Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sleepover và giấc mơ

Tiểu thuyết gốc · 1491 chữ

Sau khi ăn uống xong xuôi, nhóm 3 người hướng thẳng về nhà của Rei, chúng vô tư đùa nghịch trên con đường trải đầy lá cây.

- Akari vào nhà Rei trước đi, tớ đi cất cặp đã.

Vừa dứt lời Takaki đã phóng thẳng vào nhà mình, một căn nhà Nhật điển hình.

- Đi thôi Akari.

Rei khẽ nói.

Cả hai bước tiếp và dừng lại ở trước một căn biệt thự rộng lớn được xây theo phong cách hiện đại với 3 tầng và được tô điểm bằng màu gam màu đen trắng đơn giản.

- Con về rồi đây!

Rei hô lên khi mở cửa tiến vào căn nhà.

- Xin phép ạ.

Akari có vẻ ngượng ngùng khi cô nói với tông giọng khá nhỏ.

Rei cảm thấy khó hiểu khi mà Akari liền quay ngoắt 180 độ như vậy, cậu luôn thấy kí quái khi mà Akari lại nhỏ nhẹ như vậy khi có người mà khi chỉ có 3 người họ thì lại hoạt bát đến đau đầu.

- A, Rei-chan về rồi sao? Cả Akari-chan nữa a?

Từ trong bếp đi ra một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, mái tóc đen dài đến vai bị uốn cong, trên người mang một bộ âu phục nữ màu xám nhạt, xung quanh tỏa ra một luồng. tinh anh khí chất khiến ai nấy đều phải kính trọng vài phần.

- Vâng, Akari cùng Takaki sẽ ở lại đây hôm nay nhé mẹ.

Rei không để ý nhiều lắm, cậu tiến đến mặc cho mẹ cậu nhào nặn khuôn mặt trắng muốt đáng yêu kia rồi dẫn theo Akari bỏ trốn lên lầu.

- Tớ đến bây giờ vẫn không nghĩ rằng Sumire-san đã 43 tuổi đâu á.

Akari vừa bước lên cầu thang vừa dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói.

Sumire Kanae chính là mẹ của Rei, với vẻ ngoài chỉ tầm 25-26 tuổi nên chẳng ai nghĩ đó là một người phụ nữ 43 tuổi đã có 1 con cả, nhất là khi cô ấy lại sở hữu làn da trắng mượt được bảo dưỡng đến kĩ lưỡng như thế cả.

Mặt khác, cha của Rei đã mất từ khi cậu mới 3 tuổi nên kí ức của cậu về ông rất nhạt nhòa, chỉ đọng lại ở những lần vui đùa và chấm hết. Mẹ cậu, quý cô Sumire là người đã cố gắng dùng tất cả tình yêu của mình để nuôi dưỡng Rei và cậu rất biết ơn mẹ mình về điều đó. Ngoài ra, bố của Rei sở hữu một lượng tài sản kếch xù khi nắm trong tay một tập đoàn lớn tại Tokyo và chức vị này đã được quý cô Sumire kia tiếp quản ngay sau khi ông mất, nên có thể coi là Rei là một cái chính cống phú nhị đại.

Một lúc sau, Takaki xông vào căn phòng rộng lớn, quá rộng đối với một đứa trẻ mới tiểu học nhưng Rei ổn với điều đó, căn phòng được sơn với hai màu xanh trắng là chủ đạo, trên tường dán đầy poster, nào là Star Wars, The Beatles, Micheal Jackson; ở góc phòng thì có một kệ sách lớn chứa hàng chục cuốn sách mà Rei hầu như đã đọc xong hết rồi; bên cạnh kệ sách là chiếc Super Famicon của Nintendo và mục đích duy nhất của Takaki khi vào phòng của Rei chính là chiếc máy này.

- Ôi Super Famicon thân yêu, chắc hẳn mày phải nhớ tao lắm.

Takaki nói một cách thân thương khi đang vuốt ve tay cầm.

- Làm tí không Rei?

Bỗng chốc Takaki chợt nhớ ra gì đó, cậu quay ngoắt ra nhìn về phía Rei đang dùng ánh mắt âm u nhìn về phía mình.

- Đường nhiên rồi!

Rei cắn răng, gằn giọng nói.

Ngay lập tức Rei tiến đến, cầm lên chiếc tay cầm còn lại, hai mắt khiêu khích nhìn về phía Takaki :

- Muốn ăn hành game nào đây?

Như bị kích thích, đấu chí của Takaki nổi lên, cậu bừng bừng khí thế đáp lại :

- Mario Kart đi, thua đừng có khóc nhè đấy nha Rei!

Cả hai chiến ý sôi sục cắm đầu vào chơi game, Akari ở một bên cười khẽ rồi nhanh chóng lại tập trung vào cuốn sách đang đọc.

