Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bá Đạo Vô Cùng Xin Lỗi

Phiên bản Dịch · 2349 chữ

Mấy chục toa xe bay bồng bềnh trong không trung, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, hội tụ thành khí thế vô cùng bá đạo.

Những toa xe bay này không sơn màu xanh lục của quân Liên Bang thông thường, mà sơn những đường vẽ màu trắng xanh, giống như nước sông cuồn cuộn đổ về hướng đông.

Sườn mỗi toa xe bay còn phân biệt khắc chữ "Giang" như rồng bay phượng múa.

- Vù vù vù vù!

Hơn trăm tráng hán mặc trang phục chiến đấu màu lam từ trên trời cao hơn mười thước đột nhiên hạ xuống, làm vụn văng khắp nơi, bụi đất bay lên.

Trong nháy mắt, chung quanh Lý Diệu liền xuất hiện hơn trăm tráng hán.

Ánh mắt lạnh lùng, khí chất âm trầm, khuôn mặt cứng nhắc, giống như là một đám khôi lỗi kim loại,

Quanh người những người này dũng động khí thế vô cùng bá đạo, từng đạo linh ti lượn lờ quanh người, căn bản không hề có ý thu liễm.

- Đều là người tu chân?

Đồng tử Lý Diệu đột nhiên co rút lại.

Một hơi xuất động hơn trăm người tu chân, Giang gia quả nhiên là cường số một trên đất hoang.

- Tiểu Hắc, được không?

Lý Diệu lắc lắc cái túi, có ý muốn bỏ chạy.

Hắn chưa bao giờ giao tính mạng vào trong tay người khác, tùy ý để người khác tới quyết định sinh tử của mình.

Tuy rằng Quan Hùng nói Giang gia sẽ không tìm hắn làm phiền, Lý Diệu cũng tuyệt không tin Giang gia dám ở trước mặt quân Liên Bang gây bất lợi cho "Quân nhân thương cấp một như hắn"

Nhưng hắn vẫn không muốn lâm vào cảnh bị hơn trăm người tu chân của Giang gia bao vây.

Một khi vòng vây được hình thành thì sẽ không còn đường lui, chỉ có thể để mặc người ta giết mổ.

Cho nên bất kể ý đồ đến của đối phương là như thế nào, hắn cũng phải trước một bước chạy ra khỏi vòng vây đã.

Nếu đối phương thật sự lòng mang ác ý, hắn tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói, cùng lắm thì cá chết lưới rách!

- Đương nhiên là được rồi!

Hắc Dực kiếm ở trong túi lưng trở nên rung động như nóng lòng muốn thử.

Đúng lúc này, hơn trăm người tu chân của Giang gia bỗng nhiên dừng bước, không tạo thành vòng vây, chỉ đứng rải rác, để ra mấy chục con đường chạy trốn cho Lý Diệu.

Bốp!

Từ trong một toa xe bay hất ra một khối thịt nát huyết nhục mơ hồ, nện mạnh xuống đất. Từ trong cái lỗ giống như "miệng" phát ra một tiếng hét thảm.

Một nữ tử mặc trang phục chiến đấu màu lam, khí chất vô cùng lạnh lùng từ trên xe bay nhảy xuống, chậm rãi bay đến trước mặt Lý Diệu, bồng bềnh trên trời cách hai thước, từ trên cao nhìn xuống Lý Diệu.

Khí trường của nàng ta rất cường đại như giống như Đinh Linh Đang, khí chất lạnh lùng giống như Tư Giai Tuyết.

Chỗ khác biệt duy nhất là Tư Giai Tuyết là núi băng, còn nàng ta là một nhũ băng sắc bén.

Núi băng không giết người, băng nhủ lại có thể trong nháy mắt đâm xuyên tâm tạng, dồn người ta vào chỗ chết.

- Ta tên là Giang Băng Vân, là Giám Sát sứ lưu động của Giang gia. Chuyên môn phụ trách giám sát và xử trí con cháu Giang gia có hành vi làm trái pháp luật, thực hành gia pháp với những kẻ bại hoại của Giang gia này! Ngươi chính là Lý Diệu?

Nữ tử như nhũ băng hỏi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lý Diệu lấy một cái.

Nàng ta cũng không chờ Lý Diệu trả lời, chỉ vào khối thịt đang mấp máy, lạnh lùng nói:

- Giang Đào này thân là người tu chân, khi đại nạn lâm đầu lại sợ hãi chạy trốn, thậm chí còn lấy người thường ra làm thuân thịt.

- Về sau hắn không những không biết hối cải, còn nói ra những lời ô uế, vũ nhục những người tu chân đã hy sinh.

- Giang gia chúng ta là hào môn đại tộc trên đất hoang. Mỗi một chút vinh quang của gia tộc đều là vô số con cháu Giang gia không sợ hy sinh trên chiến trường, chiến đấu hăng hái đẫm máu mới giành về được!

- Hành vi của Giang Đào chẳng những xúc phạm tới điểm mấu chốt của người tu chân, lại vi phạm gia quy của Giang gia chúng ta, khiến cả gia tộc phải hổ thẹn.

