Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi còn nói mình không phải bệnh tâm thần

Phiên bản Dịch · 1871 chữ

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn!

Hách viện trưởng xoáy mới vòng bạn bè có chút không vui, "Gia hỏa này thật là chó, ngày thường một tiếng lại một tiếng lão ca vui vẻ như vậy, giờ lại cho ta vào danh sách đen."

Lâm Phàm là bệnh nhân bệnh viện tâm thần bọn hắn.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đáng ra phải là nơi đầu tiên phát thông cáo biểu dương mình cho tốt, không nghĩ đến lại bị người khác nhanh chân làm trước.

Khẩu khí này không thể nhịn.

Hách viện trưởng ngồi trước máy tính, hai tay đặt trên bàn phím, hơi trầm tư một lát.

« Bệnh án trị liệu hiệu quả rõ rệt của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn »

Một tiêu đề rất hoàn mỹ, hai tay mười ngón hóa thành tàn ảnh, bàn phím bị đập lốp bốp. Cơ hội đến thì phải lợi dụng một ít bệnh nhân, nếu không, tóc trắng nhiều năm như vậy chẳng phải là mọc không công sao.

Các ngươi có thể ôm công lao vào thân, hắn còn là bệnh nhận viện tâm thần của ta đây này.

Bệnh viện.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi xếp bằng trên giường, ngơ ngác nhìn Cocacola cùng Sprite trong tay.

"Đây không phải Cocacola, thật là khó uống."

"Đây không phải Sprite, thật là khó uống."

"Ta muốn uống Cocacola."

"Ta muốn uống Sprite."

Trương Hồng Dân ngồi đàng hoàng ở một bên, một câu giải thích cũng không dám. Hai vị bệnh nhân tâm thần khẳng định lại phát bệnh, rõ ràng đang uống Cocacola cùng Sprite lại nói là không phải.

Y tá đứng tại cửa phòng nghe được đối thoại của hai người, nàng một câu cũng không dám nói.

Bác sĩ đã nói với nàng, người bệnh nói cái gì chính là cái đó, ngươi không cần cãi với bọn hắn, sẽ không nhận được chỗ tốt gì, cứ lẳng lặng theo dõi bọn hắn là được.

Trương lão đầu đâm đâm bắp chân Lâm Phàm, chỉ vào độc nhãn nam nói: "Hắn thật sự là người tốt."

"Vì sao?" Lâm Phàm hỏi.

"Hắn không lấy đồng hồ của ta, lại còn cho tiền." Trương lão đầu âu yếm đồng hồ tay trên tay, cái này phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua, mặc dù thường xuyên xảy ra vấn đề, nhưng hắn vẫn rất thích.

"Vậy hắn đúng là người tốt." Lâm Phàm nói ra.

Hai người ùng ục uống đồ uống trong tay.

Độc nhãn nam nói: "Vừa rồi ngươi đã đáp ứng sẽ nói cho ta tình huống của ngươi, hiện tại có thể nói cho ta biết chứ?"

"Có thể." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

"Ngươi thật dùng điện kích thích thân thể của mình sao? Khi đó ngươi có cảm giác gì?" Độc nhãn nam hỏi, hắn xem qua tài liệu của Hách viện trưởng, nhiều lần như thế đều không chết, tuyệt đối là có vấn đề.

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, "Cũng không có cảm giác gì, chính là tê tê, ê ẩm, choáng váng, khó mà nói rõ ràng được."

"Sao ngươi lại làm như thế?" Độc nhãn nam hỏi.

"Ta muốn tu luyện nha." Lâm Phàm nhìn nhìn độc nhãn nam, sau đó nói tiếp: "Hiệu quả rất tốt, sau đó hắn cho ta đâm vài châm liền thoải mái hơn. Ngươi bị hắn đâm hai lần không có cảm giác thoải mái sao?"

Độc nhãn nam nhìn Lâm Phàm một lát, lại nhìn qua Trương lão đầu một lát, thở dài một tiếng.

Quả nhiên, vẫn là do ta nghĩ quá nhiều.

