Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kêu ra tiếng thì sẽ không đau sao?

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

Lý Hổ gặp phải tổn thương tinh thần, bác sĩ y tá nghe chuyện chạy đến, không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể an ủi hắn phải nghĩ thoáng.

Nghĩ cho con của ngươi.

Nghĩ cho người nhà của ngươi.

Ngươi chính là trụ cột tinh thần của bọn hắn, không nên chán chường tìm chết.

Lâm Phàm đưa tay, mỉm cười ra hiệu các bác sĩ không cần nói, ôn hòa vỗ đầu Lý Hổ. Hắn có thể hiểu được tình huống Lý Hổ lúc này, nếu như lại bị kích thích, hắn có thể sẽ chạm đến ngưỡng cửa bệnh viện tâm thần.

Bậc cửa bệnh viện tâm thần rất huyền diệu, rất cao.

Có người truy đuổi cả đời cũng khó mà chạm đến.

Nhưng có người đột nhiên cảm ngộ, nhấc chân nhảy xuống, quay đầu nhìn một cái, đã sớm cảnh còn người mất, không cách nào quay đầu lại.

Lý Hổ ôm đùi Lâm Phàm khóc hồi lâu, nước mắt cạn, tâm cũng đã chết.

"Uống chút sữa bò, ăn chút lạp xưởng hun khói, đi nghỉ ngơi đi." Lâm Phàm an ủi, đúng là khóc rất thương tâm, lúc ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hắn đã an ủi qua rất nhiều người, mời bọn họ uống chút đồ uống, ăn một chút đồ ăn, đối bọn hắn mà nói, đó chính là một việc giúp bọn hắn vui vẻ.

Các bác sĩ nhìn một màn trước mắt.

Từ Lý Hổ phòng bệnh biết được một chút chuyện đều cảm thấy thương hại cho hắn, bao nhiêu mưa gió đều chưa từng khiến một người đàn ông sụp đổ, nhưng lại có việc có thể làm người đàn ông nội tâm cứng như sắt thép triệt để sụp đổ.

"Hắn cần nghỉ ngơi, làm phiền các ngươi." Lâm Phàm nói ra.

Y tá đỡ Lý Hổ rời đi, nhìn Lâm Phàm mấy lần. Học sinh mặc đồng phục này rất đặc biệt, bộ dáng tươi cười ôn hòa, ánh mắt thanh tịnh, nhưng không biết vì sao, luôn làm cho người khác có cảm giác là lạ.

Không thể nói kỳ quái chỗ nào.

Nhưng làm cho người ta cảm giác chính là rất kỳ quái.

Đột nhiên, có y tá nhìn thấy cánh tay Lâm Phàm, hoảng sợ nói: "Bác sĩ, các ngươi mau nhìn xem cánh tay của hắn."

Y tá nhắc nhở, để bác sĩ chú ý tới tình huống cánh tay Lâm Phàm, thời điểm nhìn thấy bộ dạng cánh tay, sắc mặt hắn đại biến, vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng đụng đụng, "Cái này. . . Cái này."

"Bị gãy." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Bác sĩ nhìn vết thương bị vỡ ra ở mu bàn tay, máu tươi ùng ục chảy ra, thâm chí còn có thể nhìn rõ xương cốt.

"Nhanh, chuẩn bị phòng giải phẫu."

Y tá vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị.

"Y tá tỷ tỷ không cần phải gấp gáp như vậy, từ từ sẽ đến." Lâm Phàm thấy y tá hoảng hốt lên thì mở miệng nhắc nhở lấy, để nàng thả lỏng.

"Đồng học, đi cùng chúng ta nào, em yên tâm, tình huống của em còn khá tốt, không tính là quá nghiêm trọng." Bác sĩ an ủi, bị thương nghiêm trọng như vậy, người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị dọa sợ, nhưng học sinh trước mắt này biểu hiện quá bình tĩnh, giống như không đem thương thế để ở trong lòng, có lẽ là đau đớn đã làm tê dại thần kinh của hắn, nhưng khi phản ứng thần kinh tới, loại đau khổ này không phải là người nào cũng có thể chịu đựng được.

Trong phòng bệnh.

Các bạn học há hốc mồm, cả đám đều bị một màn trước mắt dọa choáng.

Có người nói khẽ.

"Đó còn là Trần Dương mà chúng ta quen biết sao?"

"Hắn thay đổi khiến cho chúng ta cảm thấy lạ lẫm."

Hoàn toàn chính xác.

Trần Dương từng là tên ẻo lả nổi danh ở trung học Sáng Duy, giọng nói ẻo lả vô cùng, nhưng bây giờ. . . Bọn hắn phát hiện người này cùng Trần Dương mà bọn hắn đã từng biết giống như là hai người.

Phòng giải phẫu.

"Bác sĩ, xin đừng gây tê cho ta."

Lâm Phàm nằm ở trên bàn giải phẫu lẳng lặng nhìn đèn giải phẫu trên đỉnh đầu, cảm giác quen thuộc này vẫn như cũ, vẫn loá mắt như thế. Dù không phải là cùng một địa điểm nhưng loại cảm giác này vẫn như cũ.

Bác sĩ lần đầu nghe được yêu cầu như vậy, "Như vậy sao được, không tiêm thuốc tê thì làm sao phẫu thuật, sẽ đau muốn chết."

