khác, cô như một cô tiên nhỏ từ trên trời giáng xuống, xinh đẹp mà hoạt bát lại không nhiễm chút bụi trần, cô không cần làm gì cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Một cô gái như vậy, hắn thường tự hỏi mình …

Động lòng rồi sao?

Hay chỉ là xem cô như một cô em gái?

Một em gái khiến hắn không thể không quan tâm?

Giờ phút này ngay cả Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không lý giải được cảm giác của chính mình, cái loại cảm giác lúc có lúc không khiến hắn không thể nắm bắt lại cứ quấy nhiễu đầu óc hắn.

Nhưng khi hắn biết bên cạnh cô có một người đàn ông khác, chuẩn bị đi du lịch và rời khỏi thế giới của hắn, cảm giác lúc có lúc không này lập tức trở thành sự không vui và nhức nhối kinh khủng, hắn không muốn, cũng không cho phép cô rời khỏi hắn, càng không cho phép cô thích một người đàn ông khác.

Hắn chỉ muốn thật ích kỷ mà giữ cô lại bên cạnh mình, của riêng mình hắn!

Liên Kiều ở cạnh bên làm sao biết được những suy nghĩ trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy hắn nhìn cô chăm chú, nhìn đến trong lòng có chút bối rối, cô huơ huơ tay trước mặt hắn …

‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh sao vậy? Nói tiếp đi …’

Người này … đang nói chuyện nửa chừng sao tự dưng lại im bặt thế chứ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước từ trong trầm tư tỉnh lại, hắn không kìm được tự cười nhạo bản thân, từ lúc nào mà trở nên mất hồn mất vía thế kia, chẳng lẽ là vì … nha đầu này?

‘Bối cảnh của tứ đại tài phiệt rất phức tạp, nhưng có chút giống nhau, đều có chút liên quan đến xã hội đen, cho nên đương nhiên là sẽ tạo nên chút phiền phức không cần thiết, bất luận là xã hội đen hay không phải xã hội đen đều có người muốn tiêu diệt tứ đại tài phiệt, vì để đạt được mục đích, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn này, thậm chí là làm hại đến người thân trong gia tộc của tứ đại tài phiệt, đó cũng là lý do tại sao phàm là người của tứ đại tài phiệt từ nhỏ đều được huấn luyện đặc biệt, bất kể là trai hay gái, bất kể có là người chấp chưởng hay không cũng đều phải huấn luyện, có như vậy thì mới có thể bảo vệ được chính mình!’

Liên Kiều kinh ngạc hỏi, ‘Vậy ý anh là Hoàng Phủ Ngưng và Hoàng Phủ Anh từ nhỏ cũng đã được huấn luyện?’

Không phải chứ? Nếu như nói như vậy, sau này Hoàng Phủ Ngưng bắt nạt cô thì làm sao đây?

‘Tiểu Ngưng từ nhỏ quả thật có được đưa đi huấn luyện trong tổ chức, nhưng là con gái dù sao cũng yếu ớt, cho nên nó chỉ học một chút võ thuật phòng thân đơn giản, còn về Anh Anh, tình huống của con bé có chút đặc biệt, cho nên gần như không có tập luyện qua bất kỳ bộ môn phòng thân nào, bởi vì vậy, Anh Anh trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà Hoàng Phủ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.

Liên Kiều nghe vậy, nỗi lo trong lòng mới tạm lắng xuống, còn khá, Hoàng Phủ Ngưng chỉ biết chút ít, xem ra cô nhất định phải học được cách phóng đao, bằng không sau này nhất định sẽ bị cô ta bắt nạt.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, Anh Anh vì thân thể không tốt nên mới không được huấn luyện đặc biệt sao?’ Trong đầu cô thấp thoáng hình bóng yểu điệu của Hoàng Phủ Anh nên suy đoán.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai: ‘Sao lại nói thân thể cô ấy không tốt?’

Sao hắn không nhận ra điều này chứ?

‘Đương nhiên là không tốt rồi, cô ấy nhìn yếu ớt như thế kia mà!’

Liên Kiều vùi mặt giữa hai đầu gối, giống như một chú mèo nhỏ đang sưởi nắng, lười nhác thả lỏng bản thân.