Bệnh nhân tâm thần hoàn toàn chính xác là không dễ giao lưu. Hắn đã chịu thua, cũng không muốn truy đuổi theo vấn đề này nữa. Chắc là hắn nghĩ quá nhiều rồi, sao có thể hỏi ra được cái gì.

Hắn cũng không đặt trong lòng, ăn thiệt thòi là phúc, hiểu rõ rồi rút ra bài học cho sau này là được.

Độc nhãn nam quay đầu qua, không muốn nói thêm một câu nào với bọn hắn nữa.

Trời dần dần tối.

"Lão Trương, ngươi có đói bụng không?" Lâm Phàm hỏi.

Trương lão đầu sờ sờ bụng, "Có chút đói."

"Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Lâm Phàm nói ra.

"Được."

Hai người mang giày, đi ra bên ngoài, y tá canh giữ cửa phòng vì bà gì đến thăm nên đã đi nhà vệ sinh đổi băng vệ sinh, tạm thời không ở đây nên đã để bọn hắn hai người bắt được cơ hội.

Độc nhãn nam nhìn hai người rời đi, lấy điện thoại di động ra gửi tin đến nhóm chat.

« Ngày mai ta sẽ trở về, đêm nay các ngươi tuần tra trong thành, bốn người một tổ, phát hiện tà vật giết chết không tha. »

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nắm tay nhau, chậm rãi đi trong hành lang bệnh viện.

Một thanh niên thấy cảnh này, tâm tình xúc động. Hắn nhớ lại khi còn bé ba ba nắm tay của hắn, làm bạn hắn lớn lên, bây giờ ba ba già, hắn cũng đã trưởng thành, rốt cuộc không còn nắm tay đi như ngày bé nữa.

Bởi vì hắn cảm thấy ngại ngùng, đều đã trưởng thành còn nắm tay gì chứ.

"Con trai, làm sao thế?" Bệnh nhan già thấy con trai ngẩn người liền hỏi.

Người thanh niên trả lời: "Cha, để ta dắt ngươi đi, giống như ngày xưa ngươi nắm tay ta ấy."

Bệnh nhân già ngây người, sau đó cười nói: "Con trai, nắm tay ba ba đi."

"Ừm."

Hình ảnh ấm áp xuất hiện.

Đó là ảnh hưởng bởi hai bệnh nhân tâm thần.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đứng ở tầng dưới bệnh viện nhìn bốn phía. Khuôn mặt vừa bình tĩnh vừa có chút mê mang.

"Đi nơi nào ăn?"

"Không biết."

"Vậy cứ đi xem một chút trước đã."

"Được."

Trong rừng cây nhỏ phía xa xa bệnh viện.

Ào ào!

Có một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, quấn quanh trên nhánh cây.

Một đầu rắm dài khoản chừng hơn một mét quấn quanh ở trên nhánh cây, xà văn đen đỏ giao nhau, vảy rắn lóe lên ánh đen, con mắt lớn chừng hạt đậu ở trong bóng tối nhìn chăm chú sinh vật khác.

Lè lưỡi.

Phát ra âm thanh tê tê.

Nếu như người của cơ quan đặc thù thành phố Diên Hải nhìn thấy con rắn này tuyệt đối sẽ nhận ra bó, đây là tà vật cấp hai Huyền Xà, tà vật máu lạnh, cũng rất là tàn nhẫn, hơn nữa còn rất khó giải quyết, ba bốn vị đồng cấp nhân loại bình thường căn bản không phải là đối thủ của Huyền Xà.

Giấu mình ở trong bóng tối một kích giết địch.

Còn có độc tố rất mạnh.

Lúc này Huyền Xà rất tức giận, hắn rất khó chịu, những đồng loại của nó có thể thu nhỏ bản thể, biến thành bộ dạng rất đáng yêu. Rõ ràng khuôn mặt rất đáng ghét, dữ tợn không gì sánh được, lại có thể biến trở nên đáng yêu, có bộ dáng mà nhân loại ưa thích.

Bọn hắn có thể mượn nhờ sự yêu thích của nhân loại mà giấu mình thật sâu, khó bị người phát hiện ra.

