Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tích Cốc Đan

Tiểu thuyết gốc · 2319 chữ

Trần Ngọc Lâm đi ra căng tin, tính chuẩn bị mua cái gì đó để ăn cho đỡ đói bụng. Từ buổi sáng nay lúc hắn bị dính vào cái màn ẩu đả kinh khủng hoãng giữ lão Tuấn, Lan... à không phải gọi là Lannalia, và bà cô Mộ Dung Nguyệt, sức ăn của hắn tăng lên đáng kể, mặc dù ban đầu nó đã rất kinh khủng rồi. Về chuyện này thì Mộ Dung Nguyệt đã giảng giải qua cho hắn.

Thực đơn của ma cà rồng có một lượng lớn là máu, tuy nhiên hắn là ma cà rồng thuần huyết nên không cần máu cũng sống được, bù lại phải hấp thu một lượng chất dinh dưỡng lớn hơn từ các phần ăn khác. Máu căn bản là có một lượng lớn dinh dưỡng, hơn nữa cơ thể ma cà rồng đối với máu tỉ lệ hấp thu dinh dưỡng là 100%, đối với các loại thức ăn khác thì tỉ lệ hấp thu tương đối kém so với con người.

Đó là còn chưa kể, hắn hiện tại đang là một Tu Chân Giả, Nhị Phẩm cảnh giới Khai Mạch cảnh. Tu Chân Giả cùng phàm nhân khác biệt, cơ thể bọn hắn cực kỳ cường đại, nhưng tiêu hao cùng với phàm nhân cũng lớn hơn nhiều. Đây là vấn đề của mọi Tu Chân giả chứ không chỉ mình hắn. Thành ra hôm nay hắn một người ăn hết phần ăn của ba người, khiến cho cả phòng ăn trố mắt mà nhìn. Dù vậy mấy tiếng sau bụng hắn lại bắt đầu kêu.

Kì thực đây không phải vấn đề về lượng mà là vấn đề về chất, đặc biệt là đối với một người vừa mới mở ra Kinh Lạc trong cơ thể như Trần Ngọc Lâm. Cơ thể vốn là có một sự khao khát cực kỳ lớn với việc trở nên mạnh hơn, mà những thức ăn này căn bản đối với cơ thể hắn cùng với muối bỏ biển cũng không sai biệt lắm. Mà, khi cơ thể đói, thì nó một mặt kêu gào đòi ăn, mặt khác.. bắt đầu tiêu hao năng lượng dự trữ trong cơ thể, mở ra các kinh mạch khác. Cho nên nói Khai Mạch là một cảnh giới đặc thù, ra ngoài lịch luyện gì đó có thể miễn, nhưng ăn uống đủ chất là rất cần thiết.

Vừa ăn một phần cơm ba mươi nghìn bán trong căng tin, Trần Ngọc Lâm không hiểu sao lại chợt nghĩ về cái quần lót mà hắn vừa mới nhìn thấy xuất hiện từ trong màn mưa ánh sáng lúc trưa, cực kỳ nghi hoặc.

Trần Ngọc Lâm nghĩ thầm: " Có khi là mình ảo giác cũng nên".

<

Mà trong lúc này, Gabriel đang đau khổ trùm chăn lên người, khóc rơm rớm nước mắt.

Lúc này, một người khác bưng một phần ăn đi đến, kinh ngạc nhìn Trần Ngọc Lâm. Chỉ thấy lúc này bên cạnh hắn là hai cái khay cơm khác, xếp chồng lên nhau, rỗng tuếch.

Trần Ngọc Lâm nhìn qua, thằng này tên gọi Quang, hắn là hàng xóm của Trần Ngọc Lâm. Nói chính xác hơn thì nhà hắn cách chung cư mà Trần Ngọc Lâm ở tương đối gần, nên hai người cũng thường hay qua lại với nhau. Trần Ngọc Lâm ợ một cái, nói:

"Gần đây đói quá. Sáng nay chưa kịp ăn sáng nên giờ ăn bù."