‘Trong mắt anh, em còn yếu ớt hơn Anh Anh, có khác gì một chú mèo nhỏ đâu!’

Bàn tay Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vuốt ve mái tóc cô, ánh mặt trời ấm áp soi trên đầu hai người, tình cảnh này khiến lòng hắn có một sự thoải mái và an tĩnh đến lạ lùng.

Từ bao giờ mình có loại cảm giác này chứ?

‘Cắt! Anh mới giớng mèo đó, ồ, không phải, anh giống hổ hơn!’ Liên Kiều nhăn mũi, trừng mắt nhìn hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày. Hổ? Trước giờ nào có ai dùng cách này để hình dung hắn chứ.

‘Anh nếu như là hổ, vậy chỉ chuyên ăn … con thỏ nhỏ là em thôi!’ Nói xong làm bộ như một con hổ đói vồ tới Liên Kiều.

‘Aaaa…’ Liên Kiều vừa cười ha ha vừa chạy trốn, cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi hắn, bị hắn đè xuống, hai người song song ngã xuống thảm cỏ …

‘Nha đầu, có biết vì sao tình bạn giữa bốn người bọn anh lại thân thiết như thế không?’ Bàn tay hắn nhẹ vuốt ve gương mặt cô, thấp giọng nói.

Liên Kiều lắc đầu, người ngoài đều biết tứ đại tài phiệt chính là một chỉnh thể không thể chia lìa, tuy rằng nắm giữ những ngành nghề khác nhau, cư trú ở những nơi khác nhau, nhưng một khi có người có chuyện, ba người còn lại đều không khoanh tay đứng nhìn, nhưng vì sao như vậy thì không có mấy người biết.

‘Bởi vì tính cách tương đồng, cũng là đồng bệnh tương liên!’ Hoàng Phủnt trực tiếp trả lời nghi vấn trong lòng cô.

‘Đồng bệnh tươn glieen?’ Liên Kiều không hiểu, bọn họ thành đạt như vậy, còn có bệnh gì chứ?

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười rất thoải mái, xem ra lời của mình khiến cô hiểu lần rồi, hắn cũng không quên nha đầu này đối với thành ngữ trước nay rất mờ mịt.

‘Tất cả cả sản nghiệp của tứ đại tài phiệt đều có liên quan với nhau, có thể hình dung như một chuỗi khép kín, bất luận là trong công việc hay trong cuộc sống thường ngày, tuy có quan hệ với rất nhiều người nhưng có thể tin tưởng thật sự cũng chẳng có mấy người, người của tứ đại tài phiệt cũng sẽ không dễ kết giao bạn bè, bởi vì bọn anh không muốn bị đối thủ cạnh tranh tìm ra bất cứ yếu điểm hoặc yếu nhân có thể uy hiếp.’

‘Ồ, thì ra là như thế!’

Liên Kiều rốt cuộc cũng hiểu, ‘Các anh thật tội nghiệp, ngay cả quyền lợi kết giao bạn bè cũng không có, không được như em, em muốn kết bạn với ai thì kết bạn với người đó …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười nhìn người con gái trước mặt, trong mắt tràn đầy trìu mến.

‘Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến quy định học phóng đao đâu chứ?’ Liên Kiều bám chặt không buông hỏi.

Chương 39: Gạt kết hôn (2)

‘Nha đầu ngốc …’

Hắn tì cằm lên đầu cô, hơi thở nóng hổi quẩn quanh len lỏi vào từng nhịp thở của cô.

‘Người của tứ đại tài phiệt không thể vĩnh viễn không có điểm yếu, tuy nói rằng bọn anh không lo lắng cho người nhà sẽ gặp nguy hiểm nhưng không thể không quan tâm đến vợ con, cho nên, vợ anh nhất định phải học biết một số cách phòng thân đơn giản thì mới được, như vậy lúc gặp phải nguy hiểm mới có thể tìm cách cứu mình hoặc biết cách kéo dài thời gian!’

Liên Kiều nghe liền hiểu ngay, cô gật đầu, nhưng bởi vì hắn cách cô quá gần, tự nhiên cảm thấy hít thở có chút không thông.

