Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có lẽ. . . cuối cùng chỉ là có lẽ đi

Phiên bản Dịch · 1965 chữ

Đêm đã khuya.

Cô gái nhỏ dưới ánh mắt ấm áp của Lâm Phàm ngủ thiếp đi.

Không có mục tiêu để mặt đối mặt.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn Trương Hồng Dân, trong ánh mắt Trương Hồng Dân hắn không tìm thấy ánh sáng thánh khiết như cô bé. Mà Trương Hồng Dân biết người nhìn chằm chằm hắn là một bệnh nhân tâm thần tốt.

Hắn cũng không sợ sệt, nhưng loại ánh mắt này khiến toàn thân hắn khó chịu, lông tơ đều dựng đứng.

Hắn chổng mông quay mặt với Lâm Phàm, giả bộ đang nhặt rác dưới chân giường bệnh.

Không cùng ngươi đối mặt là được rồi.

Ngươi muốn nhìn liền nhìn mông ta đi. Không nói những cái khác, lúc hắn còn trẻ cũng coi như là vũ cơ nhất nhì phòng tập múa. Sau khi xương đùi bị gãy, hắn liền rời khỏi giới ca múa, kết hôn sinh con. Dù một thời gian dài không luyện tập thì vẫn là bờ mông ưu tú trong đám đàn ông.

Tròn vểnh lại co dãn.

Lâm Phàm lấy dây kẽm trong túi ra, đặt một bên trên tủ giường.

Ánh mắt độc nhãn nam nhìn qua cuộn dây kẽm nhỏ dài, nhíu mày. Hắn rất hiếu kỳ, cái đồ chơi này là dùng để làm cái gì.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Lâm Phàm hỏi.

Độc nhãn nam dời ánh mắt không nói gì. Hắn ngoảnh đầu sang bên kia, lấy điện thoại di động ra xem xét tin tức trong nhóm chat.

« Mao Sơn học viện nhất tổ: Hôm nay thu hoạch được rất nhiều, chém giết sáu con tà vật. Tại trước mặt cường giả học viện Mao Sơn, những tà vật này đều phải ngoan ngoãn nhận lấy cái chết. »

« Phật Môn học viện nhất tổ: A Di Đà Phật! »

« Đạo gia học viện nhất tổ: Vô Lượng Thiên Tôn! »

« Y gia học viện nhất tổ: Chăm sóc người bị thương! »

« Mao Sơn học viện phát ra khẩu lệnh hồng bao: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »

« Phật Môn học viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »

Rút về!

« Đạo gia học viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »

Rút về!

« Y gia học viện: Mao Sơn thật mạnh! Thật giỏi! Thật lợi hại! »

Rút về!

« Mao Sơn học viện: Đa tạ các vị tán dương, đã Screenshots, chuẩn bị post lên trang Web chính thức của học viện, ba học viện đều nói Mao Sơn mạnh, các ngươi nói xem có mạnh không? Tuyển học viện nào để nhập học? Mau tới Mao Sơn, học viện mạnh nhất. »

Độc nhãn nam nhìn tin tức trong nhóm, vốn định tắt điện thoại di động, đột nhiên nhớ tới một việc.

« Độc nhãn nam: @ Y gia cao viện, làm thế nào để nói chuyện với người bị bệnh tâm thần? »

« Y gia cao viện: Muốn giao lưu cùng đám người đặc thù thì bản thân phải biến thành một nhân tố trong đám người đặc thù đó. »

« Độc nhãn nam: Ý của ngươi nói là, ta phải trở thành bệnh nhân tâm thần? »

« Y gia cao viện: Chăm sóc người bị thương. Điện thoại: 120. »

Độc nhãn nam tắt điện thoại di động, trong nhóm này đều là đám người không đáng tin. Bình thường ở tổng bộ thì tất cung tất kính, khúm núm. Thế mà lúc núp sau màn hình, người chó không phân biệt được.

Trương lão đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhìn đến nhập thần, trong hai mắt đều là Rolex, biểu tượng quý tộc. Coi như nhìn đến sáng mai, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Đêm khuya.

Bệnh viện rất yên tĩnh, y tá ở quầy trực ban hoặc nhìn điện thoại hoặc là gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi, lúc có người đi ngang qua sẽ ngẩng đầu nhìn một chút.

