Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14:

Tiểu thuyết gốc · 2340 chữ

Trần Ngọc Lâm tạm thời bình phục tâm tình từ sau vụ "Ma cà rồng hút máu từ lon nước ngọt". Chí ít cái này khiến hắn thấy dễ chấp nhận hơn nhiều so với việc đi hút máu người trực tiếp.

Hắn nhớ lại một bộ công pháp Nhị giai hạng bét được giao lưu trên điễn đàn Tuchangioi.net, cùng với hướng tu luyện được Vu Cổ Yêu Tiên Thánh giảng giải qua. Kế đó hắn ngồi ngay ngắn trên ghế so pha, lưng ưỡn thẳng, hai chân khoanh lại, hai tay đặt lên trên đùi bắt đầu tư thế luyện tập.

Mộ Dung Nguyệt khóe mắt hơi run rẩy nhìn về Trần Ngọc Lâm. Tư thế thằng này nhìn qua thì có vẻ đúng, nhưng trong mắt nàng lỗ hổng đầy ra đó, có thể để cho tốc độ tu luyện kéo xuống ít nhất hai mươi phần trăm. Mà tu luyện ban đầu mấu chốt là thời gian. Nghĩ bụng nàng đưa chân xê dịch tay, chân thậm chí đầu Trần Ngọc Lâm đi một chút, lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng nàng cũng biết đây chỉ là một loại biện pháp tạm thời, tu chân giả cảnh giới Nhị Phẩm trí nhớ không được đề thăng bao nhiêu so với phàm nhân, đương nhiên đây chỉ là so với điều kiện hà khắc của tu chân giới. Chí ít là để cho nhớ kĩ tư thế này tới từng milimét là rất khó, phải đợi đến Tam Phẩm lúc đó linh hồn đề thăng diện rộng mới được. Điều này cùng với vẽ vòng tròn ma thuật là một đạo lý, dù có lão sư cầm tay chỉ điểm thì lúc tự vẽ vẫn có thể méo mó đi cho được.

Trừ khi làm cho hắn một cái khuôn thì may ra.....

Kế đó tay nàng vung lên, một vòng ánh sáng hình bánh răng cưa có khắc vô số kí tự ma pháp Hi Lạp cùng với chữ tượng hình Ai Cập hiện ra, đem Trần Ngọc Lâm bao phủ. Đây là một loại thủ pháp để cho linh khí tụ tập hiệu quả khá giống với Tụ Linh Trận. Đương nhiên tác dụng từ tay nàng đi ra cao hơn Tụ Linh Trận bình thường một tí.

Nhị Phẩm cảnh giới khó tu luyện công pháp, làm một trăm không được một, cho nên một số nhị thế tổ thường hay đem linh khí chiết xuất đến tinh thuần nhất có thể sau đó truyền công qua cho con cháu, để cho bọn chúng mở kinh mạch với tốc độ nhanh nhất có thể. Như thế tốc độ đề thăng rất nhanh, chưa qua nửa năm đã đột phá là bình thường.

Còn tốt cái kĩ năng [Hủy Bỏ Ma Pháp] của hắn chỉ là skill nội tại, chưa thể phóng xuất ra ngoài bằng không cái Tụ Linh Pháp trận này cũng bị hủy bỏ, chỉ có thể trách hắn thôi.

Mà Trần Ngọc Lâm tự nhiên cảm giác sau khi Mộ Dung Nguyệt chỉnh sửa tư thế của hắn xong, hắn cảm giác thoải mái hơn một ít, bèn bắt đầu nhắm mắt chuyên tâm tu luyện.

Tu luyện chủ yếu là tiến vào trạng thái minh tưởng, muốn tu luyện thì điều kiện tiên quyết là tiến vào bước nhập môn: Toàn Tâm Toàn ý. Lúc này người nói chuyện bình thường căn bản là không nghe được, hét bên tai mới có thể nghe thấy. Cảm giác thân thể cùng với lúc ngủ không có gì khác nhau, khác là hắn vẫn tỉnh nhưng đã gần như cùng ngoại giới cách biệt.