Thời gian như thoi đưa, nhóm 3 người đang nằm trên chiếc giường rộng mênh mông, đúng hơn là Akari nằm trên giường còn lại hai tên nhóc thì trải đệm nằm dưới sàn nhà, màn đêm tĩnh lặng phủ lấy toàn Tokyo, những vì sao lấp lánh trên bầu trời hùng vĩ chiếu rọi ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, hình ảnh 3 đứa nhóc yên tĩnh ngủ yên thật đẹp làm sao.

Bỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Rei nhíu lại, trong giấc mơ cậu thấy được cả Akari và Takaki nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu, mọi thứ diễn ra một cách chóng mặt cứ như thể cậu đang xem một bộ phim vậy, cậu thấy Takaki ôm ngồi tựa bên tường khóc khi nghe tin Akari phải chuyển đến nơi khác, thấy được Akari và Takaki bị ngăn cách bởi khoảng cách, nhưng dẫu vậy hai đứa trẻ vẫn viết thư cho nhau, nhìn thấy quá trình trưởng thành của hai đứa trẻ đến tuổi vị thành niên, thiếu niên không ngại gian khó bắt chuyến tàu đến vùng đất xa xôi nơi cô gái đang chờ nhưng từng trận tuyết rơi như đang ngăn không cho cậu gặp cô ấy vậy, Rei còn thấy Akari trao nụ hôn đầu của mình cho Takaki dưới bầu trời phủ đầy bông tuyết, thấy được thời gian và khoảng cách đã bóp nát tình yêu mới chớm nở của hai người ra sao và thấy được sự cô đơn và khát khao được đến gần Akari của Takaki sâu đến nhường nào nhưng tiếc rằng cậu mãi chẳng thể chạm được đến cô.

Rei cứ lạc lõng dõi theo từng quá trình trưởng thành của Akari và Takaki, từ bạn sang người yêu, từ người yêu lại đau đớn thay hóa thành người lạ, để rồi chứng kiến Takaki nhận ra sự thật đau buồn rằng mình đã đánh mất Akari từ lâu lắm rồi.

Cảm xúc của Rei cứ loạn hết lên, mọi thứ xảy ra quá khó để một đứa nhóc tiểu học có thể tiêu hóa hết được nhưng cuối cùng cảm xúc duy nhất còn đọng lại trong Rei là sự nuối tiếc, nuối tiếc cho một thứ tình yêu tưởng chừng như đẹp đẽ nhưng đã bị hao mòn bởi thời gian và không gian, và rồi chỉ để lại duy nhất trái tim chai sạn của Takaki và một giấc mộng hão huyền về thứ tình yêu mà anh chẳng thể nào có được nữa rồi.

Bỗng có một thứ ánh sáng nào đó lóe lên, mang Rei ra khỏi giấc mộng này, cậu lơ lửng trôi theo dòng sáng đó và thứ cuối cùng cậu thấy được là sự nhẹ nhõm của Takaki khi đã buông bỏ được Akari.

- Này Reiiiiiiii.

Bừng tỉnh bởi một giọng nói non nớt, Rei chậm rãi mở mắt ra nhưng đôi mắt của cậu đã bị những giọt lệ thanh tẩy, những giọt nước mắt không vì một lí do gì cứ trượt dài trên gò má trắng của Rei, cậu đang hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua, một giấc mơ kì quái.

- Ổn chứ Rei?

Một cánh tay vẫy trước mắt mang Rei về với thực tại, Takaki lo lắng nhìn về phía Rei khi thấy những giọt nước mắt tuôn ra.

- À ừm không sao đâu Takaki, chỉ là ác mộng thôi.

Rei khẽ nói.

Rei nhận thấy cả Takaki lẫn Akari đều đang hết sức lo lắng nhìn về phía cậu, một cảm giác kì quái khi chính Rei vừa tận mắt chứng kiến hai người này hay nói một cách khác là mơ đến.

- Quay lại ngủ tiếp thôi, mình không sao mà.

Rei cười khẽ, cố gắng quên đi giấc mơ ban nãy.

Thấy Rei có vẻ như đã ổn định lại, Takaki nói thêm vài câu sau đó lại nằm xuống tiếp tục giấc ngủ.

- Ngủ ngon nhé Rei.

Akari cũng vươn vai ra ngáp một cái, cô nhóc chắc hẳn đã rất buồn ngủ rồi đây.

- Ừm cậu cũng vậy.

Rei nhẹ nhàng đáp.

Dứt lời, Rei cũng cố gắng không nghĩ về giấc mơ quái lạ đó nữa và tiếp tục yên lặng ngủ.

Những vì sao và ánh trăng vẫn tiếp tục soi sáng bầu trời đen thẳm, những chuyến tàu đưa khách đến những nơi xa vẫn miệt mài chạy, bỗng chốc một bông hoa anh đào ở con dốc gần ga Sangūbashi - nơi bọn trẻ hay lui tới ,nở rộ, báo hiệu mùa hè lại đến rồi.

Bạn đang đọc Từ 5cm/s bắt đầu sáng tác bởi wet_rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wet_rain
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.