‘Ách … em … em muốn ngồi dậy!’ Cô đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, thần tình rất không tự nhiên đề nghị.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười kéo cô cùng đứng dậy, động tác kháng nghi nho nhỏ của cô như một sợi lông quét nhẹ qua đáy lòng hắn, mà hắn cũng không thể không thừa nhận, mùi thơm và sự mềm mại lúc nãy trong ngực mình khiến hắn lại có chút … “rục rịch”.

Hoàng Phủ Ngạn Tước ơi là Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng lẽ là do mày lâu quá không có đụng đến phụ nữ nên mới thế sao? Hắn tự cười mình.

Quả thật, cho đến hôm nay hắn mới nhận ra từ lúc Liên Kiều tiến vào “Hoàng Phủ”, hắn đã rất lâu không có đụng đến người phụ nữ khác, cho dù là hắn công tác bên ngoài, cho dù là bên cạnh có không ít người đẹp đua nhau lấy lòng nhưng hắn lại phát hiện ra, bản thân đối với họ … hình như đã mất đi hứng thú.

Chuyện này quả thật … đáng sợ, rất đáng sợ!

Liên Kiều thấy hắn lại im lặng liền đưa tay vỗ lên vai hắn một cái như muốn thức tỉnh hắn, khiến hắn tập trung trở lại.

‘Ờ, em không quan tâm, dù sao em cũng muốn học phi đao!’ Cô bắt đầu ăn vạ

‘Nha đầu, anh đã nói rõ quan điểm của mình rồi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt tay lên vai cô, cười nói.

‘Chẳng lẽ nhất định phải là vợ anh mới có thể học được sao? Như vậy không công bằng!’ Liên Kiều xụ mặt xuống.

‘Có cái gì không công bằng đâu chứ? Hơn nữa, vợ anh sẽ là người phụ nữ mà anh quan tâm lo lắng nhất, chỉ cần là vợ anh, đừng nói là phóng đao, cho dùng là cô ấy muốn học những thứ thú vị hơn anh cũng sẽ đồng ý!’

‘A???’

Liên Kiều vừa nghe mắt đã sáng lên, đầy hứng thú …

‘Anh vừa nói cái gì? Nói vậy anh còn có thứ thú vị như phóng đao sao?’

‘Đương nhiên rồi, trong tứ đại tài phiệt chuyện thú vị còn nhiều lắm!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lười biếng nằm xuống cỏ, nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.

‘Nha, nhanh nói với em đi, còn có thứ gì thú vị nữa …’

Liên Kiều không thể chờ đợi được nữa, lại thấy bộ dạng lười binếg của hắn, cô đành ngồi sụp xuống bên cạnh hắn, gấp gáp hỏi.

‘Ồ, để anh nghĩ xem …’ Trên môi hắn câu lên một nụ cười mê người, ‘Thích cưỡi ngựa không?’

‘Cưỡi ngựa?’

Trong đầu Liên Kiều lập tức liên tưởng đến đồng cỏ xanh rộng mênh mông, bản thân mình như một nữ dũng sĩ mặc đồ kỵ sĩ uy phong cưỡi trên lưng ngựa …

Trước kia cô cũng từng cưỡi ngựa rồi, nhưng lúc đó cô rất nhỏ, khi cô bất cẩn đá trúng con ngựa sau đó bị nó ột cước “hồi mã”, ông nội liền ra lệnh nghiêm cấm cô đến gần những chú ngựa, cho nên cô chỉ có thể lén nhìn những anh em khác trong vương thất ưu nhã ngồi trên lưng ngựa …

‘Cưỡi ngựa? Em thich! Em thích!’ Cô vội níu lấy cổ áo hắn, phấn khích nói.

‘Biết không, Lăng Thiếu Đường cái tên này có hai cái thú vui, thứ nhất là sưu tập rượu đỏ, thứ hai là cưỡi ngựa, những mã trường dưới tên hắn gần như có ở khắp thế giới mà những con ngựa mà hắn có trong tay đều là hàng thượng phẩm, mỗi chú ngựa đều chảy trong thân thể dòng máu quý tộc, thậm chí có nhiều con là có một không hai trên thế giới!’

