Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi muốn mua Rolex không?

Phiên bản Dịch · 1736 chữ

Độc nhãn nam nằm trên giường bệnh, thần tình lạnh nhạt, yên lặng không nói gì. Quay đầu nhìn sang bên cạnh, nội tâm không chút ba động nào, thậm chí ngay cả một suy nghĩ cũng không có.

Hắn thừa nhận chuyện vừa xảy ra.

Đùi phải tạm thời bị tê liệt.

"Cảm giác thế nào, con mắt mọc ra không?"

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu rất chó, nhìn thấy độc nhãn nam trở về lập tức hỏi thăm tình huống. Trương lão đầu nội tâm đầy bất an, lẽ ra lần thi châm thứ hai không nên thất bại mới đúng.

Độc nhãn nam không để ý đến hai người.

Hắn đã hiểu, hai người này nhất định là bệnh tâm thần. Mà hắn không hiểu bản thân rốt cuộc đang làm gì, sao lại cùng người bị bệnh tâm thần phân cao thấp.

Kết quả hiện tại đã rõ ràng, hôn mê hai lần, lần thứ hai đùi phải bị tê liệt tạm thời.

Kết quả này đủ bá đạo.

Hắn sẽ không quan tâm hai tên này hỏi cái gì, hắn sẽ không nói nhiều thêm một câu nào nữa.

Bây giờ thành phố Diên Hải có tà vật xâm nhập, có rất nhiều chuyện cần giải quyết, hắn không có thời gian cùng hai người bệnh tâm thần này ở chỗ này làm chậm trễ thời gian. Chỉ trách chính mình quá ngu, ăn thiệt lần thứ nhất vẫn không có tiến bộ, lại còn muốn ăn thiệt thòi thêm lần thứ hai.

Dùng câu nói của người khác chính là, không có đầu óc.

"Hắn nhất định là rất hưng phấn." Lâm Phàm nói ra.

"Cho nên mới không muốn để ý tới chúng ta." Trương lão đầu tiếp lời Lâm Phàm.

"Ừm. . ."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nói chuyện.

Trương Hồng Dân rất khẩn trương, lại thêm một bệnh nhân tâm thần đến. Một mắt, nhìn rất đáng sợ, hơn nữa người này còn rất cường tráng. Nếu như hắn đột nhiên phát điên, mình nhỏ con như này có thể bảo vệ con gái yêu quý sao?

Không. . . Cho dù lại nguy hiểm hơn nữa, ta cũng phải liều mạng bảo vệ con gái.

Nếu như độc nhãn nam biết được suy nghĩ trong đầu Trương Hồng Dân tuyệt đối sẽ chửi ầm lên. Ngươi mới bị bệnh tâm thần, lão tử mặc dù bị bệnh nhân tâm thần hố, nhưng cũng không thể bị người khác tùy ý vũ nhục.

Lúc này.

Lâm Phàm chỉ vào cô gái nhỏ nằm tại trên giường bệnh nói: "Em ấy đang rất đau đớn, ta có thể cảm nhận được."

"Cần ta đâm cho vài châm không?" Trương lão đầu hỏi.

"Ngươi không được đâm, cô bé là một tiểu Thiên sứ. Ta biết, tiểu Thiên sứ không thể bị đâm." Lâm Phàm nói ra.

"A, vậy con bé cần uống sữa đậu nành không?" Trương lão đầu hỏi.

Hai người ngồi xếp bằng ngồi trên giường, nhìn nhau trao đổi.

Trương Hồng Dân lạnh cả người, không rét mà run, áp lực tâm lý thật lớn. Hiện tại hắn mới hiểu được ở cùng bệnh nhân tâm thần trong một phòng bệnh là chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Hắn đứng ngăn trước mặt con gái, giống như một con sư tử nổi giận, rất hung mãnh. Hắn căm tức nhìn Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, tản ra một loại tín hiệu, đừng có nghĩ tới việc làm gì con gái ta, trừ phi bước qua người ta.

Lúc này, một bác sĩ tóc bạc phơ đi vào phòng bệnh.

Trương Hồng Dân nhìn thấy bác sĩ thì hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới. Vị này là chính là bác sĩ trưởng xem bệnh cho con gái hắn, một thầy thuốc tốt, đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Lúc biết gia đình hắn khó khăn, thứ gì có thể bớt sẽ bớt, còn chủ động cho con gái hắn một danh ngạch nhận tiền quyên góp.

"Bác sĩ, có phải có hi vọng không? Có phải tìm được tủy phù hợp rồi không?"

Mặt mũi hắn tràn đầy mong đợi nhìn vị bác sĩ già.

Con gái hắn đã chờ hơn mấy tháng, làm rất nhiều cuộc phẫu thuật cấy ghép chuẩn bị trước.

Bác sĩ nhìn người cha tốt một mặt mong đợi này, không nói gì, chỉ là lắc đầu.

Khuôn mặt Trương Hồng Dân mong đợi biến mất không còn một mảnh, lung lay như sắp đổ. Hắn đứng không được vững, vịn vào lan can giường bệnh, miệng thì lẩm bẩm.

"Tại sao có thể như vậy?"

Bác sĩ an ủi: "Chúng ta vẫn đang một mực tìm kiếm, chỉ cần tìm được sẽ báo cho ngươi đầu tiên."

Trương Hồng Dân ngồi liệt trên mặt đất, ôm đầu, âm thanh khàn khàn nói: "Nhưng mà con gái ta có thể đợi được đến khi đó sao? Chúng ta đã không còn tiền nữa rồi."

Bác sĩ nọ thở dài, hắn đối với chuyện này cũng thấy bất lực.

