Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Tu Chân Ở Đây!

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

Giang Đào đỏ mặt, ấp a ấp úng:

"Ta, ta đương nhiên không có ý này, ta muốn nói gặp phải thú triều bạo phát là chuyện ngoài ý muốn, những người bình thường này chết rồi chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo, người tu chân chúng ta đều là tinh anh xã hội, trụ cột quốc gia, rất hiếm có, chết không công như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Chỉ có… chỉ có chúng ta sống sót thì mới có năng lực báo thù cho những người bình thường chết đi!"

Lời vừa nói ra, bảy tên người tu chân đều á khẩu, không trả lời được.

Trương Mãnh mới vừa rồi còn do dự có nên dũng cảm đứng ra hay không, hiện giờ đang thấp giọng hỏi bà xã:

"Tiểu Điệp, vừa nãy dáng dấp của ta có vô liêm sỉ như cái tên này không?"

"Làm sao có thể giống được?"

Nghiêm Hiểu Điệp nở nụ cười, ôn nhu ôm cổ chồng mình, thâm tình nói, "Chồng ta là người đàn ông đẹp trai nhất trên toàn bộ Thiên Nguyên giới, dù có đôi khi vô liêm sỉ thì cũng vô liêm sỉ đến mức rất đẹp trai!"

Nói xong, nàng nhón chân lên, hôn lên đôi môi Trương Mãnh.

Đinh Dẫn vô cùng lãnh đạm nhìn Giang Đào, dạy dỗ hắn như đang dạy một con chó:

"Vị tiểu hữu này, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu ngươi không muốn thực hiện thiên chức của người tu chân, vậy xin mời về chỗ ngồi của mình, chú ý không nên kinh động người bình thường, miễn cho gây nên khủng hoảng. "

"Các ngươi quá ngu ngốc!"

Giang Đào nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, quát ngược lại: "Cái gì mà "Bảo vệ người bình thường là thiên chức của người tu chân", "Máu tươi của cường giả nên chảy vì người yếu", đều là quan niệm cổ hũ từ mấy trăm năm trước, trừ những kẻ ngu si như các ngươi ra, hiện tại có ai còn cho là thật chứ? Ta không tin trên xe chỉ có chúng ta là người tu chân, khẳng định có không ít kẻ giống như ta, chuẩn bị ngủ đông đến giây phút cuối cùng —— đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!"

Âm thanh Vệ Thanh Thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định: "Chuyện của những người tu chân khác không có quan hệ gì với ta, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm bản thân"

"Các ngươi thực sự, thực sự không thể nói lý, không thể nói lý!"

"Vậy ngươi mau nhanh cút đi, không nên dài dòng văn tự ở đây, cản trở lão tử cứu vớt thế giới!"

Tên béo phun một bãi nước bọt xuống dưới chân Giang Đào, dọa cho hắn giật mình, nhảy dựng lên.

Sắc mặt Giang Đào từ màu hồng biến thành tím tái, trông hệt như một miếng gan heo, môi giật giật nhưng lại không dám chửi, sau đó hắn rụt cổ lại, lảo đảo thối lui về phía toa số 15.

Một thương binh nằm đang rên thống khổ nằm trên đường hắn đi.

Giang Đào bước thẳng qua, không thèm nhìn lấy một chút.

Sĩ quan mắt đỏ lạnh lùng nhìn theo, rồi bỗng nhiên hắn giọng, rống lên: "Thạch Đầu, tập hợp tất cả huynh đệ còn di chuyển được đến đây, chuyển người bệnh toa số 15!"

"Doanh trưởng!"

Một đại hán đầu trọc râu quai nón cuống lên: "Ta không đi, ta muốn cùng ngươi đổ máu tới cùng!"

Sĩ quan mắt đỏ mạnh mẽ lườm hắn một cái, chợt quát lên: "Thạch đại đội trưởng, ta nhắc lại một lần nữa, tập hợp tất cả huynh đệ còn di chuyển được đến đây, chuyển người bệnh toa số 15, bảo vệ dân chúng an toàn, đây là mệnh lệnh!"

"Doanh trưởng" Đại hán râu quai nón nghẹn ngào.

"Thạch Đầu, ta là người tu chân, nên có chức trách của người tu chân, quân liên bang có chức trách của quân liên bang. Ta là một quân nhân liên bang, đồng thời là một người tu chân, hiện tại là thời điểm ta thực hiện chức trách. Còn ngươi, thời điểm của ngươi còn chưa tới đâu! A, thủ vững cương vị, chuẩn bị chiến đấu, nếu như chúng ta không thể kéo dài đủ 3 phút, vậy sẽ đến phiên các ngươi, nhớ kỹ, cho dù chỉ kéo dài thêm một giây đồng hồ thôi thì nhất định phải tranh thủ được một giây đồng hồ đó!"

Sĩ quan mắt đỏ vỗ vai đại hán râu quai nón.

"Vâng, doanh trưởng!"

Đại hán râu quai nón cùng hết thảy binh sĩ đồng thời nghiêm, cúi chào, nói đến mức nước bọt văng tung tóe.