‘Oa …’ Mắt Liên Kiều sáng rỡ, nói như vậy, nếu như Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng ý, vậy nghĩa là cô có thể đi xem mấy chú ngựa đó rồi, thậm chí … hắc hắc … không chừng có thể miễn phí có được một con.

Đúng, Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhau như vậy, nhất định là sẽ không keo kiệt với mình đâu.

‘Hay quá, Hoàng Phủ Ngạn Tước, em …’

‘Đừng gấp, anh còn chưa nói xong mà!’

Hắn đương nhiên là quá hiểu tâm trạng của Liên Kiều, trên môi lại câu lên một đường cong, ‘Còn có Cung Quý Dương, ồ, đúng rồi, chính là tên “quân sư” của em đó, cái tên đáng chết!’

Nói đến mấy chữ sau cùng, hắn hung hăng chêm vào thêm một câu.

‘Ồ, anh ấy cũng có sao? Là cái gì? Nói mau đi!’

Liên Kiều trong lòng không khỏi thầm mắng Cung Quý Dương một lượt, thật quá keo kiệt đi, có đồ chơi hay cũng không nói với cô.

‘Đương nhiên rồi, hắn là người ham chơi nhất trong số bốn người bọn anh mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý nói rất thờ ơ.

Liên Kiều thì lại nghiêm túc dõi theo từng lời của hắn, chỉ sợ mình lơ đễnh bỏ qua điểm thú vị nào đó.

‘Cung Quý Dương cái tên này, thích nhất là chơi mấy trò kích thích, hắn cũng có một thú vui, đó là đua xe!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, khi nhìn thấy sự phấn khích trong đôi mắt đẹp đó, trên môi lại câu lên một nụ cười đắc ý, quả như dự liệu của hắn….

‘Đua xe? Anh nói là Cung Quý Dương hắn thích đua xe?’ Liên Kiều gấp gáp hỏi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu, ‘Đương nhiên, Cung Quý Dương con người này thích mạo hiểm, càng thích kích thích, cho nên trước giờ hắn thích chơi đua xe thể thức F1, em có biết không, dưới danh nghĩa của hắn, đội đua xe thể thứ F1 ai cũng là tinh anh, quan trọng nhất là, mỗi chiếc xe đua trong đội đó đều là hắn đích thân cải tạo lại!’

‘Trời ạ, quá oách rồi!’ Liên Kiều không khỏi khen một câu.

‘Đương nhiên, không thể không thừa nhận, hắn là thiên tài về cải tạo cơ giới và phát minh vũ khí!’ Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước không giấu được sự kiêu ngạo về người bạn này của mình.

‘Vậy … vậy trong đội xe đua của anh ấy có con gái không?’ Liên Kiều hỏi dò.

‘Đương nhiên là có, bây giờ con gái tham gia đua xe rất nhiều, chỉ là các cô gái tham gia đua xe chân chính được Cung Quý Dương ra tay cải tạo xe đua thì ít đến thê thảm!’ Lời nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật là có sức hấp dẫn quá lớn.

Liên Kiều vẻ mặt chờ mong …

‘Vậy … còn có một người là Lãnh Thiên Dục phải không?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Lãnh Thiên Dục cái người này là dị nhân điển hình, bởi vì thân phận đặc thù của hắn cộng thêm tính cách khác thường, cho nên, hắn không thú vị gì, cũng chẳng thích sưu tầm cái gì, chỉ là …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý kéo dài giọng.

‘Chỉ là sao?’

Liên Kiều biết nhất định là còn có phần tiếp theo nên dỏng tai nghe.

‘Biết không, ngoại trừ phi đao của anh, tài bắn súng của Lãnh Thiên Dục so với Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường vượt xa lắm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói thẳng.

Chương 40: Gạt kết hôn (3)

‘Trời ơi, vậy … vậy là nói hắn là một tay súng thần?’ Liên Kiều vẻ mặt sùng bái.

‘Sai, tay súng thần có lúc sẽ thất thủ nhưng anh quen biết Lãnh Thiên Dục lâu như vậy trước giờ chưa từng thấy hắn thất thủ lần nào! Hoàng Phủ Ngạn Tước đính chính.

‘Quá oách rồi!’