"Ta đã thấy tin này trên TV, nếu là như vậy, ta có thể quyên góp một ít "

"Hắn cũng có thể quyên góp."

"Hắn cũng có thể quyên góp."

Lâm Phàm chỉ mình, rồi chỉ vào Trương lão đầu, sau đó chỉ vào độc nhãn nam.

"Quyên cái gì cơ?" Trương lão đầu rất nghi hoặc, ôm chặt lấy hộp ngân châm, "Ngoại trừ ngân châm ra, cái khác ta đều có thể quyên góp."

"Tế bào gốc tạo máu."

"Đó là cái gì?"

"Không biết, ta cũng chỉ là thấy trên TV thôi."

Nếu như muốn hỏi người ngơ ngác nhất là ai, vậy người đó tất nhiên chính là độc nhãn nam.

Hắn đã không muốn cùng hai người bệnh tâm thần này có bất kỳ quan hệ nào nữa, thậm chí một câu hắn cũng không muốn nói. Hắn đã chuẩn bị sau đêm nay sẽ rời đi. Đối với cường giả như hắn mà nói, đùi phải tê liệt không phải là vấn đề.

Chỉ là hiện tại, tên bệnh tâm thần này hỏi cũng không hỏi liền nói hắn muốn quyên góp tế bào gốc tạo máu, ngươi đã trưng cầu qua ý kiến của ta sao?

Nhưng mà đối với độc nhãn nam tới nói, hai bệnh nhân tâm thần này đều nguyện ý làm chuyện như vậy, nếu như hắn cự tuyệt, chẳng phải là nói, mình ngay cả người bị bệnh tâm thần cũng không bằng sao?

Mẹ trứng, ta không thèm cùng các ngươi làm căng.

Bác sĩ tóc bạc cả đầu nghe nói như vậy, nhìn về phía nhóm người Lâm Phàm. Sau một lát liền tỉnh ngộ, kém chút quên, nơi này còn có hai bệnh nhân tâm thần, vậy mà hắn vừa mới coi bọn hắn như không khí.

Một khi bọn hắn phát bệnh, tình huống hình như không ổn lắm.

Chỉ là hiện tại những điều này đều không trọng yếu.

"Các ngươi xác định?" Bác sĩ tóc bạc hỏi.

"Xác định." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

"Ta cũng giống hắn, hắn quyên cái gì ta quyên cái đó, nhưng mà trước đó ta muốn uống Sprite." Trương lão đầu muốn uống Sprite, quyên cái gì đều không quan trọng, cho ta nước là được.

"Ta muốn uống Cocacola."

Độc nhãn nam không có thiện tâm lớn như vậy. Nhưng hắn cũng không muốn bị bệnh nhân tâm thần hạ thấp, liền gật gật đầu, coi như đồng ý.

Trương Hồng Dân há miệng, mặt không dám tin nhìn những bệnh nhân tâm thần mà hắn cảnh giác. Không nghĩ tới bọn hắn sẽ tình nguyện hiến tủy, dù chưa biết có phù hợp hay không nhưng chuyện này lại triệt để làm hắn kinh ngạc.

Hắn đi đến trước giường bệnh Lâm Phàm, hắn muốn nắm lấy tay Lâm Phàm lại bị Lâm Phàm ghét bỏ tránh né, thế là hắn quỳ gối trước giường bệnh.

"Cám ơn các ngươi. . ." Hốc mắt của hắn đỏ lên, vì hành vi lúc trước của bản thân mà cảm thấy xấu hổ.

"Ngươi tránh ra đi."

Lâm Phàm đẩy ra Trương Hồng Dân, người này thật kỳ quái, tự dưng lại khóc, không hiểu sao lại nói cảm ơn, lại còn không biết vì sao lại quỳ gối ngăn trở tầm mắt của hắn.

Hắn nhìn cô gái nhỏ híp híp mắt, nhếch miệng tươi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Nụ cười như thế làm vị bác sĩ tóc trắng không rét mà run.

Nhìn thấy nụ cười này, ban đêm nhất định sẽ gặp ác mộng, nụ cười này làm cho người ta không rét mà run, cảm giác âm trầm đó khiến cho người ta toàn thân run lên.

Cô bé nằm trên giường bệnh nhẫn nhịn thống khổ, lộ ra nụ cười xán lạn.

Nàng rất ưa thích bộ dáng tươi cười của anh trai trước mặt này.

Liền giống như trong phim hoạt hình vậy, là loại tươi cười có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Khiến không khí xung quanh cũng ấm áp lên.

Đó là điều mà người khác không cảm nhận được.

Chí ít những người trưởng thành mà trước kia Lâm Phàm gặp, bọn hắn nhìn thấy Lâm Phàm tươi cười đều sẽ cảm thấy quái dị, âm trầm, cảm giác rất đáng sợ.

Sau đó.

Sự tình liền trở nên rất đơn giản.

Chính là rút máu lấy tủy làm kiểm tra.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ở bệnh viện này là hộ khách VIP, phương diện kiểm tra sức khoẻ đã sớm làm qua, số liệu đều ở nơi này.

Cũng không lâu sau.

Trương lão đầu nhỏ giọng nói với Lâm Phàm nói: "Hắn hình như rất thiếu tiền."

"Ngươi có tiền sao?" Lâm Phàm hỏi.

"Không có."

"Ta cũng không có."

Trương lão đầu gãi gãi đầu, mở tay áo ra, trìu mến vuốt ve đồng hồ trên cổ tay. Sau đó hắn xuống giường, nằm nhoài bên giường độc nhãn nam nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi muốn mua đồng hồ sao?"

"Rolex."

"Biểu tượng của quý tộc."

"Chỉ cần ngươi mua, ta châm cứu cho ngươi thêm một lần, có muốn không?"

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.