Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 693 chữ

Chương 1: Mộc Cẩm

Không biết lần thứ mấy trong giấc mộng đêm khuya, luôn có một giọng nói thì thầm sát bên tai hắn “Sư phụ”, “Sư phụ” tiếng gọi ấy khiến trái tim hắn tan chảy, nhưng rồi bỗng chốc lại đau đớn xót xa…

Năm trăm năm trôi qua trong tĩnh mịch, trên Thanh Trúc phong chỉ còn lại một gốc cây đào sắp chết khô, cùng một cây huyền cầm bị gãy, hắn ngày ngày bế quan, dốc lòng tu luyện thuật pháp, quyết tâm không bao giờ để mình bị thương nghiêm trọng như vậy thêm lần nào nữa, nhưng mà hắn cũng không biết vì sao mình lại gắng gượng đến cùng như thế này. Hắn nghĩ, hắn muốn che chở và chờ đợi người đó, nhưng có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ trở lại…

Đốt đèn ngồi bên bàn học, hắn nâng bút muốn phác họa một chút hình ảnh, nhưng lại cảm thấy chẳng thể vẽ được gì, đành đặt bút xuống, lặng lẽ bước ra khỏi phòng, nhìn gốc hoa đào và cây huyền cầm bị gãy suy nghĩ miên man…

Hắn đứng như vậy hết một ngày một đêm mà không hề hay biết…

“Ái chà, phong thái quả thật thanh thoát phi phàm.” Một nam tử tay cầm quạt quân tử thình lình xuất hiện trên Thanh Trúc phong, cất tiếng khen ngợi, khiến Mộc Cẩm xoay người nhìn lại. Người này tràn trề hứng thú quan sát Mộc Cẩm “Với tu vi của ngài vốn dĩ đã thành tiên, vì sao lại còn ở Hạ giới?”

Mộc Cẩm nghi hoặc hỏi “Ngài là?”

“Tiểu thần Ngao Tín, đi ngang qua nơi này, cảm giác được ở Hạ giới có một luồng khí tức rất đỗi trong lành, liền tò mò vào đây xem, không ngờ có duyên được gặp ngài.”

Mộc Cẩm gật đầu chào hắn, “Thần quân có bằng lòng vào nhà ngồi một chút không?”

Ngao Tín lại quan sát toàn thân Mộc Cẩm một lần nữa, “Ta không hiểu vì sao ngài vẫn còn là một người phàm, thì ra là do không có độ kiếp phi thăng. Với tu vi của ngài việc phi thăng thành tiên rất dễ dàng, chẳng lẽ do kiếp số an bài hay sao?”

Mộc Cẩm cười cười, khẽ lắc đầu…

“Ngài và ta có duyên gặp mặt, tiểu thần thuận tiện chỉ điểm cho ngài một phen.” Ngao Tín bấm tay tính toán, bỗng nhiên nở nụ cười, “Kiếp số này thật lạ, chỉ cần phá hủy cây huyền cầm kia thì liền sẽ được độ kiếp.” Ngao Tín nói xong, còn thì thầm lẩm bẩm thêm một câu: “Cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy qua kiếp số nào đơn giản như vậy.”

Mộc Cẩm vẫn lắc đầu y như cũ, Ngao Tín khó hiểu nhìn hắn…

Mộc Cẩm nói: “Kiếp số này không độ cũng chẳng sao.”

“Hì!” Ngao Tín cười, “Đây là lần đầu tiên ta thấy người như ngài vậy. Vì một thanh huyền cầm bỏ đi sự phi thăng. Với bộ dáng của ngài bây giờ, nếu không độ kiếp, thì cùng lắm chỉ sống thêm được hai mươi năm nữa mà thôi.”

Mộc Cẩm nhìn cây huyền cầm, bất giác ngây ngô nói như một đứa trẻ: “Thà rằng hủy ngàn năm tu vi, thà rằng không phi thăng thành tiên, nhưng quyết chẳng hủy cầm.”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Mộc Cẩm, Ngao Tín khẽ ngẩn ra, nhất thời hắn ta không hiểu được người này không muốn hủy cầm hay không muốn cắt đứt tình cảm đây.

“Ý tốt của thần quân, Mộc Cẩm xin để trong lòng, chỉ là… Nếu ngài muốn ở lại nơi này, Mộc Cẩm chỉ có thể đãi ngài chén trà xanh, nếu ngài muốn đi, thứ lỗi cho Mộc Cẩm không thể tiễn xa được.”

Ngao Tín tức giận, phẩy tay áo bỏ đi, “Không biết đúng sai!”

Không biết đúng sai… Có thể là vậy, bởi vì bọn họ không biết điều gì là đúng, điều gì là sai đối với hắn…

Bạn đang đọc Tử Cầm của Cửu Lộ Phi Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.