Trong đầu Liên Kiều không ngừng hình dung cảnh tự mình cầm súng ngắm bắn, nếu như …

‘Hơn nữa, bây giờ trong Lãnh Gia Biệt Uyển còn có Thượng Quan Tuyền, cô gái này thân thủ cũng không đơn giản, chẳng những vậy cô ấy còn có một thứ gọi là “Cỏ may mắn”, nếu như có cơ hội để em nhìn thấy, nhất định em sẽ rất kih ngạc!’

‘“Cỏ may mắn? Đó là cái gì?’ Liên Kiều vội vàng hỏi, cái tên này cũng quá dễ nghe đi.

‘Thì cũng giống như ‘Truy Ảnh’ của anh, “Cỏ may mắn” là một loại ám khí, loại ám khí này trông bề ngoài giống như một loại trang sức vậy, nhưng mà là một trong số những ám khí lợi hại nhất trên đời!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đối với vũ khí cũng có thể gọi là si mê, đương nhiên đối với sự lợi hại của “Cỏ may mắn” cũng phải khen ngợi không thôi.

‘Thật sao? Em đã thấy ám khí lợi hại nhất chính là Truy Ảnh của anh, thì ra là còn có loại ám khí cũng lợi hại như vậy sao, thật muốn xem thử nha …’

Ánh mắt của Liên Kiều trở nên mê ly, lòng cô cũng đã sớm bay theo “Cỏ may mắn” rồi.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, trên môi câu lên một nụ cười đắc ý.

Với sự hiểu biết của riêng mình về cô, hắn thật không tin cô có thể nhịn được, nhất định sẽ không kìm lòng được.

Quả nhiên, không đến vài giây, cánh tay của hắn đã bị Liên Kiều bám chặt.

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em muốn học phóng đao, cũng muốn cưỡi ngựa, còn muốn đua xe, càng muốn làm tay súng thần …’

‘Không được …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước cố ý chau mày, cố hết sức nhịn cười, nha đầu này còn thật sự muốn một hơi thử hết mấy món này.

‘Tại sao không được chứ?’ Liên Kiều mất hứng hỏi, trên mặt cũng có chút gấp gáp.

‘Anh nói rồi, trừ ra vợ anh, những người khác ai cũng không được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chầm chậm trả lời.

‘Vậy em tự đi tìm họ, ít ra thì em và Cung Quý Dương cũng rất thân, thông qua anh ấy em cũng có thể học được mấy môn này!’ Liên Kiều chu môi, vẻ không cam lòng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ha hả, ‘Nếu em không ngại thì có thể thử xem, chẳng qua là anh cho rằng em đừng nên lãng phí sức lực làm gì, chuyện gì có thể đáp ứng, chuyện gì không thể đáp ứng, trong lòng người của tứ đai tài phiệt tự mình có sự phán đoán riêng!’

Liên Kiều xụ mặt xuống, lời hắn nói cũng rất có lý.

‘Vậy … vậy làm sao bây giờ, người ta rất muốn học mà!’ Cô xoắn xoắn tóc, vẻ mặt buồn bã.

‘Dễ thôi mà, gả cho anh thì không phải là thành người của tứ đại tài phiệt rồi sao? Đơn giản vậy thôi!’ Hắn mây trôi nước chảy nói ra nhưng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô không chớp.

Trời ạ, hắn quả thật có chút khẩn trương. Đáng chết!

Liên Kiều suy nghĩ một hồi, đôi ngươi màu tím không ngừng đảo qua đảo lại, sau đó mới hỏi, ‘Nếu như em gả cho anh, thật sự có thể học được những môn này sao?’

‘Đương nhiên! Anh bảo đảm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chém đinh chặt sắt nói.

‘Em làm sao biết anh có giữ lời hay không?’ Cô vẫn chưa tin lắm.

‘Nếu như anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được, hơn nữa, mấy chuyện này cũng đâu phải chuyện khó khăn gì!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nhìn cô gái trước mặt.

‘Vậy … kết hôn cũng không phải là không được …’

Đôi mắt màu tím của Liên Kiều xẹt qua một tia giảo hoạt, ‘Nhưng mà em cũng phải có gì đảm bảo mới được!’