Trần Ngọc Lâm lúc này đang cảm giác được, từ vị trí cằm của mình đang chất đống một thứ gì đó, trong trạng thái này cảm giác đối với nội thị cơ thể của hắn cực kỳ nhạy cảm. Hắn cũng cảm nhận được rằng mình có thể điều động loại vật chất này. Ngay lập tức hắn hiểu được đây chính là Linh Khí trong cơ thể.

Trần Ngọc Lâm nhắm hai mắt, hô hấp dần trở nên đều đều, bên ngoài Mộ Dung Nguyệt gật đầu, ba mươi phút tiến vào trạng thái bắt đầu có thể tu luyện, tính là không sai. Thông thường khi tu luyện sẽ có một giai đoạn gọi là "điều chỉnh trạng thái" để cho thân thể lẫn tâm hồn bình tĩnh lại khỏi các yếu tố từ ngoại giới, đặc biệt là khi mới nhận một trùng kích gì đó.

Trần Ngọc Lâm lúc này cảm nhận được không chỉ có cằm của hắn ứ đầy Linh Khí, mà còn cả kinh mạch toàn thân lúc này đang khô kiệt như những dòng suối khô cằn nữa. mà đến một chỗ ở cổ họng thì giống như thể là dòng nước nhỏ vậy. Đây hẳn là vừa mới mở ra một chút xíu đi. Còn, những chỗ cảm giác được khô kiệt, thì hẳn là những kinh mạch chưa mở ra.

Trần Ngọc Lâm nội thị cơ thể xong, trong nháy mắt hiểu ra. Khai mạch, không phải là mở ra kinh mạch theo nghĩa đen, bởi vì bản thân kinh mạch đã mở ra từ khi mới sinh, gọi là mạch máu. Chỉ là con người vì một số nguyên nhân trời sinh mà không thể hấp thu linh khí trong trời đất, cho nên Khai mạch chính là đẩy đi một thứ gì đó trong cơ thể khiến con người không hấp thu được linh khí.

Cằm của hắn lúc này, cảm giác giống như là một cái ao vậy, kinh mạch giống như con đập, luồng Linh Khí cực kỳ bé nhỏ ở cổ họng thì lại là chỗ xả đập. Đem cái phép so sánh này áp vào, hắn lập tức cảm giác được thông suốt. Thế là hắn bèn điều động Linh khí, ồ ạt mở ra một con đường tiến vào khu vực cổ họng.

Hắn cảm giác được một cỗ đau đớn truyền ra, nói đau đớn cũng chỉ đúng một phần, chính xác có lẽ phải là tê dại thì đúng hơn. Linh lực ồ ạt tiến đến phần cổ họng càng lúc càng nhiều, nếu nói lúc trước chỉ là một dòng nước nhỏ, thì lúc này đã có thể nói là con suối được rồi. Mà hắn lúc này rất nhanh cũng đã hiểu được tại sao lại đau đớn thế này, đó là lúc hắn đang để cho Linh Khí đột kích đến chỗ cổ họng, thì hắn chợt cảm giác một lượng cực nhỏ Linh Khí thoát ra khỏi "con suối", chảy ra ngoài.

Tuy rằng chỉ trong một nháy mắt nó đã liền lại, nhưng Trần Ngọc Lâm hiểu rõ, đây là tình huống khi kinh mạch không chịu nổi Linh khí ập đến quá đột ngột, quá tải vỡ toang ra. Đem so sánh thì cũng gần như đất bị nước sông ập tới dẫn đến sạt lở, gần như vậy. Có lẽ hết thảy mấy lần đau đớn kia tuy rằng là Kinh Mạch bị kéo dãn ra, nhưng còn chưa có vượt qua mức độ chịu đựng của chúng, mà lần này thì lại là hắn quá hứng chí khiến cho kinh mạch chịu không nổi dãn ra quá đột ngột.

