Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Hồn Thôn

Tiểu thuyết gốc · 1904 chữ

Đấu La Đại Lục - Thánh Hồn thôn bên ngoài .

Trời tờ mờ sáng , sương mù nhàn nhạt trắng xóa bao phủ sườn núi nhỏ .

Tại sườn núi nhỏ đó , có một cậu nhóc đang nhắm mắt ngồi thiền trên một tảng đá lớn, xung quanh tỏa ra một khí chất lạ thường .

Khi bình minh bắt đầu hé lộ , cậu nhóc chậm rãi mở đôi mắt tím quỷ dị ra nhìn về phía bình minh .

Cũng cùng vào lúc đó , có một cây cổ thụ cao lớn cách cậu nhóc không xa đang dần dần héo tàn , mục nát .

Khoảng lúc sau , từ một cây cổ thụ cao lớn lại tan biến thành một đống tro tàn .

Cậu nhóc ngồi trên tảng đá lớn cũng phát hiện ra dị biến , nhanh chóng dùng thân pháp quỷ dị lui lại , cũng không quên nhặt vài viên đá nhỏ rồi nhìn chằm chằm vào đống tro tàn đó .

Bỗng một cơn gió thổi thoáng qua khiến đống tro bị thổi đi , lộ ra bên dưới một cái kén hay nói đúng lớn là một cái cái bọc lớn bằng dây leo .

Khi mộc kén vừa lộ ra khỏi đống tro , nó cũng bắt đầu động đậy , một cánh tay trắng lõa phá kén chậm rãi thò ra từ bên trong mộc kén .

Dần dần cả một thân hình trắng lõa không một vết xước trần trụi lộ ra , đó là một thiếu niên sở hữu vóc dáng và cơ bắp đầy cân đối , khuôn mặt dễ nhìn , cùng với mái đen xõa ra dài ngang lưng .

Thiếu niên bước ra khỏi kén , chậm rãi đánh giá nhìn xung quanh rồi mới nhìn cậu nhóc trước mặt mình , hắn định nói gì đó thì bỗng dưng ngất đi .

Cậu nhóc khi thấy thiếu niên bước khỏi kén thì hết sức cảnh giác , thế nhưng nào ngờ bỗng dưng hắn lại ngất đi khiến cậu nhóc bỡ ngỡ không biết làm sao .

Chiều tối ngày hôm sau , tại một căn nhà gỗ nhỏ nằm ở vị trí đầu Thánh Hồn thôn .

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ đó , có một cậu nhóc đang nhàn nhã đứng lên một cái thùng gỗ khuấy một nồi cháo loãng .

Mà cách đó không xa có một thiếu niên nằm trên một chiếc ... bàn gỗ , mùi cháo thơm nức bay từ trong bếp ra khiến cho hắn tỉnh dậy .

Thiếu niên chậm rãi ngồi dậy , hắn nhíu mày nhìn xung quanh khi trông thấy căn nhà như một bãi sắt vụn .

Thiếu niên định đứng dậy nhưng lại cảm thấy vô lực , tay chân mềm nhũn , hắn xoa bụng lẩm bẩm cười khổ :

- Có vẻ như bản thân nằm ở dưới đó khá lâu nhỉ ?

Khi thiếu niên đang cười khổ không biết tìm cách nào kiếm cái gì nót dạ thì cậu nhóc bưng một bát cháo từ trong bếp ra , cậu nhóc cầm bát cháo đưa cho hắn , mỉm cười nói :

- Nhà đệ chỉ có chút cháo loãng , mong huynh không chê !

Thiếu niên đưa tay cầm lấy bát cháo , lắc đầu đáp lại :

- Huynh nào dám chê chứ ! Nhờ đệ cứu huynh từ trong núi ra , nếu không giờ huynh chết đói ở đấy rồi cũng nên .

Nói xong hắn đưa bát cháo lên uống , cậu nhóc thấy vậy vội vàng kêu :

- Cẩn thận ! Cháo còn n...óng ?

Cậu nhóc chưa kịp hết thì thiếu niên đã uống hết , hắn đặt bát xuống quay sang nhìn cậu nhóc nói :

-Nãy giờ huynh quên hỏi đệ tên gì nhỉ ? Huynh tên Trường Sinh ! Trường trong trường tồn , Sinh trong sinh mệnh !