Nửa câu đầu của cô khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước vui như mở hội, nhưng nửa câu sau khiến hắn khó hiểu vô cùng.

‘Em muốn làm gì?’

‘Đơn giản thôi, phi đao thì em sẽ từ từ học nhưng anh phải để em đi đến mã trường của Lăng Thiếu Đường, còn phải thăm đội đua xe của Cung Quý Dương, sau đó đi gặp Lãnh Thiên Dục học bắn súng một lần, đương nhiên, nếu như có thể nhìn thấy “Cỏ may mắn” thì còn gì tốt bằng! Liên Kiều trong lòng không ngừng tính toán.

Lời của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, sau đó bật cười lớn …

‘Nha đầu, em đang trả giá với anh hả?’

Tình huống thế này cũng là hắn lần đầu gặp phải, cũng chỉ có cô nhóc này mới nghĩ ra loại điều kiện này với cô, cô cũng quá đặc biệt đi, cũng rất thông minh, lại dám đem đám cưới ra làm tiền đánh cược để thỏa mãn sự hứng thú của mình.

Cũng chỉ có cô lại có thể làm vậy mà cũng chỉ có cô, làm vậy lại không làm cho hắn chán ghét.

‘Tóm lại đây là điều kiện của em, bằng không em sẽ không tin, nếu như anh không đồng ý em không thèm kết hôn đâu!’ Liên Kiều ra tối hậu thư.

‘Nói như vậy, chỉ cần có thể thỏa mãn điều kiện này, em liền đồng ý kết hôn?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi thẳng dậy, nhìn cô.

Cô gật đầu, ‘Đúng vậy!’

Môi khẽ câu lên một nụ cười hoàn mỹ, ‘Vậy được, anh đồng ý với em, sau khi đi Mã Lai về anh sẽ thay em sắp xếp!’

‘Không được, ngày mai em muốn đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều một mực bác bỏ.

‘Nha đầu, ngày mai chúng ta phải đi thăm hỏi ông nội, chẳng lẽ em quên rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bối rối, muốn kết hôn có khó khăn đến thế không?

Hết cách rồi, ngoại trừ Lăng Thiếu Đường, Lãnh Thiên Dục thì chưa kết hôn còn Cung Quý Dương thì còn đang chiến tranh lạnh, tin rằng hai người này cũng chẳng thế giúp được gì ình.

Cho dù Lăng Thiếu Đường có kết hôn rồi nhưng tình huống của hắn và Kỳ Hinh rất đặc thù, so với tình huống của mình khác biệt rất xa, cho nên chắc cũng chẳng thế giúp được hắn.

‘Không muốn, em muốn đi cưỡi ngựa trước sau đó mới đi thăm ông nội!’ Liên Kiều vẫn chưa chịu thôi.

‘Vậy sao được, đi thăm ông nội là chuyện đã hẹn trước rồi, chuyện này rất quan trọng, cũng là lễ nghi cơ bản!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dỗ dành cô.

‘Không được! Em muốn đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều lắc đầu, kiên trì ý kiến ban đầu.

‘Nha đầu, em phải nghe lời mới được, đi thăm ông nội rồi anh lập tức sắp xếp những chuyện này, có được không?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bỗng dưng cảm thấy mình già thêm mấy chục tuổi, ở cùng với cô nhóc này, thật không thể không lo.

‘Vậy anh đi một mình đi, em đi cưỡi ngựa!’ Liên Kiều “nhượng bộ” một bước, nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thật muốn ném cô vào gốc cây!

‘Nha đầu, em phải về cùng với anh chứ’ Hắn bắt đầu dùng chính sách cứng rắn.

‘Hừm, không thèm!’ Liên Kiều cũng trở nên ương ngạnh, chống tay lên eo nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, ngược lại còn cười nói, ‘Vậy được, tùy em thôi, tóm lại, ngày mai nếu em không đi thì anh sẽ đem mấy điều kiện đó dời lại vô thời hạn!’

‘Cái gì? Không được, anh rõ ràng là đồng ý với em rồi mà!’ Liên Kiều nghe vậy vội sốt ruột nói, mặt cũng sắp nhăn lại.

Bạn đang đọc Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú của Ân Tầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.