Quang hơi ngạc nhiên:

"Nhưng sáng nay được nghỉ cơ mà?! Mày làm cái gì mà ăn sáng còn không xong?!"

Nhắc đến Trần Ngọc Lâm cũng thấy kì, sáng nay toàn trường đều nhận được tin nhắn báo nghỉ, toàn bộ từ lớp học thêm đến lớp chính khóa. Chỉ có riêng mình hắn là không có tin nhắn gì, nhưng chắc lại là tác phẩm của thầy Tuấn thôi.

Trần Ngọc Lâm mỉm cười:

"Đương nhiên rồi, ta cùng với Lan đi hẹn hò nhau từ sáng cơ."

Trần Ngọc Lâm cười nói, lòng tự nhủ "Chạy đi đâm chém nhau cũng tính là hẹn hò đi.".

Quang sững sờ:

"Lan nào?! Bạn gái mày mới có à?!"

Trần Ngọc Lâm:

- .............

Không phải mới hôm qua còn học thêm tại lớp sao?!

À rồi, sáng nay lúc hắn hỏi Mộ Dung Nguyệt, bà cô kia có nói cho hắn rằng bả sẽ giải quyết vụ việc của thầy Tuấn, Lan cùng với bãi chiến trường kia. Nguyên hắn tưởng rằng cô sẽ cho hai người một cái công văn xin nghỉ, ai dè trực tiếp xóa kí ức luôn à!? Có cần thiết như thế không?!

Trần Ngọc Lâm gật đầu, bắt đầu cắm cúi ăn, lúc này hắn cảm giác đã hơi no no rồi. Tuy thế, hắn thừa biết đây chỉ là tạm thời. Nếu cứ thế này mãi thì cái danh hiệu "Thùng cơm" sẽ thật sự bị cả lớp rao truyền ra. Lũ bạn bè này tốt hay không không rõ lắm, nhưng lúc tán gái 110% bọn nó sẽ bắt đầu giao lưu về cái thời kì mà hắn ăn như tát nước.

Tủ thuốc trong nhà tuy rằng nghe đồn là có nhiều loại đan dược cao cấp, nhưng mà hắn không dám uống. Có tới 9/10 loại thuốc trong đó hắn chưa từng thấy qua, nghe cũng chưa từng nghe qua. Đừng nói tìm kiếm trên mạng, hầu hết thuốc là loại thuốc viên tròn nhỏ, hoặc dài, hoặc là dược dịch, toàn bộ đều không có nhãn mác, hắn đi đâu tìm?! Không lẽ lại đem tiên đan đến phòng Y để các bác sĩ giám định là loại thuốc nào?

Có lẽ về nhà hỏi xin Mộ Dung Nguyệt một ít đồ ăn dành cho Tu Chân giả vậy, hắn cũng không tin rằng không có loại đồ ăn đó. Hoặc không thì Tích Cốc đan cũng được vậy.

Ăn xong xuôi, hắn đột nhiên cảm thấy môi dưới mình hơi nhưng nhức, nhưng cảm giác này đến nhanh, qua cũng nhanh, chốc lát sau liền khỏi. Tuy vậy hắn lại một lần nữa cảm giác được .... đói.

Trần Ngọc Lâm:

- ...............

Kì thực loại cảm giác này là bình thường. Con người tu luyện, tuy rằng có thể hấp thụ Linh Khí Đất Trời, nhưng những người tu hành đầu tiên nào có biết được làm thế nào hấp thụ Linh Khí đất trời? Vì vậy bọn họ căn bản chính là ăn mà đột phá, giống như khai kinh mạch ngay từ đầu liền nằm trong huyết mạch họ vậy. Sau đó phải đợi đến khi bọn họ ăn được đến Tam Phẩm Khí Đan mới có thể biết đến hấp thu Linh Khí đất trời.