Phòng bệnh im ắng, những người bệnh đều đã đi ngủ.

Thỉnh thoảng sẽ có vài bệnh nhân giai đoạn cuối vì đau đớn khó chịu mà rên hừ hừ vài tiếng.

Phòng của bệnh nhân tâm thần.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu mắt mở thao láo, bọn hắn nằm trên giường bệnh nhìn nhau. Ánh đèn yếu ớt giúp bọn hắn thấy rõ mặt của đối phương, trong ánh mắt có ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười chỉ có bọn hắn hiểu được.

Độc nhãn nam nghe được động tĩnh trong phòng bệnh liền mở to mắt. Trải qua thời gian dài tắm mình trong nguy hiểm khiến hắn dù đang ngủ say cũng có thể tỉnh lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Bọn hắn đang làm gì?

Độc nhãn nam không muốn kinh động hai vị bệnh nhân tâm thần, ngược lại hắn muốn xem xem hai vị bệnh tâm thần này muốn làm gì.

Rất nhanh hắn liền phát hiện hai bệnh nhân tâm thần đứng tại bên giường của hắn, lỗ tai hắn rung rung nghe hai người đối thoại.

"Hắn là người tốt, ta tin tưởng ngươi có thể giúp hắn mọc ra con mắt, thử thêm một lần nữa đi."

"Mặc dù hắn lãng phí thịt rắn thơm ngon, nhưng hắn là người tốt, ta nguyện ý tha thứ cho hắn."

"Việc ban ngày hắn hỏi ta, ta cũng muốn nói cho hắn biết."

"Vậy chúng ta hành động đi."

Hành vi lén lén lút lút của Lâm Phàm cùng Trương lão đầu khiến độc nhãn nam kinh hãi, thần kinh căng cứng. Mẹ nó các ngươi còn muốn đâm ta, thật sự cho rằng ta dễ bắt nạt sao?

Hắn muốn trực tiếp trấn áp bọn hắn.

Ngay tại thời điểm hắn muốn động thủ, hắn do dự, trong lòng hiện ra một suy nghĩ, đó là hắn có thể sẽ phát hiện ra bí mật nào đó.

Bọn hắn có lẽ thật sự bị bệnh tâm thần.

Nhưng mà có thể chém giết hai con tà vật cấp hai tà vật thì tuyệt đối có bản lĩnh thật sự, ban ngày giả điên giả dại, ban đêm thừa dịp hắn ngủ say thi triển bản lĩnh chân chính?

Cùng bệnh tâm thần ở chung một ngày.

Tư tưởng độc nhãn nam xảy ra một chút chuyển biến, chỉ là loại chuyển biến này chính hắn còn chưa phát hiện ra, có lẽ hắn còn ôm một chút kỳ vọng với hai người.

Có câu quá tam ba bận, vạn sự dễ nói.

Bây giờ mới hai lần mà thôi.

Lại đâm một lần nhất định có thể thành công.

Nội tâm độc nhãn nam đang tranh đấu.

Rốt cuộc có nên tin tưởng bọn họ thêm một lần không?

Được rồi.

Đều đã đến tình trạng này, sao không thử thêm một lần?

Vạn nhất đúng như suy đoán của chính mình thì chẳng phải là phát hiện lớn hay sao?

Trương lão đầu đứng ở đầu giường, lấy hộp kim châm ra, tay nắm vuốt ngân châm. Ánh đèn yếu ớt khiến hắn không nhìn thấy vị trí đầu của độc nhãn nam, nhưng mà hắn nghiên cứu thuật châm cứu lâu như vậy, dựa vào cảm giác để thi châm chỉ mà chút chuyện nhỏ mà thôi.

Tìm được vị trí, nhanh chóng hạ châm.

Châm thứ nhất!

Mười ngón tay độc nhãn nam nhẹ nhàng nắm lấy ga giường. Mạnh như hắn vậy mà cũng sẽ có thời điểm khẩn trương, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

Trong lòng hắn một mực có một nghi hoặc.

Vị trí thi châm của bệnh nhân tâm thần thâm niên này mỗi lần đều không giống nhau, không biết hắn đến cùng là tìm vị trí hạ châm như thế nào.