Nghĩ thế, Trần Ngọc Lâm để ý đến hai việc, thứ nhất là vừa nãy tu luyện không quá mức để ý, giờ quay đầu nhìn lại hắn cảm giác được kinh mạch của hắn trong sạch hơn một thoáng, giống như có một thứ tạp chất gì đó bị gột rửa ra ngoài vậy. Ngoài ra Linh khí trong cơ thể của hắn bây giờ thì lại bàng bạc hơn. Nếu lúc trước là màu trắng rất nhạt pha chút vài chỗ không có màu, thì bây giờ giống như thể sương mù rồi. Tuy thế nếu muốn hắn cũng có thể điều động chỗ sương mù này tập hợp thành một đám khí thể trắng nhạt như trước để tiếp tục xông kích, nhưng bây giờ hắn chỉ vẻn vẹn điều động một lượng bằng với một phần hai lượng tiếp tục đi xung kích chỗ cổ họng mà thôi.

Quả nhiên như hắn nghĩ, nếu vừa nãy là do hắn quá hứng chí, điều động một lượng Linh khí lớn như cái đoàn tàu hỏa thì lúc này hắn chỉ điều động lượng Linh khí ngang với cái ô tô thôi. Lúc này thì hắn có thể "khai" đoạn này ra mà không gặp chút trắc trở gì, tuy rằng tốc độ châm hơn lúc nãy nhiều lắm. Nếu vừa nãy hắn mở ra một đoạn "dòng nước" lên thành suối trong thời gian là một, thì lần này thời gian hắn dùng ra cũng là một, nhưng hiển nhiên khoảng kinh mạch mà hắn mở ra thì lại ngắn hơn gấp mấy lần so với trước.

Lúc này, do chỉ điều động một lượng Linh khí nhỏ hơn, nên hắn cũng nhìn rõ hơn những việc xảy ra khi hắn khai mở mạch. Một phần lớn Linh khí dùng để khai mở kinh mạch ra, giống như đào sông vậy. Một phần nhỏ thì lại là để bồi bổ kinh mạch bị dãn ra, một phần khác thì dùng để đẩy các tạp chất ra ngoài cơ thể hắn. Nói đơn giản giống như đi xây dựng dưới lòng đất, một phần nhân công để đào lỗ dưới đấy, một phần khác đắp bê tông lên cho bốn phía đề phòng sụp, một phần nhỏ khác thì vận chuyển đất cát rác thải đi ra ngoài.

Trần Ngọc Lâm hơi luyến tiếc, cảm giác tu luyện tuy rằng cực kỳ khó chịu, nhưng mỗi lần mở ra được một đoạn mạch hắn sẽ cảm thấy khoan khoái lạ lùng. Nhưng khai mở lúc này hắn cảm giác được đến cực hạn rồi, Linh khí đã bạc đến mức hắn thấy rất khó tiếp tục nữa. Chỉ là lúc "khai mạch" hắn cảm giác rất dài, nhưng không rõ kỳ thật hắn khai mở được đến đâu rồi nhỉ!? Nghĩ thế, hắn mở mắt ra.

Lúc này, hắn thấy Mộ Dung Nguyệt đang ngủ nướng.

Trần Ngọc Lâm:

- ..................

Nhìn đồng hồ, lúc hắn mới tu luyện là hơn 6h, giờ đã là mười giờ rồi. Quá nhanh đi!? Không lẽ là cùng với ngủ một kiểu, mình thì cảm giác chưa đến một phút thực ra đã là vài giờ?!

Mộ Dung Nguyệt cùng lúc Trần Ngọc Lâm tỉnh lại thì nàng cũng choàng tỉnh, lau đi một tia nước dãi trên khóe miệng hỏi:

" Tu luyện xong rồi à?! Cảm giác như thế nào!?"

