Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Tuấn cùng Lan

Tiểu thuyết gốc · 2399 chữ

Mệt như con chó chết Trần Ngọc Lâm vừa phải dựng xe 2 lần , bước vào trong tòa nhà, bấm thang máy, tại tầng số 13 , bấm lên.

Đây là 1 cái nhà cao tầng, thuộc loại chung cư, cũng không tính quá sang trọng, ngoại thất vẫn là ổn ,nhưng cần đến hơn 20 triệu tiền thuê 1 tháng. Còn tại sao hắn biết.. thì đây là nhà hắn á. Nói chính xác đây là nhà cô Dung, sau khi hắn ra viện được rồi thì hắn bắt đầu chuyển đến đây ở.

Nguyên vốn cô Dung đã có được 1 số của cái lớn đủ để ra ngoài tậu nguyên cái biệt thự về nằm mát cả đời, nhưng do cái gọi là "tình làng nghĩa xóm" nên 2 người vẫn không muốn chuyển đi, tính ra 2 người cũng gọi là cả chung cư này hầu như ai cũng biết. Điều này cũng do một phần tính cách có chút tưng tưng của Trần Ngọc Lâm

Cô giáo của hắn cũng đồng thời là người cưu mang hắn, được hắn coi như mẹ, Dung, là 1 giáo viên dạy thêm môn Hóa, đồng thời cũng bao luôn môn Văn + Vật Lý, dạy học có thể nói là có tiếng toàn trường là dễ hiểu, trong vô số năm qua chỉ chịu thất bại trước duy nhất 1 học sinh.

Đó là hắn, Trần Ngọc Lâm "Có tiếng ngu Hóa".

Trình độ hiểu biết về môn Hóa của hắn có thể nói là ngang với khả năng 1 người bình thường lại có thể đọc thông viết thạo tiếng Ai Cập cổ. Nói cách khác gần bằng không.

Nói theo cách của hắn, người bình thường sẽ hiểu HCl là Axit Clohidric, hắn thì sẽ hiểu là 'Học Cái l '. Hoặc như khi hắn cần phân tích Bari(Ba) cộng với Natri(Na2) ra cái gì, câu trả lời sẽ là "BaNaNa".

Và thế là cô Dung thân mến của chúng ta quyết định đồ sát Trần Ngọc Lâm, ép hắn lết theo học Hóa cùng cả lớp để khai thông cái đầu óc bã đậu của hắn ra.

Cơ mà trong cái rủi lại có cái may, đấy là hắn lại có cơ hội gặp được Lan, người mà hắn thầm thương trộm nhớ. Đương nhiên nếu hắn không học dù gì sớm hay muộn cũng sẽ gặp Lan, nhưng vấn đề là thi thoảng gặp và ngồi cùng một bàn nó là hai chuyện khác hẳn nhau.

Cuộc gặp mặt giữa đôi uyên ương này quả là như trong mơ, thậm chí còn hơn cả truyền kì ngâm bánh mì qua ngã tư tông phải trai đẹp ở bên Nhật.

Nguyên vốn lần đầu tiên hắn đang vừa bước vào trong tòa nhà vừa gặm bánh mì, thì đột nhiên hắn nghe được tiếng con gái hô lên : "Cẩn thân, á á á ..."

Lúc đó hắn theo bản năng nhìn về phương hướng có tiếng hét, chỉ thấy một sự kiện kinh dị, đó là một cái xe đạp đang bốc đầu rất hăng say vừa bốc đầu vừa phi xuống dốc, phi với tốc độ thậm chí có thể nói là quá sức tưởng tượng. Hắn có thể phục khả năng lái xe của Lan, ở tốc độ này cộng thêm việc xuống dốc mà cô bé vẫn có thể bốc đầu như bình thường.. có thể nói là khó như lên trời.

Nhưng để việc hắn phục sát đất sang một bên, kế đó hắn nhìn thấy cái lốp xe không ngừng thẳng tiến mặt hắn, sau đó như thần kì cái xe đạp lấy hắn làm bàn đạp, cán qua cả người hắn, càng kinh sợ hơn là cán qua vị trí của thần linh của hắn.