- Bởi vậy. Ta dùng thân phận Giám Sát sứ lưu động của Giang gia, thi hành gia pháp hắn hắn. Phế bỏ linh năng của hắn, đánh hắn về nguyên hình. Biến thành một người bình thường, vĩnh viễn cũng không thể tu luyện được nữa!

- Lý đạo hữu, ngươi là người tự mình trải qua sự việc, ngươi đã thấy hành vi ác liệt của Giang Đào, nghe nói hắn còn dùng danh nghĩa của Giang gia để uy hiếp ngươi, ta nghĩ, để ngươi làm nhân chứng hành hình thì không còn gì tốt hơn.

Thanh âm của Giang Băng Vân cứng rắn như băng cứng vạn năm, căn bản không cho Lý Diệu có cơ hội nói chen vào, vừa dứt lời, thân hình chợt lóe, liền xuất hiện bên cạnh đống thịt đang run rẩy.

- Khối thịt nát

liều mạng mấp máy, phát ra tiếng hét thảm:

- Giang Băng Vân, ngươi không thể làm vậy được, cho ta một cơ hội đi, cho ta them một cơ hội đi, ta sai rồi, ta cũng không dám nữa, ta thật sự biết sai rồi!

Giang Băng Vân từ trong ngực lấy ra một thanh kiếm ngọc xanh biếc tròn tròn, dài bằng bàn tay, nhìn qua rất tinh xảo đẹp mắt, thản nhiên nói:

- Nếu là ta đến, thì ngươi nên biết là không có cơ hội đâu!

Giang Đào cầu xin hồi lâu, bỗng nhiên điên cuồng mà rống lên:

- Giang Băng Vân, ngươi dám! Cao Lâm Giang gia chúng ta sớm đã tách khỏi Thiên Lam Giang gia các ngươi, tuy ngươi là Giám Sát sứ lưu động của chủ mạch, nhưng có tư cách gì đụng đến người của chi thứ như ta? Muốn động thì cũng phải là Giám Sát sứ lưu động của Cao Lâm Giang gia đến!

- Đúng vậy, theo lý thuyết thì nên do Giám Sát sứ lưu động của Cao Lâm Giang gia tới xử lý việc của ngươi, có điều bọn họ ở nửa đường đã bị một nhóm cát tặc chặn đứng, lúc này đang khổ chiến, chắc phải mất hai ba tiếng nữa mới đến được, nên đành phải do ta ra tay vậy.

Giang Băng Vân thản nhiên như không nói.

Hai mắt Giang Đào lồi ra, giọng nói vô cùng thê lương:

- Giang Băng Vân, ngươi không ngờ ngay cả Giám Sát sứ lưu động của Cao Lâm Giang gia cũng dám chặn lại? Ngươi cả gan làm loạn quá! Ngươi dám phế linh năng của ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định!

- Ồ.

Giang Băng Vân thản nhiên lên tiếng, kiếm ngọc bay lên, quay tròn một vòng trên đầu Giang Đào:

- vù

một tiếng, hung hăng đâm vào trong linh căn của Giang Đào!

- Xì xì xì xì!

Phần đuôi của kiếm ngọc phun ra đại lượng linh năng, giống như một ống hút, rút ra toàn bộ linh năng trong cơ thể Giang Đào ném ra giữa thiên địa!

- A!

Tiếng hét của Giang Đào vang tận mây xanh, giống như ác quỷ cõi âm phủ, liều mạng giãy dụa trong Cửu U Hoàng Tuyền.

Giang Băng Vân búng đầu ngón út, bố trí một cấm chế cách âm quanh người Giang Đào, lập tức chặn tiếng hét thảm của hắn lại.

Lý Diệu chỉ nhìn thấy Giang Đào há to miệng, mắt trắng dã, cả người run rẩy, khóe miệng xùi bọt mép, cả người lăn qua lộn lại như mãng xà bị lôi điện đánh trúng, không ngừng run rẩy, đại tiểu tiện cũng không thể khống chế.

Nào còn giống con người, căn bản còn không bằng chó nhà có tang nửa chết nửa sống.

Ngay cả Lý Diệu từ nhỏ lớn lên ở phần mộ pháp bảo thấy mà da đầu cũng ngứa ran, không đành lòng.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chừng hơn nửa phút, cho tới khi trong khóe mắt, mũi và lỗ tai của Giang Đào tràn ra máu tươi, Giang Băng Vân mới triệu hồi kiếm ngọc.

Quỷ dị là trán Giang Đào vẫn trơn nhẵn như gương, hoàn hảo không tổn hao gì, không lưu lại lỗ thủng.

Trên người hắn bốc ra từng dòng nhiệt khí, trừ con mắt thỉnh thoảng còn có thể chuyển động ra thì hoàn toàn không nhìn ra được còn là người sống.

- Trả hắn lại cho Giám Sát sứ lưu động của Cao Lâm Giang gia đi, lão quỷ Giang Hồng kia nếu có ý kiến thì bảo hắn trực tiếp tới tìm ta!