Cậu nhóc vui vẻ đáp lại :

- Đệ tên Đường Tam ! Mà huynh đỡ hơn chưa ?

Trường Sinh nghe vậy giật mình , nhíu mày hỏi Đường Tam :

- Cha đệ tên gì ? Có phải tên Đường Hạo ? Một tên lười nhác ngày ngày cắm cổ vào uống rượu không ?

Đường Tam nghe thấy Trường Sinh nói vậy nhíu mày đáp lại :

- Cha đệ đúng là tên Đường Hạo nhưng không phải tên lười nhác , nát rượu ! Chỉ là thỉnh thoảng uống thôi !

Trường Sinh vội vàng sửa lại lời nói :

- Đúng ! Đúng ! Cha đệ nào phải người như vậy ? Huynh thành thật xin lỗi ! Vì huynh lỡ xúc phạm cha của ân nhân đã cứu mạng mình !

Đường Tam lắc đầu nói :

- Không sao ! Đệ quen rồi ! Dù gì dân làng ai cũng biết cha em như vậy mà !

Trường Sinh nghe vậy gật đầu mỉm cười rồi hỏi Đường Tam vài câu , Đường Tam cũng không khó chịu , chậm rãi trả lời .

Đến tối muộn , Trường Sinh dẫn Đường Tam ra trung tâm làng , nơi đó có một đài tưởng niệm ai đó trông khá là cũ kĩ .

Trường Sinh ngó nhìn xung quanh , quay sang mỉm cười nói với Đường Tam :

- Tiểu Tam ! Đệ đứng đó , Sinh ca đây cho đệ một bất ngờ lớn !

Nói xong Trường Sinh đi đến bức tượng , cắn ngón tay nhỏ lên bức tượng rồi nhàn nhã lui lại phía sau .

Bức tượng rung lắc rồi lộ ra một thông đạo bên dưới bức tượng , Trường Sinh vui vẻ kéo Đường Tam xuống thông đạo .

Đi vô trong thông đạo , vả vô mặt hai người họ là một đống rương đựng kim hồn tệ , trang sức , kim loại quý hiếm , .... Đường Tam trông thấy vậy vẫn điềm tĩnh quay sang hỏi Trường Sinh :

- Sinh ca ! đây là... ?

Trường Sinh vui vẻ đáp lại :

- Đây là kho báu tồn trữ cả đời của ca ! Đệ thấy thế nào ?

Đường Tam nghe vậy ngớ người ra , định hỏi gì đó nhưng lại lắc đầu không đinh hỏi nữa .

Trường Sinh nhìn thấy vậy mỉm cười xoa đầu Đường Tam nói :

- Tiểu Tam ! Ta biết đệ định hỏi gì ? Đúng vậy ! Truyền thuyết hồn thánh từng xuất hiện tại Thánh Hồn thôn là có thật ! Mà hồn thánh đó chính là Sinh ca ta ! Bất ngờ không ? Kích thích không ?

Đường Tam lắc đầu mỉm cười đáp lại :

- Sinh ca đừng đùa ! làm sao có con người nào sống tận hơn trăm năm chứ ?

Trường Sinh thấy Đường Tam không tin , cũng không buồn giải thích làm gì , hắn quay sang lọ mọ tìm gì đó trong đống kho báu một lúc rồi lại quay sang nói với Đường Tam :

- Tiểu Tam ! Đệ đừng đứng đó nữa ? Thích gì cứ lấy đi ! Không cần phải lo có cạm bẫy gì đâu ?

Nghe vậy Đường Tam cũng không khách sáo cẩn thận mò mẫm chọn đồ , thấy Đường Tam cẩn thận như vậy Trường Sinh lắc đầu rồi tiếp tục mò mẫm .

Một giờ sau , Đường Tam đang ngồi bọc vài khối kim loại hiếm , thảo dược và kim hồn tệ bằng túi vải lớn , còn Trường Sinh thì trả thấy cầm gì trên tay ngoài một chiếc hộp nhỏ cùng với một chiếc nhẫn .

Trường Sinh quay sang thấy Đường Tam vất vả bọc đồ lại , mỉm cười ném cho Đường Tam chiếc hộp nhỏ trên tay nói nói :

- Tiểu Tam ! Không cần phải nhưng vậy , cầm lấy cái này mà đựng đồ !