Từ từ, không phải qua vụ đó hắn mới thấy thầm mến Lan, hắn không phải là người có sở thích bị hành hạ. Căn bản sau vụ đó hắn thấy Lan rất đáng chú ý. Thật. Trong một đám người không quen biết vô tình gặp người sáng nay vừa cho mình ăn một chưởng nằm lăn ra đất thì hắn sẽ để ý chút đến Lan, và cứ thế nước chảy thành sông hắn thích Lan lúc nào không hay.

- Hô lê Lan. - Trần Ngọc Lâm bước vào, vui sướng cười khi thấy Lan giữ sẵn chỗ cho mình, ngồi xuống xong bày biện hết 1 thể, tiện ngửi ngửi cái xem nãy giờ nhục như chó xếp lại mớ xe xem có ra mùi mồ hôi không.

Nếu có, hắn phải cấp tốc thay quần áo mới được.

Hai đứa tán nhảm được 1 hồi, thì cô giáo Dung bước vào, tay cầm 1 tập kiểm tra dày cộp. Vừa nhìn thấy cái tập đấy, mặt Trần Ngọc Lâm đang cười dở bỗng biến thành 1 nụ cười méo xệch, mặt cắt không còn giọt máu. Còn lũ khác thì mặt cũng không khá hơn bao nhiêu.

2 tiếng sau, cả lớp mặt trông không khác gì con chó... ý lộn, con cá chết đi ra , chỉ có mình Trần Ngọc Lâm là đi ra ngoài, mang theo nụ cười tự tin phơi phới, tựa như rất tự hào về thành quả của mình.

"Mày làm được bài không Lâm? Cười trông ghê vkl?"

1 thằng khá thân trong lớp học thêm, tên là Minh hỏi Trần Ngọc Lâm, hắn chỉ mỉm cười với cái nhìn khinh bỉ , giơ lên một bàn tay:

"10 điểm đã nằm chắc trong tay..."

Chưa kịp để thằng kia trầm trồ , hắn nói tiếp sau 2s ngắt quãng :

"Còn 0 điểm chắc chắn nằm trên giấy."

Minh:

-.......

Minh cười cười:

"Nếu mày vẫn không thể tiếp thu nổi kiến thức của cô Dung, thì tao kiến nghị mày nên đến lớp của thầy Tuấn thử đi. Thầy Tuấn dạy mỗi thứ năm hàng tuần đấy, vừa vặn tối nay luôn. Thầy bảo nếu mày đến lớp thầy, thầy có thể thử một vài cách để cho mày tiếp thu được kiến thức Hóa Học."

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc:

"Chuyện nghịch thiên như vậy cũng có thể hoàn thành ư?! Đây không phải là tình tiết kiểu "Ta muốn nghịch thiên" trong tiểu thuyết tiên hiệp ư?! Làm sao lại rơi xuống đầu của ta rồi?!"

Minh:

- .........

Minh:

"Khụ, khuyên ngươi bớt đọc tiểu thuyết tiên hiệp một chút."

Tối hôm đó, Trần Ngọc Lâm cười cười chạy đến trường. Thầy Tuấn là một giáo viên cực kỳ tốt, đã dạy ở đây được 2 năm có lẻ, học sinh trong lớp thầy đấy mô tả thầy là một người dạy tuy rằng ngôn từ hơi có chút khô khan tí, gần giống như đọc thuộc lòng nhưng vì một vài lý do nào đấy mỗi khi thầy giảng cả lớp đều không tự chủ được mà chăm chú lắng nghe, đồng thời khả năng học hỏi cũng tăng lên gấp bội cho nên lớp thầy ấy chẳng mấy chốc mà có rất đông học sinh đến dự. Nhưng thầy chung quy chỉ dạy cho nhiều nhất 30 học sinh cùng lúc, không thể nhiều hơn. Không ai biết nguyên nhân.