Lâm Phàm cầm dây kẽm quấn quanh trên ngón chân độc nhãn nam, sau đó kéo đầu khác của dây kẽm lại gần ổ điện ở góc tường.

Độc nhãn nam không nhìn thấy tình huống của Lâm Phàm, nhưng hắn có thể cảm giác được có cái gì đó quấn quanh ngón chân.

Hắn muốn ngồi dậy nhìn xem Lâm Phàm đang làm gì.

Nhưng hắn nhịn được.

Lúc này, Trương lão đầu nắm vuốt ngân châm, sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư, hắn xem trái xem phải đều không tìm ra vị trí không vừa mắt. Suy nghĩ hồi lâu, hắn vỗ mạnh đầu, thôi được rồi, nhắm mắt đâm loạn vậy.

Hắn đã nghiên cứu qua một quyển sách.

Nội dung trong sách nói cho hắn biết, phó thác cho trời, nhắm mắt hạ châm.

Châm thứ mười hai hạ xuống.

Trương lão đầu cầm lên một chiếc ngân châm khác, châm thứ mười ba là châm cuối cùng, hắn nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt hai người trong bóng tối giao nhau, gật đầu ăn ý.

Vù!

Châm thứ mười ba rơi trên đầu độc nhãn nam.

Độc nhãn nam phản xạ có điều kiện mười ngón nắm chặt ga giường, rốt cuộc có cảm giác, rõ ràng hơn so với hai lần trước.

Ngay lúc hắn muốn nói chuyện.

Lâm Phàm cắm dây kẽm vào trong ổ điện.

Dòng điện theo dây kẽm đánh úp về phía độc nhãn nam.

Trong chốc lát độc nhãn nam ngất đi cảm nhận được dòng điện tập kích.

Ầm!

Ầm!

Hắn giống như xác chết vùng dậy, thân thể phanh phanh giật lên giật xuống trên giường. Tràng cảnh kia dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối trong phòng trông rất là dọa người.

Trương Hồng Dân mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bên giường Độc Nhãn Long có hai bóng người, mà Độc Nhãn Long thì nằm trên giường bệnh bật lên bật xuống.

Khuôn mặt Trương Hồng Dân dần dần trở nên méo mó sợ hãi.

"A!"

Một âm thanh thê thảm vang vọng ra hành lang bệnh viện.

Y tá nghe âm thanh âm liền chạy tới, nhìn thấy cục diện trong phòng bệnh, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tê tâm liệt phế gầm thét.

"Bác sĩ. . ."

Phòng trực ban của bác sĩ.

Vị chủ nhiệm một mực làm cấp cứu cho Lâm Phàm đột nhiên bừng tỉnh, lau mồ hôi trên mặt, thở phào may mắn nói: "Còn tốt, chỉ là ác mộng, làm ta sợ muốn chết, trong mộng sáu em gái mặc bikini đều mê luyến ta, thận của ta làm sao chịu nổi."

"Thật sự là làm ta sợ muốn chết."

Roẹt roẹt!

Bộ đàm truyền đến âm thanh.

"Chủ nhiệm mau tới phòng cấp cứu, nam bệnh nhân một mắt ở cùng bệnh nhân tâm thần gặp nguy hiểm, cần cấp cứu ngay lập tức."

Bác sĩ chủ nhiệm bình tĩnh nói: "Đã biết."

Cho đến hiện tại hắn vẫn còn lo lắng về giấc mơ vừa rồi, may mắn là giả, nếu không sẽ chết người.

Được rồi.

Vẫn là cứu người trước đã.

Đừng hỏi hắn vì sao lại bình tĩnh như thế.

Hắn có thể nói, ta đã sớm đoán trước sẽ tình huống này sao?

PS: Lúc chiều, một vị a di cùng Vượng Tử chơi, nắm lấy cổ tay của hắn nhấc lên đung đưa tới lui, cánh tay trái trật khớp, sau đó đi bó xương, lúc buổi tối, Vượng Tử chỉ vào cánh tay trái, ý tứ không thoải mái, liền đi bệnh viện chụp ảnh, về sau y sinh nói không cần đập, là cơ bắp tổn thương, nghỉ ngơi liền tốt.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.