Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩ nhiều làm gì?

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Sức mạnh của quả bom lớn đến kinh người, lại thêm những gai nhọn chi chít. Thoát được tầm nổ của quả bom thì lại dính những mũi nhọn kia.

Cơ bản không có đường sống! Vậy mà trong khói bụi mịt mù, lại có hai bóng người vẫn đứng vững.

Khói tan đi, Dương Trình Tranh và tên thuộc hạ đứng cạnh nhận ra thân phận của hai bóng người. Cả hai không khỏi khiếp sợ.

Sợ thứ nhất, là thấy tên thuộc hạ vừa bị giữ lại đã chết thảm. Cả người hắn cháy đen do đứng gần quả bom nhất.

Không những thế, cả người hắn đầy những mũi nhọn, không khác gì con nhím!

Sợ thứ hai, là cái mà khiến cả hai người bọn hắn không thể thốt lên lời. Vì chuyện này quá hoang đường.

Trương Diệp vẫn sống, hơn nữa còn sống khoẻ! Cậu không hề bị thương một chút nào. Đứng gần còn có thể thấy những gai nhọn bị gãy rơi xuống đất.

Xung quanh chỗ cậu đứng, mọi thứ đều đen kịt, trừ một khoảng chống phía sau cậu.

Còn nữa, đám người kia cũng thảm không kém tên thuộc hạ bị giữ lại.

Người thì gai nhọn đầy người, xuyên qua đầu, mắt, họng, tim,...hai mắt vẫn mở to kinh ngạc.

Kẻ thì hai tay cháy đen, chắc đã cố gắng che chắn trước lửa của quả bom. Nhưng hắn cũng phải chết, kim gai sau đó đã giải thoát hắn khỏi cơn đau thống khổ, ngay giữa đầu.

Chỉ duy nhất một tên đứng sau lưng Trương Diệp là vẫn toàn mạng, lửa đều bị cậu chắn hộ. Kim gai cũng chỉ một, hai cái cắm vào tay và chân hắn.

Thế nhưng có lẽ do sợ quá đến ngất đi nên nằm im dưới đất, đũng quần còn thấy một dòng nước chảy ra.

Cảnh tượng như vậy tất nhiên khiến Trình Tranh không khỏi kinh hãi. Vạn nhất mấy tên thuộc hạ không cứu hắn kịp thì sao?

Nhưng dừng lại một chút, hắn thấy không đúng. Quả bom này cũng quá mạnh đi, dù không phải người mở cửa thì hắn cũng chết mà!

Nhìn những người xung quanh là rõ! Không trách đám thuộc hạ can ngăn hắn không nên dùng thứ này.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi trừng mắt giận dữ quay lại nhìn tên bên cạnh mình.

Tên đó nhận thấy ánh nhìn của thiếu chủ, hắn hiểu nhưng trong lòng bực tức nghĩ: "Bọn ta cũng đã khuyên ngươi rồi chứ bộ, do người cố chấp, doạ mách phụ thân...".

Hai người, một chủ một tớ đứng ở rìa di tích. Một người mặt mày cau có mắng chửi, một người chỉ cúi mắt che giấu sự oan ức của mình.

Cả hai đều quên mất rằng, trái bom khiến họ sợ run người kia...lại không thể tổn thương nổi một cọng lông của Trương Diệp.

Bất giác nhớ ra rằng chuyện vẫn chưa xong, Trình Tranh vội quay qua phía cánh cổng nhìn. Người đâu?!

Bóng người vừa nãy vẫn đang đứng, nhưng giờ thì đã biến mất! Chúng chỉ quay đi một tí, quay lại đã mất tăm rồi.

Hắn không khỏi hoàng loạn nhìn quanh, mắt liếc ngang liếc dọc. Mồ hôi hột chảy như mưa trên trán hắn.

"Tên tân binh đó đích thị là một con quái vật, bây giờ hắn tìm ta tính sổ thì làm sao chống lại!" Nghĩ vậy, hắn cuống cuồng tìm hỉnh bóng của Trương Diệp.

Chỉ khi quay qua nhìn tên thuộc hạ, khuôn mặt hắn biến sắc. Mặt mày hắn tối sầm lại, mồ hôi chảy nhiều hơn, hai mắt mở to nhìn về tên bên cạnh.

Hắn cũng không khỏi khó hiểu nhìn thiếu chủ nhân của mình. Đột nhiên, tầm nhìn của hắn hơi nghiêng đi.

Quái lạ, hắn rõ ràng đang đứng thẳng, tại sao góc nhìn lại càng ngày càng nghiêng xuống đất.

Đồng thời người hắn cũng thấy hơi bay bổng, còn có một nguồn nhiệt ấm áp đật vào má trái của hắn.

Khi kịp nhận thức được điều gì đang diễn ra thì mọi thứ trước mắt đã tối đen.

Rắc!

Đầu tên thuộc hạ cắm xuống đất, lực mạnh đến mức cổ hắn gãy ra hành một hình thù kì dị. Hắn đã chết.