Mở ra Kinh Mạch có thể hấp thu Linh Khí, nhưng phải chủ động tiến hành dẫn dắt. Từ Tam Phẩm mới bắt đầu bị động hấp thu trong không khí được.

Nhị Phẩm Khai Mạch, nhất giai Nhâm Mạch, phân ra thành các bộ vị môi dưới chạy xuống dưới cằm, cổ, ngực, bụng, rốn, xuyên qua bộ phận sinh dục, vừa đến hậu môn. Cảm giác của Trần Ngọc Lâm vừa nãy chính là hắn vô tình khai mở ra huyệt ở "Môi dưới". Nhưng, môi dưới chính là bắt đầu của Nhâm Mạch, muốn khai mở đến cuối rất dài, nếu chỉ dựa vào ăn thôi căn bản là đừng có mơ.

Bởi vì nếu tính trên thang 100, thì khai mở môi dưới chỉ mới là bắt đầu, ước chừng khoảng 1 điểm mà thôi. Như vậy cũng không nói là ăn trong một trăm ngày là xong, mà càng lên cao yêu cầu không chỉ là về "Lượng" mà còn là về chất nữa. Nếu chỉ ăn không mà thôi, muốn đột phá 14 kinh mạch trong cơ thể chí ít cũng tốn năm mươi năm đến tám mươi năm.

Còn tốt, đột phá qua được Nhị Phẩm Khai mạch, có được chừng hơn trăm năm tuổi thọ, sở dĩ như vậy là do tạp chất cơ thể loại trừ, bệnh tật bình thường là không xuất hiện được, cơ thể khỏe mạnh nên sống lâu trăm tuổi là bình thường.

Nhị Phẩm tu luyện cực kì khó, dù vậy vẫn nhanh hơn thi ăn nhiều lắm. Nhị Phẩm tu sĩ vòng tuần hoàn kinh mạch chưa hoàn chỉnh, kinh mạch mở chưa hết, tu luyện hấp thu Linh Khí Đất trời trăm mới được một. Trừ khi là thiên tài mới sơ sinh đã có thể Khai Mạch, lúc này chỉ cần đánh vững căn cơ, củng cố trụ cột, lấp đầy kinh mạch bằng linh khí, đột phá đến Tam Phẩm là thuận lý thành chương.

Trần Ngọc Lâm thở dài nhìn trời, hắn lúc này đang có cảm giác cực khó chịu. Bụng thì no, nhưng mồm lại rất muốn ăn thêm.

Đột nhiên hắn thấy một cái xe quen thuộc, cấp tốc chạy đi ra.

Mộ Dung Nguyệt đang đỗ xe lại, từ xa liền đã thấy Trần Ngọc Lâm chạy tới, nàng mở cửa kính xe ra hỏi:

" Gì thế nhóc, lại gây họa gì rồi?"

Trần Ngọc Lâm chạy đến bên cửa kính xe, nói:

"Gây họa gì? Cháu từ trước đến nay chính là thanh niên trai tráng hiền lành, không chủ động gây chuyện ai bao giờ. Mà, cô Dung... à nhầm cô Nguyệt, cả sáng nay cháu cứ thấy đói kinh khủng ấy. Cô có cách nào giải quyết không?! "

Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm, sau đó nói:

"Đói thì đi ăn căng tin đi. Kêu ta làm gì? Không lẽ hết tiền à?"

Trần Ngọc Lâm:

"Không phải, cháu ăn được ba khay cơm rồi, lại thêm phần ăn ở chung cư nữa, nhưng vẫn thấy đói."

Mộ Dung Nguyệt hơi suy nghĩ, chợt bừng tỉnh. Nàng căn bản không phải tu sĩ, nàng tu luyện hệ là Pháp Thuật - Ai Cập Cổ, một hình thức tu luyện nửa Pháp Thuật nửa Khống Thần Đạo. Đối với tu sĩ nhị phẩm thường xuyên rơi vào tình trạng "chết đói" xưa nay không quá mức để ý, dù là đôi khi có nghe nói qua trong thời gian sống ở Việt Nam dài dằng dặc.