Đường Tam vội vàng bỏ bọc lại đồ đang dang dở đỡ lấy chiếc hộp nhỏ , Đường Tam cầm trên tay nhìn một lượt chiếc hộp đen nhánh không biết làm bằng vật liệu gì .

Đường Tam mở chiếc hộp ra , bên trong đó có hai chiếc nhẫn một đen một trắng làm bằng ngọc thạch sáng mịn , bên trên chiếc nhẫn đen khắc chữ ''Vĩnh'' còn chiếc nhẫn trắng khắc chữ "Hằng" , Đường Tam thấy vậy quay sang hỏi Trường Sinh :

- Sinh ca ! Đây là ?

Trường Sinh mỉm cười đáp :

- Cặp giới chỉ này ta vô tình kiếm được trong một di tích cổ ý mà ! Chủ trước của nó chắc là một cặp yêu đương thắm thiết lắm ! Nên chắc mới đặt tên cho cặp giới chỉ này là Vĩnh Hằng !

Đường Tam nghe vậy nhìn Trường Sinh với ánh mắt cổ quái , hắn thấy vậy dơ tay lên trước mặt Đường Tam nói :

- Dừng ! Ta biết đệ định nói gì ! Đưa cho ta dùng cũng vô dụng mà thôi ! Phải biết rằng hơn trăm năm qua ta vẫn còn độc thân , chưa trải qua mối tình nào đâu !

Nói xong Trường Sinh che mặt lại , cố gắng không khóc trước mặt Đường Tam .

Đường Tam thấy vậy cũng cũng không nói gì thêm , cầm "Vĩnh" ( Hắc ngọc giới chỉ ) lên nhìn một lúc thì quay sang hỏi Trường Sinh :

- Sinh ca ! Giới chỉ này dùng sao ?

Trường Sinh nghe vậy ngượng ngùng cười đáp lại :

- Quên mất ! Đúng là ở dưới đó lâu quá khiến ta lú ra ! Bản thân đệ còn chưa thức tỉnh Võ hồn , cho lên lấy đâu ra hồn lực mà dùng !

Nói xong Trường Sinh cầm lấy "Vĩnh'' trên tay Đường Tam rồi thu hồi lại đống đồ trong bao vải của Đường Tam lại , cũng tranh thủ thu hồi thêm vài rương Kim hồn tệ .

Thu hồi xong , Trường Sinh cầm "Vĩnh" và một túi nhỏ đựng kim hồn tệ đưa cho Đường Tam rồi nói :

- Cầm lấy! Đợi vài ngày nữa đệ trải qua nghi lễ thức tỉnh thì đệ sẽ dùng được ! Hiện giờ đệ dùng tạm túi kim hồn tệ này tầm bổ bản thân đi !

Trường Sinh nói xong thì hắn mỉm cười xoa đầu Đường Tam rồi quay người đi ra ngoài thông đạo , Đường Tam thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Ra bên ngoài thông đạo thì cũng đã đến nửa đêm , Trường Sinh vươn tay rồi mỉm cười quay sang xoa đầu Đường Tam nói :

- Tiểu Tam à ! Đệ đừng hận cha đệ nhé ! Cha đệ chắc có nỗi khổ của riêng mình ! Tương lai đệ cũng có lẽ phải trải qua như vậy ! Nên đệ đừng có hận cha đệ !

Đường Tam cầm lấy tay Trường Sinh đang xoa mình bỏ xuống , lắc đầu đáp lại :

- Đệ không hận ! Đệ cũng biết cha có nỗi khổ nên đệ không hận ! Mà Sinh ca đừng có xoa đầu đệ nữa ! Đệ không phải trẻ con !

Trường Sinh nghe thấy đáp án mỉm cười lắc đầu cảm thán nói chào tạm biệt với Đường Tam rồi quay sang đi thẳng về phía Nặc Đinh thành .

Đường Tam im lặng một lúc rồi cũng chào tạm biệt với Trường Sinh , sau đó quay lưng đi về .

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Thánh Hồn Thôn Là Ta sáng tác bởi NgạcVươngPhếVật

Truyện Truyền Thuyết Thánh Hồn Thôn Là Ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgạcVươngPhếVật
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.