Giang Băng Vân dặn dò thủ hạ mấy câu, lại bay về trước mặt Lý Diệu, vẫn từ trên cao nhìn xuống, vô cùng lãnh ngạo.

- Lý đạo hữu, thật ngại qua, khiến ngươi chê cười rồi, cái này gọi là cây ắt có cành khô, Giang gia chúng ta ở trên đất hoang phát triển mấy trăm năm, trừ chủ mạch ra còn có tám chi lớn, một số chi trong đó xuất hiện mấy tên bại hoại cũng không có gì là lạ.

- Lần này đa tạ ngươi trượng nghĩa xuất thủ, giúp Giang gia giáo huấn tên bại hoại này, còn khiến bộ mặt đáng ghê tởm của làm hắn lộ ra trước mắt người đời!

- Ngươi yên tâm, Cao Lâm Giang gia sẽ không trả thù ngươi đâu, trưởng bối của Giang Đào nếu dám động đến một sợi lông của ngươi thì chính là là không để chủ mạch chúng ta vào mắt!

- Ngày sau ngươi tu luyện có gì cần thì có thể tới tìm Thiên Lam Giang gia tới tìm chúng ta, đây là phương thức liên hệ của ta!

Giang Băng Vân nói rất nhanh, nhẹ nhàng vung tay lên, trong không khí lập tức xuất hiện một đạo sóng gợn, là số liên lạc của linh hạc truyền thư.

- Xé trời thành chữ?

Lý Diệu cả kinh.

Ra quyền đánh nổ không khí, đánh ra sóng gợn, đây là chuyện hắn cũng có thể làm được.

Nhưng khống chế lực lượng chính xác như vậy, sóng gợn không khí đánh ra không ngờ có thể tạo thành một dãy số, cảnh giới như vậy quá mức nghe rợn cả người.

Giang Băng Vân lại giống như vừa làm một việc nhỏ rất quen thuộc, gật đầu một cái, không nhìn Lý Diệu, xoay người bước đi.

Sau một thoáng, hơn trăm người tu chân của Giang gia rất đều nhịp xoay người bước đi.

Trên bầu trời lưu lại những ngọn lửa giương nanh múa vuốt, dần dần khuếch tán.

- Giang gia...

- Nói xin lỗi cũng đằng đằng sát khí, vô cùng bá đạo như vậy, hào môn đại tộc trên đất hoang quả nhiên không đơn giản.

Lý Diệu nhìn trời, thở dài một tiếng.

Không biết bao giờ hắn mới có thể tụ tập được thế lực khổng lồ như vậy, khiến danh hào "Lý gia" của Kên Kên Lý Diệu của Phù Qua thành vang vọng toàn bộ Thiên Nguyên giới?

...

Nửa ngày sau, kiểm tra cuối cùng kết thúc, đoàn tàu tinh quỹ cũng được sửa xong, phù trận phòng ngự lại tràn ngập linh năng, đằng sau cũng nối thêm thùng xe thiết giáp mới, hơn nữa còn an bài mấy người tu chân loại hình chiến đấu đi theo.

Các hành khách đang bực tức cuối cùng cũng trở nên sôi động, tiếng hoan hô tràn ngập ở trạm xe.

Bọn họ sắp xuất phát ngay đêm tới diểm đến.

Đinh Dẫn và Vệ Thanh Thanh tiễn Lý Diệu.

Bọn họ vốn là tới Nộ Đào thành, hiện tại lại người quỷ khác đường, không thể không mỗi người đi một ngả.

Lý Diệu tiếp tục tới Nộ Đào thành, mà hai người bọn họ lại phải theo các quỷ tu, đến trường học đặc biệt thành lập cho quỷ tu học tập làm thế nào để thành quỷ có lý tưởng, có đạo đức, có tín ngưỡng.

- Bạn học Lý Diệu, đừng như vậy, chờ chúng ta học xong làm quỷ như thế nào sẽ có cơ hội gặp lại mà, nói không chừng một ngày kia chúng ta lại có thể kề vai chiến đấu đâu!

Đinh Dẫn phát ra tiếng cười hào hùng từ trong nghĩa thể linh giới, sau đó từ trong ngực lấy ra một ngọc giản, cắm vào trong hộp sọ kim loại của mình.

Chỉ nghe trong não kim loại truyền đến tiếng động "Ong ong", quang mang trên ngọc giản cũng lúc sáng lúc tối.

Sau một thoáng, Đinh Dẫn rút ngọc giản ra đưa cho Lý Diệu.

- Bạn học Lý Diệu, ta đã xem qua tư liệu của ngươi rồi, biết ngươi là Trạng Nguyên trường đẳng của Phù Qua thành, vốn có cơ hội gia nhập đại học Thâm Hải, nhưng ngươi lại lựa chọn Đại Hoang Chiến viện... Bất kể là như thế nào, phần huyết khí này cũng khiến ta vô cùng kính nể! Ta không có gì tặng ngươi, trong ngọc giản này đều là một số bút ký của ta khi học tập thuật luyện khí, ngươi cầm tham khảo một chút, chắc có giúp đỡ cho việc nhập môn!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 697

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.