Pháp thuật hệ xưa nay không bao giờ cần lo việc đó, vài người chỉ cần một cái lá, một miếng thịt là có thể biến ra một bàn tiệc mâm cao cỗ đầy, thành ra hiểu biết đối với nỗi khổ của nhị phẩm tu sĩ gần như là bằng không. Nàng thở dài lấy ra một viên đan dược đưa cho Trần Ngọc Lâm nói:

"Tích cốc đan, nuốt vào bụng, có thể để cho không cần ăn uống trong khoảng vài ngày."

Trần Ngọc Lâm nhìn qua viên Tích cốc đan này, viên đan này thuần một màu trắng nhạt, ngửi ngửi còn thấy vị kem vani nữa, nuốt vào. Đúng là vị kem Vani.

Trần Ngọc Lâm:

- .................

Không nghĩ tới Tu Chân giới thế mà phát triển đến mức này. Hắn cứ tưởng Tích cốc đan là vô vị cơ. Thế nhưng tác dụng cũng thật cường đại, nuốt xong tầm vài giây hắn liền cảm thấy được cơn đói lập tức biến mất, hơn nữa một luồng nước ấm hơi từ môi dưới hắn tràn xuống, thế mà cảm thấy có chút ngứa.

Mộ Dung Nguyệt thì không để ý lắm, nàng tiếp xúc Tu Chân giới không quá lâu, chỉ khoảng hơn bảy trăm năm, hơn nữa chỉ tập trung chơi với những tu sĩ cực cao giai, đối với một vài vấn đề của Tu Chân giả có thể nói là dốt đặc cán mai. Tỉ như nàng chỉ biết Nhị Phẩm tu sĩ có 14 đường kinh mạch chính, đường thứ nhất là Nhâm Mạch nhưng không biết được Nhâm mạch là từ đâu đến đâu.

Viên Tích Cốc đan này căn bản là một viên thượng phẩm hoàn mỹ phẩm chất Tích Cốc đan, có thể để cho nàng no trong nửa giờ, còn đối với Trần Ngọc Lâm thì đơn giản là ... một tháng không cần cơm. Hiển nhiên cả nàng lẫn Trần Ngọc Lâm đều không biết điều đó rồi. Đương nhiên diệu dụng cũng đủ tốt, trong một tháng này hắn hoàn toàn có thể để cho hắn không cần tu luyện mà Nhâm Mạch của hắn cũng chạy được tới rốn đấy. Đây là vì sao phẩm chất đồ ăn rất quan trọng, nếu ăn cơm bình thường không có nửa năm một năm thì đừng mơ.

Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu nhíu mày, tay nhoáng một cái đã thấy một vật thể hình tam giác màu trắng, bằng vải, có mùi thơm, nàng nhíu mày tự nhủ:

" Tại sao si líp của Gabriel lại ở đây? Không lẽ nó lòng tự trọng tổn thương, bèn cho sì líp đến nghe giảng?!".

Mộ Dung Nguyệt thở dài, hơi đoán ra được chân tướng, xem ra có lẽ nên đến an ủi con bé một lúc nhỉ?

Nhắc đến có lẽ xảo, nàng gặp con bé lần đầu tiên ,lúc đó nàng ở hình dáng tầm mười hai tuổi, hai người có kết bạn được một hồi, khi đó Gabriel vẫn là Gabriel thánh thiện, Gabriel - "mình muốn mang lại hòa bình cho thế giới", để cho nàng xách mắt mà nhìn. Một lần nàng mang laptop nàng đến nhà con bé chơi... Sau đó.. không có sau đó, Gabriel thánh thiện đã ra đi mãi mãi, Gabriel thiên thần sa ngã đã xuất hiện.

Mộ Dung Nguyệt tâm thật mệt mỏi.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.