Tóm lại, thầy Tuấn là một trong những thầy giáo dạy tốt nhất toàn thành phố cũng không ngoa. Đem so với cô giáo Dung thì cùng là một cấp bậc. Hơn nữa thầy Tuấn rất thu hút con gái, cao to đẹp trai cơ bắp cuồn cuộn, trên người lại có một làn khí dịu nhẹ và thanh mát nên thường xuyên nhận được sự chú ý của các nữ sinh, là kẻ thù chân chính của đám nam sinh.

Hắn đến cũng không muộn, vừa vặn đụng độ thầy Tuấn ở trước cửa lớp. Thầy Tuấn gật đầu mỉm cười hắn rồi đi vào, kể cũng lạ, mỗi lớp thầy Tuấn mở lớp, đều là có rất đông học sinh tới dự, luôn luôn là ba mươi người, chỉ cái lớp chọn của thầy đã có 27 người rồi. Tính ra để cho hắn có một chỗ trống là cực kỳ hiếm, mà lần này thầy lại không chút do dự đồng ý hắn nữa.

Vì thế, có thể nói là lần đầu tiên mà hắn biết thầy này dạy đến học sinh thứ 31.

Lại qua thêm một tiếng nữa, cũng đã đến giờ về rồi. Tuy rằng hôm nay hắn đến đây chỉ có một hi vọng thử xem khả năng học hóa của mình đến đâu để xem còn cứu được không, nhưng hắn thực sự vui mừng.

Từ nay về sau hắn sẽ không cần nhắc bài mỗi lần kiểm tra nữa, lại để cho cô Dung phải lác mắt nhìn tiến độ học tập của hắn. Tuy rằng hiện tại trình độ hắn còn không có khá lên bao nhiêu, nhưng hắn tối thiểu vẫn có thể nhớ được cách điều chế một vài chất, đây là một bước tiến rất lớn rồi.

Tỉ như Axit Sunfuric (H2SO4), được tạo thành từ nước (H2O) và lưu huỳnh (S), thải ra rất nhiều khí Hidro(H2).

Con đường đến nhà hóa học trong tầm tay.

Thầy Tuấn:

- ..................

Thầy Tuấn:

- ???????????

Thầy Tuấn lẩm bẩm:

"Dạy học có hơn ba năm rồi, mà người dốt hóa như vậy vẫn là lần đầu tiên. Mà nó có cố gắng chứ nếu không có cố gắng thì cũng không nói rồi. Cứ như thể trời định nó không thể học được hóa ấy."

Thằng này phương diện hóa học thật sự là vô vọng. Có thể nói nó nhớ nổi cái bảng tuần hoàn đã là cố gắng không gì sánh được rồi. Đời hắn chưa gặp ai dốt Hóa thế.

Mà, trình độ học của Trần Ngọc Lâm kì thực rất tốt. Nếu không không thể sau một năm đã bắt kịp được chương trình học với các bạn đồng lứa. Nhưng Hóa Học thì là ngoại lệ.

Chợt nhớ tới một vấn đề rất hệ trọng, thầy Tuấn sải bước về phía Trần Ngọc Lâm, kế đó vỗ vai hắn một cái:

- Lâm, thầy có việc muốn nhờ em.

Trần Ngọc Lâm quay sang nhìn thầy Tuấn, kế đó thầy Tuấn tiếp lời, giơ lên một cái vòng bằng vàng mạ một loại kim loại nào đó đen bóng mà rất khí phách. Trần Ngọc Lâm nhìn vào cái vòng, không hiểu nhìn thầy Tuấn.

Thầy Tuấn mỉm cười nói:

- Hì hì, kì thực thầy đã luôn mến dì em, em có thể gửi tặng hộ cô Dung cái vòng đeo tay này không!? Thầy chỉ là.. có hơi xấu hổ không biết nói như thế nào. Chẳng là mỗi khi nói chuyện với cô em lưỡi thầy nó cứ díu lại không biết làm gì hết ấy.

Trần Ngọc Lâm đột ngột có loại đồng cảm, đồng bệnh tương liên a.