Trần Ngọc Lâm mỉm cười:

"Rất tốt. Rất khoan khoái."

Lúc này Mộ Dung Nguyệt lại cảm giác được có mùi tanh tanh, nàng nhìn phía dưới cổ Trần Ngọc Lâm thấy từ cằm đến phía trên yết hầu một khoảng có một vệt đen kịt, bốc mùi. Nàng che mũi lại nói:

" Đi tắm đi. Nhóc bốc mùi quá đó."

Trần Ngọc Lâm ngẩng cổ lên, chỉ thấy có một vết tanh tanh, hơi giống mỡ, lại giống dầu, vừa có cái gì đó cặn cặn, tóm lại là mùi cực kinh khủng. Nghĩ bụng hắn bèn lật đật chạy vào buồng tắm, nghĩ bụng:

" Hóa ra còn có cách này để biết mở mạch đến đâu nữa, thật là ..."

Lúc trước hắn cũng có vài lần thấy loại chất này, nhưng chủ yếu thất một ít một, hắn chỉ nghĩ rằng là do mình ở bẩn thôi, cũng không có hướng về phương diện tu chân mà suy nghĩ.

Mộ Dung Nguyệt nhìn đồng hồ, bốn giờ, mở được một đoạn bằng ba ngón tay từ cằm đến phía trên yết hầu một khoảng nhỏ. Không tính quá kém. Nàng cẩn thận chú ý đến một điểm, đó là Linh khí ở đây quá ít, thành ra lượng Linh khí hắn nạp vào nãy giờ chủ yếu đến từ viên Tích Cốc Đan mà nàng đưa cho Trần Ngọc Lâm. Nếu cứ thế này có khi chỉ cần thêm ba bốn lần tu luyện nữa là đủ để viên Tích Cốc Đan kia tan hết.

Thông thường, một người có tư chất của Trần Ngọc Lâm một lần tu luyện chỉ mở ra được đến độ dài khoảng ít hơn một ngón tay, một phần Linh khí không đủ, nhưng càng nhiều hơn là phải dừng lại do bị nội thương. Chút nội thương cực nhỏ, chủ yếu là kinh mạch bị mở ra quá mạnh dẫn đến rách một vết nhỏ, không đáng ngại, nhưng phải dừng lại thuận tiện điều chỉnh trạng thái tầm nửa tiếng mới tiếp tục. Trần Ngọc Lâm dừng lại thuần túy là vì Linh khí không đủ, huyết mạch của hắn đủ mạnh để kinh mạch rách ra có thể liền lại ngay lập tức. Thậm chí hai ngày trước hắn bị đâm xuyên thận chỉ mất có ba phút là hoàn toàn liền lại ngay, chút ít kinh mạch có là gì?!

Mộ Dung Nguyệt lắc đầu, xem ra lắp đặt cho hắn một cái Tụ Linh trận pháp thôi. Nguyên liệu cũng không thể trân quý đến đâu, một cái tụ linh trận loại nhỏ vậy. Trần Ngọc Lâm cơ thể hiện tại là khoảng 12-13 tuổi, kinh mạch đã vững chắc lại, đem so với vài đứa nhỏ, kinh mạch mềm mại khó mở ra hơn nhiều lắm. Mà đây mới chỉ là một trong hai phụ mạch chính, nếu đến 12 đại mạch thì còn khó khăn hơn nhiều lần.

Không quan hệ, Trần Ngọc Lâm tuổi thọ vô hạn, bất tử, hắn có thể sống quá lâu, quá quá lâu, thậm chí đến ngày thế giới diệt vong cũng có thể. Hắn không thiếu nhất là thời gian. Ít nhất là lúc này.

Bạn đang đọc Tu Chân Thế kỉ 21 sáng tác bởi Mytno1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mytno1234
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.