Sau đó, bọn họ tay cầm súng, tay dìu những người bị thương lui về toa xe số 15.

"Lý Diệu bạn học, ngươi cũng nên đi rồi" Đinh Dẫn đi tới trước mặt Lý Diệu, nở nụ cười hòa ái

Lý Diệu kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt.

Trán của hắn cực kỳ ngứa, một luồng sức mạnh không tên đang bộc phát, dường như có một mũi khoan ở bên trong đang xuyên đỉnh đầu qua hắn, toàn bộ đại não vang vọng tiếng "Ong ong".

"Đinh lão sư, các người muốn hi sinh bản thân, tranh thủ thời gian cho chúng ta?" Lý Diệu lẩm bẩm hỏi

Đinh Dẫn gật đầu, thản nhiên đáp:

"Đúng, chờ các ngươi đều lui lại, chúng ta sẽ chọn thời cơ thích hợp, để toa xe bọc thép tách ra khỏi đoàn tàu, các ngươi tiếp tục tiến lên, chúng ta sẽ tận lực yểm hộ các ngươi, cố gắng tranh thủ ba phút đồng hồ "

Lý Diệu vội la lên:

"Đinh lão sư, dù các người thiêu đốt sinh mệnh, kích thích linh năng lên gấp mười lần để khởi động pháo điện từ Thái Ất —— vậy cũng không cần thiết tách ra khỏi đoàn tàu thoát chứ! Tiêu hao linh năng chưa chắc sẽ chết, nhưng nếu tách ra, vậy toa bọc thép sẽ mất đi động lực, rơi vào thú triều muỗi bạc mặt quỷ, tuyệt đối sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết!"

Đinh Dẫn thở dài:

"Không đơn giản như vậy, Lý Diệu bạn học, trong tình trạng không có hộp tinh nguyên áp súc siêu cao, phải là cường giả Kết Đan Kỳ mới có thể vận dụng pháo điện từ Thái Ất như thường. Còn những người tu chân cấp thấp như chúng ta, dù thiêu đốt sinh mệnh, thần hồn nát tan, miễn cưỡng khởi động pháo điện từ Thái Ất thì cũng không thể nhắm chuẩn xác được."

"Tương tự như một đứa nhỏ ba tuổi cầm súng, tuy đứa bé có thể sử dụng hết sức lực bú sữa để kéo được cò súng, nhưng tất nhiên không thể bắn mục tiêu cách hơn trăm mét, đúng hay không?"

"Này ——" Lý Diệu nghẹn lời

Đinh Dẫn khẽ mỉm cười, nói:

"Trong tình huống như vậy, chỉ có một loại biện pháp có thể làm cho đứa bé bắn trúng mục tiêu "

"Đó chính là đến gần một chút, lại gần thêm một ít, đi đến bên cạnh mục tiêu, nòng súng chỉa thẳng vào thái dương —— không, không phải thái dương, nhét súng vào trong miệng mục tiêu, sau đó mạnh mẽ bóp cò súng, mới có thể bắn nát đầu được!"

"Vì lẽ đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải tách khỏi đoàn tàu tinh quỹ, các ngươi tiếp tục tiến lên, chúng ta thì thâm nhập vào bên trong thú triều muỗi bạc mặt quỷ triều, phóng ra lôi từ điện cầu ở trong đó, như vậy mới may ra đảm bảo được sinh mệnh cho các ngươi."

"Bảy người tu chân chúng ta đã dốc sức tính toán, không có lựa chọn nào khác, chỉ còn biện pháp duy nhất này."

"Thật tiếc nuối không thể luận bàn cùng ngươi lần nữa, Lý Diệu bạn học, rốt cuộc ta cũng phải nói cho ngươi "

"Cửu âm con mẹ nó u năng quấn quanh hình thức, ta thật sự không biết, ngay cả tên loại pháp bảo đó ta cũng chưa từng nghe tới, lúc nãy kỳ thực là ta né tránh ngươi chứ không phải vì cố ý giấu làm của riêng nên không nói cho ngươi, ha ha ha ha, thật mất mặt, đúng không?"

Lý Diệu há miệng, trong lồng ngực có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng chẳng thể nào thốt ra thành lời.

"Tạm biệt Lý Diệu bạn học, chúc ngươi sớm ngày giác tỉnh linh căn, trở thành người tu chân, trở thành người tu chân chân chính."

Đinh Dẫn thở dài, ngón tay hơi gảy khiến cho Lý Diệu nhất thời cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, không thể động đậy.

Đinh Dẫn xoay người rời đi, tiến hành kiểm tu pháo điện từ Thái Ất một lần cuối cùng.

"Đi nhanh đi, nơi này quá nguy hiểm!"

Hai tên lính cưỡng chế mang Lý Diệu đến toa xe số 15.

"Xì" một tiếng, cánh cửa ngăn cách toa xe số 15 và toa bọc thép đóng lại.

Lúc này Lý Diệu mới khôi phục sức mạnh, vội vàng chạy ngược lại, đến trước cửa, kề sát mũi vào kính cường lực, tập trung quan sát phía bên ngoài.