"Không, ngươi không hiểu, ta có ý chí sắt thép, đau đớn chính là một loại tu hành, ta cũng sớm đã quen thuộc." Lâm Phàm nói ra.

Y tá vừa muốn nói thêm gì nữa, y tá đứng một bên nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn một chút, ám chỉ rõ ràng, hắn không cần tiêm thuốc tê, vậy chúng ta có thể nói cho hắn biết là sẽ không có tiêm thuốc tê, nhưng mà có thể len lén tiêm cho hắn.

Lúc này.

Bác sĩ gây tê đã sớm chuẩn bị ống gây tê kỹ càng gây.

"Đây là cái gì?" Lâm Phàm hỏi.

"Đây là thuốc có hiệu quả tốt đối với vết thương trên thân thể, ngươi yên tâm, tuyệt đối không phải thuốc tê." Bác sĩ gây tê cười, chọn lựa vị trí trong khoảng đầu - vai, dùng tốc độ cực nhanh, động tác thành thạo tiêm vào, vừa nhìn liền biết là một vị lão thủ.

Lâm Phàm hài lòng mỉm cười, "Chỉ cần không phải thuốc tê là tốt, bởi vì ta không có tiền."

Bác sĩ cùng y tá bị Lâm Phàm làm cho đầy đầu đều là sương mù.

Bọn hắn khó mà hiểu được đối phương đến cùng là nghĩ thế nào.

Tần số nói chuyện có chút khác nhau.

Tiền?

Bọn hắn căn bản cũng không có nghĩ tới phương diện tiền bạc.

Rất nhanh liền truyền đến âm thanh của kéo cùng với âm thanh da thịt bị cắt bỏ. Mặt Lâm Phàm không có chút biểu tình nào, không có chút nào biến hóa, đối với việc vào phòng bệnh đã thành thói quen.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là nhà của hắn.

Bệnh viện chính là cái nhà thứ hai của hắn.

Nghĩ nghĩ một lúc.

Lâm Phàm nhắm mắt lại nằm ngáy o o, phát ra tiếng ngáy rất khẽ, ngủ luôn ở trên bàn phẫu, đúng là hiếm có.

"Các ngươi nói, học sinh này có phải có điểm là lạ không?" Một vị y tá hỏi.

"Ừm, hoàn toàn chính xác là có điểm lạ, cùng với những bệnh nhân đã gặp trước kia không giống nhau lắm. Mà các ngươi biết hắn cứu người bệnh nhân kia thế nào sao?"

"Cứu thế nào?"

"Nói ra các ngươi khả năng không tin, nghe bạn học của hắn nói, hắn đang mở cửa sổ ra, đột nhiên đưa tay ra chụp bệnh nhân nhảy lầu từ tầng 25. Các ngươi nói xem hắn làm sao bắt được, các ngươi nói xem sao sức lực hắn tốt thế. Cánh tay chỉ gãy là nhẹ rồi,còn may là không bị kéo xuống cùng.

"Mà lại sau khi gãy tay, hắn ngay cả một tiếng cũng không la, liền đứng yên tĩnh ở đó."

Mặc kệ là bác sĩ nối xương hay là y tá hỗ trợ đều hít một hơi lãnh khí.

Khủng bố như vậy!

Không phải con người.

Không biết qua bao lâu, phẫu thuật kết thúc.

Lúc này, một vị y tá bao thạch cao cho cánh tay phải của Lâm Phàm, nàng tò mò nhìn vị học sinh trước mặt này, không nhịn được hỏi: "Đồng học, ngươi có đau không?"

"Đau." Lâm Phàm trên mặt thời khắc duy trì bộ dáng tươi cười.

Y tá hỏi tiếp: "Đau sao kêu ra."

"Hô lên sẽ không đau nữa sao?" Lâm Phàm hỏi.

Y tá ngây người, trầm mặc sau một hồi nói: "Sẽ không."

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Nếu hô cũng sẽ không hết đau, tại sao phải hô lên chứ. Y tá tỷ tỷ, ngươi xem ta nói có đúng sao?"

"Đúng."

Lâm Phàm mỉm cười, dùng ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú lên vị y tá trước mặtnày.

Theo lý thuyết.

Một màn này phải rất là ấm áp, y tá cùng bệnh nhân yên lặng đối mặt nhau.

Nhưng thời gian dần trôi qua.

Y tá cúi đầu, nàng cảm giác toàn thân có chút không được tự nhiên, ánh mắt luôn mỉm cười ấy giống như là một loại. . . Không nói được là cảm giác gì, chính là cảm giác có chút không thoải mái.

"Ngươi có thể không nhìn ta như vậy sao? Làm ta cảm thấy có chút lạnh." Y tá không dám ngẩng đầu đối mắt cùng khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười này.

"Được rồi." Lâm Phàm vẫn duy trì bộ dạng như cũ, ngoài miệng nói xong nhưng mỉm cười cùng ánh mắt vẫn tồn tại như cũ, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, đây là phương thức truyền đạt thân mật mà hắn cho là tốt nhất, đây là thói quen của bọn họ trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Mỗi người đều mỉm cười như vậy, dùng ánh mắt trong suốt nhìn nhau.

Thời gian dần trôi qua sẽ khiến bọn họ quên hết mọi chuyện xung quanh.

Cứ như vậy mà nhìn nhau.

Truyền đạt thân thiện.

Coi như cười nhìn nhau một ngày một đêm cũng không thấy mệt mỏi, bởi vì nội tâm sẽ rất ấm áp.

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.