Hộp sọ bẹp xuống, não và chất dịch bên trong bị ép đến cực hạn, phọt hết ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng này không khiến người khác lập tức hồn lìa khỏi xác, sợ hãi quá độ mà ngất đi.

Đấy chính là tỉnh cảnh hiện tại của Trình Tranh, hắn ngã ra sau rồi nằm im bất động, hai mắt trợn ngược.

Còn người đã hạ sát tên xấu số kia, chính là Trương Diệp. Nhất kích đoạt mạng, còn là một đòn cực kỉ tàn bạo!

Ánh mắt cậu trừng trừng đầy phẫn nộ. Vốn đã tính tới việc có bẫy nhưng cậu quả thật không nghĩ tên kia lại thâm độc như vậy.

Hắn có ý hại cậu thì thôi, đằng này lại liên luỵ cả những người khác. Cậu là đang trả thù cho đồng đội? Không!

Trong mắt cậu, mạng của họ rất quan trọng. Nhiệm vụ đầu tiên được giao mà lại khiến gần như toàn đội vong mạng.

Khi về biết ăn nói sao với đội trưởng bây giờ, vốn muốn lấy tín nhiệm, dần dần leo lên vị trí cao hơn.

Giờ thì tốt rồi, tên khốn này đã tước đi cơ hội của cậu, lại còn làm một cách triệt để. Điều đó không khỏi khiến cậu phân nộ tột cùng.

Khi bình tĩnh lại thì tay đã lún xuống một bãi máu thịt lẫn lộn. Cảnh tượng này quả thực có hơi kinh dị.

Cậu chỉ hơi thấy buồn nôn do mùi tanh sốc thẳng vào mũi. Cậu sợ không? Không hề.

Cậu tham sống sợ chết, nhưng không có nghĩa là cậu người yếu đuối. Sống ở Trái Đất hơn hai mươi năm, cậu chứng kiến không ít mạng người mất đi.

Một người đang đi xe ngoài đường, giây sau đã nằm dưới đất, xương cốt vặn vẹo, đầu nát bét. Kẻ xấu số đó chính là bị xe tông.

Một người hiền lành, hôm trước còn tươi cười, hôm sau đã bị kẻ điên đâm mấy chục nhát. Người bị cắt ra trăm mảnh đem đi vất.

Một người lính dũng cảm, khắc trước còn mang một niềm tin quyết thắng. Giờ niềm tin đó vẫn còn nguyên, nhưng người chiến sĩ chỉ còn một nửa.

Trái Đất không có ma pháp hay ma vật nguy hiểm, nhưng người chết thì ngày nào cũng có. Người chết nhẹ nhàng trên giường có, người chết thảm cũng có.

Người sống ở đấy, không sớm thì muộn cũng có cho mình một trái tim lạnh giá. Thấy những cảnh tang thương đó như không, lẳng lặng mà bước qua.

Rinas muốn sống, chẳng qua vì cậu có nhiều nuối tiếc, chưa muốn buông bỏ, còn quá nhiều điều cậu có thể mà vẫn chưa làm được.

Tự tay giết người như này là một trải nghiệm mới lạ, nhưng nó là không đủ để tinh thần cậu suy sụp.

Tên trước mặt cậu, một là trái tim trong sáng, không chịu được việc một sinh mạng bị tước đi trước mặt mình.

Hai là quá ngây thơ, cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này. Cậu cười lạnh trong lòng, Trình Tranh chắc chắn thuộc loại hai.

Nếu là một "người ngây thơ trong sáng", đầu sẽ luôn nghĩ tới việc thiện. Thấy cảnh này dù có sợ hãi cũng sẽ mạnh mẽ giữ tỉnh táo mà mắng chửi cậu.

Như vậy cũng là một trò hay, mấy kẻ suốt ngày ra vẻ chính nghĩa nhưng sức mạnh thì chẳng có, chỉ biết nói mồm. Với cậu, đó là kịch hay để thưởng thức.

Còn tên này thì lòng dạ tiểu nhân, đố kỵ, hiểm ác nhưng tâm cảnh thì chưa tới. Vẫn là một đứa trẻ, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Cảnh tượng ngày hôm nay, khéo lại thay đổi con người hắn thành một tên tốt hơn không chừng.

Nhưng mà mạng của tên này giữ hay không còn tuỳ vào việc sắp tới. Chắc chắn tám, chín phần hắn là chủ mưu rồi.

Nhưng đó chỉ là suy đoán, bằng chứng xác thực còn chưa có. Trên người tên thuộc hạ lại không có gia huy của Dương gia, lục người hắn cũng không có gì liên quan.

Xoạt! Xoạt!

Từ rừng cây gần đó, ba tên bận đồ đen xuất hiện. Nhìn trang phục thì chúng chắc là đồng bọn với hai tên đã bị giết.

Đáng tính tìm chúng xem có gì dùng để chứng minh sự liên kết với Trình Tranh, chúng lại tự vác xác tới.

Quả thật quá tiện cho cậu, cơn bực tức vẫn chưa nguôi. Tiện tay lôi bọn này ra làm bao cát thử đánh hết sức!

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.