Sau đó hắn ra vẻ hơi khó khăn, nói:

- Chuyện này... kì thật... tương đối khó khăn..

Thầy Tuấn thấy vậy, cười khổ rút ra hai tờ vé xem phim nói:

- Vậy đi, Lan chiều thứ năm có rảnh. Thầy vừa vặn có hai tờ vé xem phim chiều thứ năm. Nếu không em thử xem có mời được em ấy đi đâu không?! Coi như là thầy ủng hộ hai đứa đi.

Trần Ngọc Lâm thấy hai tờ vé xem phim, lập tức một tay bắt lấy hai tờ vé, tay kia cầm lấy cái vòng đeo tay cười tươi:

- Đồng ý.

Thầy Tuấn đột ngột giữ vai hắn lại nói:

- À đúng rồi, nhớ kỹ đừng có nói cho cô Dung biết là thầy tặng cô ấy nhé. Cứ nói là em tặng đi cũng được, bảo là hàng này chỉ có vài trăm ngàn ngoài chợ thôi ấy. Để cô ấy biết thầy mến cô ấy khéo thầy không biết chui vào cái lỗ nào nữa.

Trần Ngọc Lâm giơ ngón cái lên, ra dấu OK rồi chạy mất.

Nhìn thấy Lâm vừa cười vừa chạy đi, trong mắt thầy Tuấn lóe lên một đạo quang mang quỷ dị.

Trần Ngọc Lâm vừa mới đi bộ ra khỏi cổng trường chưa quá 100 mét, đã thấy cô Dung đang lái ô tô đi ngang qua hắn. Vừa nhìn thấy hắn, cô Dung dừng lại cười hỏi:

- Có muốn đi ké xe ô tô không?!

Trần Ngọc Lâm mở cửa xe ra, lại ngồi vào ghế trên mười phần thành thạo. Nói đến cũng chán, hắn đi đến trường là nhờ Lan lai xe đến, lúc về Lan lại có việc gấp về sớm nên không lai hắn về nhà được. Thành ra hắn mới phải đi bộ.

Trần Ngọc Lâm vừa ngồi, sực nhớ ra mới đáp ứng thầy Tuấn một việc, giơ cái vòng tay lên nói:

- Cô, em mới mua cái vòng tay này, cô đeo thử xem có đẹp không!? Cái vòng này cũng không mắc, chỉ có vài trăm ngàn thôi.

Cô Dung kinh ngạc nhìn hắn hỏi:

- Thằng nhóc này, mày mới gây cái chuyện tai họa tày đình nào rồi.

Trần Ngọc Lâm:

- .................

Cô Dung nhìn hắn một lúc lâu, cầm cái vòng tay lên xem rồi đeo vào:

- Ừm, vòng tay này rất đẹp, thiết kế tinh xảo. Giá chắc cầm chừng bảy hoặc tám trăm nhỉ?! Nói, lấy tiền đâu ra mà tiêu.

Trần Ngọc Lâm:

- ................

Ở trong trường, thầy Tuấn đang ngồi trên xe ô tô, chợt điện thoại hắn nháy lên một cái. Hắn mở điện thoại ra, chỉ thấy đó là thông báo của một phần mềm nào đó đang hiện lên dấu "OK".

Thầy Tuấn kinh ngạc:

- Hai năm giở đủ trò không làm ăn được gì. Vậy mà thằng nhóc này vừa mới nhận việc mười phút đã xong à?! Hiệu suất quá cao đi.

Lúc này đột nhiên trong xe nhiều thêm một tiếng nói, là giọng của nữ.

- Mai là có thể tiến hành kế hoạch đi?!

Thầy Tuấn gật đầu:

- Ừm. Mai là có thể "thu hoạch". Nhớ kĩ hiệp ước của chúng ta. Con Yêu kia là của ta, còn con Ma Cà Rồng kia là của ngươi.

Thầy Tuần nhìn lên gương treo trong xe, một khuôn mặt lạnh lùng cùng một đôi mắt vô cảm hiện lên.

Là Lan.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.