Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta quỳ xuống xin ngươi đó

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ cùng y tá đều vô cùng bận rộn.

Trước kia chỉ cấp cứu một mình Lâm Phàm thì tương đối nhẹ nhõm, không có vấn đề gì. Nhưng lần này Trương lão đầu cũng được đưa vào, bọn hắn liền có chút luống cuống tay chân.

Bác si chủ nhiệm nói: “Lê viện trưởng từng nói với ta, đến bệnh viện chúng ta tuyệt đối có thể cho ngươi thực hiện các cuộc phẫu thuật có tính nguy hiểm cao, rèn luyện y thuật. Lúc trước ta không hiểu rõ, phẫu thuật độ khó cao làm sao nhiều như vậy, sau này nhậm chức chín năm, ta cùng tiểu tử này tiếp xúc 48 lần, mỗi một lần đều là nửa chân bước vào quan tài...”

“Bác sĩ Vương tiếp xúc tiểu tử này 32 lần, à, bác sĩ Vương đã từ chức.”

Trong phòng cấp cứu, các y tá lẳng lặng nghe chủ nhiệm kể về quá khứ.

Các nàng cũng là người từng trải qua, không chỉ một lần, cực kỳ thấu hiểu.

Vị này luôn luôn tìm đường chết, lại một mực không chết được “Tinh Thần Tiểu Cường”, mạng cực kỳ ương ngạnh.

Bác sĩ chủ nhiệm lên tiếng: “Phó viện trưởng nói thế nào?”

Hiện tại hắn chính là một bên hỏi thăm, một bên nghĩ, nếu không lấy được đáp án hài lòng, vậy cũng đành như bác sĩ Vương, từ chức về nhà chăm sóc cháu trai đi. Bệnh tâm thần thật là đáng sợ.

Một vị y tá nói: “Phó viện trưởn nói, đợi lát nữa phẫu thuật kết thúc lập tức tiễn liên xe cứu thương, hắn tự mình lái xe đưa hai tên này về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”

Bác sĩ chủ nhiệm nghe nói thế, lập tức có tinh thần.

“Đều xốc lại tinh thần cho ta, ta hi vọng trong vòng ba giờ có thể để hai tên này biến mất khỏi bệnh viện chùng ta, có được hay không?”

“Được.”

Giờ khắc này, trong phòng cấp cứu, các bác sĩ và y tá tinh thần hừng hực như trên thân có ngọn lửa đang bốc cháy vậy, thánh quang thần thánh không thể phá hủy bạo phát ra ngoài, bọn hắn bật hết hỏa lực, chỉ muốn thủ hộ mảnh đất nhỏ thần thánh này.

Không còn cầu mong cái gì khác.

Cửa bênh viện.

Một chiếc cứu thương đang đậu ở đó, phó viện trưởng lẳng lặng đứng chờ, thỉnh thoảng nhìn xem đồng hồ điện tử tinh xảo trên cổ tay, số lượng có hạn, giá mấy trăm.

“Sắp tới giờ.”

Tài xế lái xe cứu thương hèn mọn, cung kính nói: “Phó viện trưởng, để ta lái xe cho, sao có thể để cho ngài lái được.”

“Cho dù hôm nay Thiên Vương lão tử, xe này cũng phải do ta lái.” Phó viện trưởng kiên định nói.

Ý tứ rất rõ ràng.

Ai cũng đừng hòng cản ta.

Không lâu sau, mấy vị bác sĩ, y tá đẩy cáng đẩy cứu thường tới, bọn hắn vừa làm xong giải phẫu liền tiễn hai vị này ra cổng.

“Đưa hai tên này lên xe cho ta, hôm nay dù cho có chuyện gì ta cũng phải đưa hai tên này về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.” Phó viện trưởng nói.

“Vâng.”

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Xe cứu thương lái ra bệnh viện, tốc độ có chút nhanh, thời điểm đi ra chỗ rẽ lái đủ phiêu, có thể thấy phó viện trưởng hy vọng hai bệnh nhân này xéo đi cỡ nào.

Đây cũng là bệnh nhân đầu tiên khiến cho viện trưởng đích thân lái xe trả về.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Viện trưởng Hách đứng trước cửa sổ sát đất, biểu tình nghiêm túc, một đô mắt ưng nhìn chòng chọc cổng lớn bệnh viện tâm thần.

“Ông trời phù hộ, đừng trả bọn họ về sớm.”

Cho tới khi một chiếc xe cứu thương xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn đã biết, mọi phù hộ đều vô dụng. Bên kia đủ tuyệt tình a.

Dưới lầu.

Phó viện trưởng chỉ huy bác sĩ cùng y tá đang có mặt tại hiện trường đem cáng đẩy cứu thương khiêng xuống, hai chiếc cáng đẩy cùng sánh vai xuất hiện tại cửa ra vào.

“Lý lão đệ, ngươi như này có chút quá mức đi, người còn chưa khôi phục, ngươi liên trả lại, có chút không quá phù hợp, nể mặt ta, để bọn hắn ở lại bệnh viện các ngươi một thời gian ngắn, có được hay không?” Viện trưởng Hách nói ra.

Lý viện phó nhìn Hách viện trưởng, hô hấp liền trở nên gấp rút, nhất thời, hắn làm động tác khiến tất cả mọi người đều không dám tin.