Trong bầu trời đen như mực, người khổng lồ do muỗi bạc mặt quỷ tạo thành càng ngày càng gần.

Nó cứ từ từ duỗi ra ma trảo, mạnh mẽ chụp vào pháp trận phòng ngự của đoàn tàu tinh quỹ.

Mỗi một lần va chạm đều tuôn ra vô số tia lửa, làm đoàn tàu chấn động, hệt như một chiếc thuyền đơn độc giữa sóng to gió lớn.

Người khổng lồ yêu tộc ra tay với tần suất càng ngày càng nhanh, pháp trận phòng ngự vẫn đang phóng ra tia điện thế nhưng màu của tia điện lại đang mau chóng ảm đạm.

Giằng co hơn mười phút, một tiếng “độp” quỷ dị vang lên, phảng phất có thứ gì đó vừa biến mất

Pháp trận phòng ngự khiến cho người khổng lồ yêu tộc rất kiêng kị đã bị phá hoại triệt để.

Vào giờ phút này, thứ ngăn cản giữa thú triều và cả một đoàn tàu chứa đầy người bình thường chỉ là bảy người tu chân cấp thấp.

Trong đó người tu chân chiến đấu chỉ có duy nhất mỗi sĩ quan mắt đỏ.

"Ngay bây giờ!"

Sĩ quan mắt đỏ điên cuồng hét lên, nhắm ngay phù trận thoát ly ở đằng sau toa xe bọc thép, đập một quyền thật lực.

"Kẹt kẹt" Toa toa xe bọc thép lảo đảo tách ra khỏi đoàn tàu tinh quỹ.

Đoàn tàu tinh quỹ như mũi tên rời cung, tốc độ siêu việt cực hạn, phóng thật nhanh về phía trước

Ngược lại, tốc độ toa bọc thép đang từ từ chậm lại.

Trong mắt Lý Diệu Nhãn, toa xe bọc thép lại như một mũi tên trí mạng, quyết chí bắn thẳng về người khổng lồ yêu tộc.

Bên tai Lý Diện còn thoang thoảng tiếng kêu gọi của bảy người tu chân.

"Các vị đạo hữu, chúng ta kề vai chiến đấu!"

"Trảm yêu trừ ma ngay chính thời khắc này!"

"Người tu chân ở đây, đám chuột bọ côn trùng rắn rết, mau tới lãnh cái chết!"

Toa xe bọc thép càng ngày càng nhỏ trong tầm nhìn Lý Diệu, cứ như nó là một chiếc thuyền nhỏ, bị đợt sóng thần do muỗi bạc mặt quỷ tạo thành nuốt chửng.

Nhưng ở một khắc tiếp theo —— pháo điện từ Thái Ất phát ra tiếng rít gào, ánh sáng chói mắt tỏa ra, xe rách người khổng lồ yêu tộc từ bên trong!

Người khổng lồ kêu gào đinh tai nhức óc rất thảm thiết, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Vô số muỗi bạc mặt quỷ bị nướng thành tro, đình trệ nửa ngày mới một lần nữa ngưng tụ.

Thừa dịp nó đình trệ, đoàn tàu tinh quỹ kịp thời tranh thr chạy về phía trước hơn mười mấy dặm.

Người khổng lồ yêu tộc đang muốn truy đuổi, quả lôi từ điện cầu thứ hai liền bay lên, nổ nát cái đầu nó, làm cho nó choáng váng, phải kêu rên không ngừng.

Quả thứ ba, quả thứ tư, quả thứ năm.

Mỗi một lần người khổng lồ yêu tộc muốn đi tới, đều sẽ bị lôi từ điện cầu ngăn cản, không cách nào động đậy.

Lý Diệu kinh ngạc nhìn cảnh nào.

Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt hắn có chất lỏng gì đó nong nóng.

Hắn rất rõ ràng, với tu vi của đám người Đinh Dẫn, vốn chẳng cách khởi động pháo điện từ Thái Ất mạnh mẽ đến vậy. Uy lực của mấy quả lôi từ điện cầu vừa rồi có thể so với một đòn toàn lực của cường giả Kết Đan Kỳ.

Bọn họ hiển nhiên đang điên cuồng vận chuyển linh năng, thậm chí không tiếc tự bạo kinh mạch, tiêu hao sinh mệnh, dùng huyết nhục và thần hồn để đánh đổi, mạnh mẽ kích phát pháo điện từ Thái Ất!

Tu sĩ trúc cơ như Đinh Dẫn hay sĩ quan mắt đỏ thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh, còn có thể mạnh mẽ kích phát ba, năm lần pháo điện từ Thái Ất.

Còn đám Vệ Thanh Thanh chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lại không phải người tu chân chiến đấu, linh năng dự trữ vốn chẳng mấy sung túc.

Mỗi một lần bắn pháo điện từ Thái Ất cũng đủ để bọn họ thiêu đốt hết sinh mệnh, thần hồn nát tan, ngã xuống tại chỗ.

Bọn họ là dùng tính mạng bản thân để tranh thủ ba phút đồng hồ cho những người bình thường xa lạ.

Chỉ vì bọn họ là —— người tu chân!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 605

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.