Mà Huyền Xà nó cũng có thể biến đổi, chỉ là vận khí kém cỏi. Sau khi thu nhỏ chủ động tìm kiếm nhân loại, vốn cho rằng sẽ được yêu thích, lại không nghĩ rằng nhân loại sẽ bị hù cho oa oa khóc to, quơ được đồ liền nện hắn.

Về sau nghĩ lại, hắn liền tìm một tên gan lớn, không nghĩ đến tên kia nhìn thấy hắn liền chảy nước miếng, nói đêm nay có canh rắn để ăn.

Huyền Xà rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Nhân loại thật ngu xuẩn, bọn hắn không phát hiện ra Huyền Xà ta rất đáng yêu sao?"

Hắn lẻn vào trốn ở trong rừng cây gần bệnh viện, lẳng lặng chờ cơ hội. Hắn thỉnh thoảng nhìn thấy một nhân loại giới tính nữ kéo một nhân loại giới tính nam vào sâu trong rừng cây, sau đó liền sẽ truyền đến ân thanh trầm trầm.

Ân ~ ân ~

Thanh âm rất kỳ quái.

Ngoài bìa rừng.

Một người phụ nữ nhìn như có ba bốn mươi tuổi dựa vào thân cây làm duyên làm dáng, đối với nam nhân đi ngang qua liếc mắt đưa tình, dưới ánh đèn lờ mờ ngược lại là có điểm quyến rũ.

Bụng Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều rất đói.

Bọn hắn để đã đi thật xa mà vẫn không nhìn thấy nơi nào để ăn cơm.

"Xin chào, xin hỏi nơi nào có quán ăn, chúng ta đều rất đói." Lâm Phàm thấy người phụ nữ ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, tưởng là đối phương muốn giúp bọn hắn, liền đi tới hỏi thăm.

Người phụ nữ tạo dáng thân thể nhìn Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, cười híp mắt, "Đói bụng sao, đợi lát nữa cam đoan để cho các ngươi ăn no căng tròn, đi theo ta đi, hai người cùng một chỗ vừa tốt."

"Tám mươi một người, rất rẻ."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu liếc nhau, gãi đầu, "Chúng ta không có tiền."

"Tám mươi xem ra hơi đắt, nhìn tiểu tử ngươi dáng dấp cũng thanh tú, tỷ tỷ cho ngươi chút tiện nghi, tính cho ngươi năm mươi, về phần lão đầu này nha, chỉ có thể tám mươi, cả hai là 130." Người phụ nữ duỗi chân làm điệu làm bộ nói.

"Chúng ta không có tiền." Lâm Phàm nói ra.

"Chúng ta đói bụng." Trương lão đầu nói ra.

Người phụ nữ duỗi chân nhìn khuôn mặt hai người không giống như là nói đùa, sắc mặt thay đổi, không nhịn được nói: "Không có tiền các ngươi tới đây làm gì?"

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ta là nhìn thấy ngươi ngoắc ta, tưởng là ngươi sẽ giúp ta, cho nên ta mới tới."

"Ừm, chính là như vậy, đừng có nổi giận với chúng ta, chúng ta không phải người xấu." Trương lão đầu có chút sợ sệt nói.

Người phụ nữ cảm thấy đầu óc hai tên này chắc chắc không bình thường.

Liền không muốn nói nhiều.

Mượn nhờ ánh đèn yếu ớt, cô ta nhìn thấy thẻ bài trên cổ hai người, hiếu kỳ cầm lên nhìn kỹ.

Hả?

'Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. . .'

"Các ngươi là bệnh nhân tâm thần?" Người phụ nữ nọ hoảng sợ nói.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu lắc đầu nói: "Chúng ta không phải bệnh nhân tâm thần."

"Thẻ bài đều treo trên người các ngươi còn nói không phải." Cô ta rất khiếp sợ, không nghĩ đến bản thân vậy mà ở cùng bệnh nhân tâm thần nãy giờ.

Quá kinh khủng.

Đồng thời còn có nhàn nhạt đồng tình.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.