Bịch!

Hai đầu gối của Lý viện phó uốn lượn, quỳ xuống: “Hách viện trưởng, Hách lão ca, Hách học trưởnh, ngươi thương xót chúng ta một chut có được không?”

“Ta quỳ xuống xin ngươi.”

Hách viện trưởng trợn trừng mắt, vốn là muốn nói thêm chút, bây giò thì ngay cả một chữ đều nói không ra khỏi miệng.

Ngươi không theo sáo lộ ra bài, quân lính của ta bị đánh tan rã.

Này, cũng quá hung ác đi.

“Hách lão ca, ngươi không nói chuyện, ta liền coi như ngươi đồng ý.”

“Hai bộ xe đẩy cứu thương này, ta cũng không cần lấy lại nữa, xem như tấm lòng thành của học đệ ta.”

“Chúng ta đi.”

Một câu cũng không muốn nói thêm.

Một chút do dự quay đầu nhìn lại đều không có.

Thậm chí ngay cả âm thanh “Bí bo” đặc thù của xe cứu thương cũng không mở ra, nhanh như gió biến mất tại góc cua.

Hách viện trưởng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi đến trước mặt Lâm Phàm, “Cảm giác như thế nào?”

“Rất tốt.” Lâm Phàm trả lời.

Trương lão đầu trong lỗ mũi có cắm bình dưỡng khí, người ta không chỉ tặng không hai xe đẩy, còn tặng kèm một bình dưỡng khí, hạ đủ vốn gốc a.

“Ta cũng rất ổn.”

Hách viện trưởng phất phất tay, nhắm mắt lại: “Đưa trở về, gia cố phòng ở của bọn họ.”

“Vâng.”

Bệnh viện số 666.

Sau khi bên sửa chữa nhanh chóng sửa chữa, phòng ốc gần như khôi phục như ban đầu, các thiết bị trong phòng bệnh đều đã bị dọn đi.

Trương lão đầu nằm trên giường bệnh, muốn đứng lên nhưng tay chân đều bị cố định, gấp giọng gọi: “Không động được, ta không động được, ngươi thế nào?”

“Ta đang tu luyện.” Lâm Phàm nói.

Thiên Chuy Bách Luyện Pháp làm hắn có cảm giác không giống lúc trước, rất dễ chịu, trong cơ thể có cỗ khí đang ẩn hiện.

Bọn hắn thành công.

Điện Kích Tu Luyện Pháp thành công.

Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp cũng thành công.

Hách viện trưởng biết được Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trở về không náo loạn thì cảm thấy rất vui mừng, có lẽ bọn họ lại có thể an ổn một thời gian, nhưng cho dù như vậy cũng không thể chủ quan.

Ngày kế tiếp.

Lâm Phàm nhắm mắt nằm trên giường bệnh, đột nhiên mở to mắt, ánh mắt có thần hơn so với trước kia, cơ bắp hai tay giật giật, dây cố định phịch một tiếng đứt đoạn.

“Cảm giác rất tốt.”

Hắn đi đến trước mặt Trương lão đầu, nhìn Trương lão đầu đang ngủ ngon ngáy khò khò, vươn tay nhéo mũi của lão.

Không còn nghe tiếng ngáy khò khè nữa, Trương lão đầu kém chút nghẹn chết.

“Thế nào?” Trương lão đầu hỏi.

“Ta cần ngươi hồ trợ.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Trương lão đầu nói: “Vô cùng vinh hạnh.”

. . .

Trong hành lang.

Một vị thợ nghề đang sửa chữa công trình hành lang, đột nhiên, hắn cảm giác có người đứng ở sau lưng, hắn nghi ngờ quay đầu lại, liền nhìn thấy một lão đầu mặt mày tươi cười đứng ở đó, hắn bị hù suýt chút nữa hét ầm lên.

Cũng may xác định đó là người, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật là đáng sợ, suýt chút nữa thì tè ra quần.

Chỉ là lúc nhận ra mặt đối phương, hắn liền có chút khẩn trương, muốn tìm kiếm vũ khí bảo mệnh trong thùng dụng cụ, vị trước mắt này chính là bện tâm thần thâm niên, có thể sống đến bây giờ, tuyệt đối không đơn giản.

Trương lão đầu đổi chỗ, lẳng lặng nhìn đối phương, sau đó nghiêm túc nói: “Ngươi biết không?”

“Biết.”

Công nhân gật đầu, không quan tâm cần biết chuyện gì, chỉ cần ngươi hhỏ, ta đều biết, bởi vì ngươi là bệnh nhân bị tâm thần, ta không muốn tranh luận cùng ngươi.

Trương lão đầu gật đầu hài lòng: “Tướng mạo của ngươi rất xấu, thân thể không tốt, ngươi biết không?”

“Biết.”

Lâm Phàm lén lút lấy một kiện công cụ ttrong hộp dụng cụ, để dụng cụ trong đũng quần, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.

“Ừm, ngươi biết thì tốt, gặp lại sau.” Trương lão đầu rời đi.

“Gặp lại sau.”

Một đoạn giao lưu đối thoại khó hiểu, đối với thợ sửa chữa mà nói, đây là một chuyện tràn đầy tính nguy hiểm.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.