Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam anh bỏ mạng

Tiểu thuyết gốc · 2099 chữ

Trên trời, một thân ảnh hắc bào viền tím đang phi hành trên một đám mây đen.

Này chính là Tử lão!

Nhưng trên hắc vân còn có người khác, người này sớm đã chết ngất. Cơ thể vô số phát ban độc tố, không ngừng ăn mòn. Còn có không ít vết thương nặng.

Đầu tóc vốn bạc trắng tinh khôi cũng bị nhuộm với máu và độc, quần áo thì rách rưới không chịu được.

Chính là Bạch Nguyệt Quân.

Sau một hồi chiến đấu với lão Tử, không chịu được mà gục ngã. Tuy bây giờ chưa chết hẳn nhưng cũng là dầu cạn đèn tắt, lưu lại một chút hơi tàn mà thôi.

Còn về phần lão Tử thì thương thế không nặng lắm, y dù gì cũng là cường giả tứ đẳng lâu lăm kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Nhìn Bạch Tiêu Quân già vậy nhưng thời Tử còn trai tráng thì hắn vẫn chưa ra đời. Dù có nổi danh với [Âm Nguyệt Chi Quang], luận bàn bất phân thắng bại với Dương Cảnh Nghi thì cũng chỉ là đứa nhóc với lão Tử.

Phi hành một chút lão nhìn thấy hai đạo thân ảnh đang lơ lửng trên trời. Một người tóc đen dài đến ngang hông, một thân bạch bào có dính một vài vết máu.

Hai tay y cầm song kiếm trắng muốt, lưỡi kiếm cũng dính nhiều máu. Người này đứng trên một tảng băng nhỏ mà phi hành. Là Bạch!

Thân ảnh khác thì như là đối nghịch với Bạch. Hắn một thân trường bào màu đen viền bạc, trên y phục có vài vết rách dính máu nhưng nhìn kĩ thì thấy hắn không có vết thương nào.

Người này đang đứng trên một thanh huyết kiếm mà phi hành. Còn ai khác ngoài Trương Diệp?

Nhận ra thân phận hai người trước mặt, trong lòng lão Tử thầm khen một tiếng. Trước đó còn lo họ đối chiến ngũ đẳng sẽ vô cùng gian, có kho bây giờ vẫn chưa xong.

"Bạch! Ngân!"

Hai người quạy lại nhìn thì phát hiện lão Tử bay tới, trong tay còn nắm tóc Bạch Điêu Quân vẫn đang chết ngất.

"Tử lão." Cả hai đều cúi đầu một cái nhẹ đối với lão chào một tiếng. Lão cũng cười cười gật đầu.

Thế rồi lão đưa mắt nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy một vũng máu thịt xương cốt các thứ chộn lẫn với nhau. Ở giữa còn có một cây bạch thương.

"Hảo! Hai người các ngươi vậy mà liên hợp lại có thể đánh Bạch Tiêu Quân thành bộ dạng này!"

Nhất thời mắt não mở to mà nhìn, nếu họ chiếm thượng phong rồi giờ lão vào giúp thì đó là bình thường.

Nếu lão đến mà họ đã đem Bạch Tiêu Quân đánh ngất dưới đất mà bản thân thương thế nặng thì xứng được khen ngợi.

Nhưng này là đánh chết a! Còn là đánh cho thịt nát xương tan! Mà trên người hai người này thương thế là có nhưng không quá nặng.

Chiến lực như vậy lão ta còn là đừng mơ tới, nếu bây giờ hai người họ là địch thì sợ là lão chết mất mấy cái mạng già.

Nhưng điều tiếp theo còn khiến não bất ngờ hơn, phải nói là một phen chấn động!

"Ai~ Nếu được vậy thì tốt, nhưng ta quả thật không có làm gì. Hắn là do Ngân giết."

Bạch cũng chỉ biết cúi đầu cười khổ, y vốn là muốn giết người này để báo thù cho cha nhưng lực bất tòng tâm.

Thấy Trương Diệp có chút sức lực của ngũ đẳng, còn muốn dùng hắn bòn sức Bạch Tiêu Quân rồi y cùng Tử lão ba người liên hợp giết ngũ đẳng.

Nào ngờ Trương Diệp dù có chút chật vật, bày mưu nhưng chung quy vẫn là tự thân vượt cấp chém giết ngũ đẳng cường giả.

Bản thân y cũng là được lợi từ việc này. Lúc trước giao chiến với Bạch Điêu Quân luôn ở thế giằng co, nhờ Bạch Tiêu Quân chết đi khiến lĩnh vực vỡ tan mà chiến thắng.

Tử lão biết chuyện vô cùng sốc, lão phải lau mắt mà nhìn Trương Diệp. Vượt cấp đánh bại ngũ đẳng đã là đỉnh cao trong tứ đẳng, nhưng này là hắn chém giết ngũ đẳng thành thịt băm lại là khái niệm gì?

Còn chưa kể, mới hơn tháng trước thôi hắn còn là tam đẳng không đáng để lão bỏ vào mắt. Lý nào lại thời gian ngắn như thế mà thực lực đột biến?

Cái này hoàn toàn vất thường thức mà lão biết vào thùng rác!

"Ngươi, ngươi làm sao mà..." Lão hơi chút ấp úng hướng Trương Diệp mà hỏi. Bất kể như nào cũng phải có một lời lý giải hợp lý cho lão.

Lão tuyệt đối không cam lòng một hậu bối như này, tu hành có được bao lâu mà đã vượt qua lão xa như vậy?

"Ta quả thực là do may mắn." Trương Diệp cười cười xoa đầu trả lời.

Câu trả lời này không thoả mãn được lão! Nếu thực là may mắn thì đây là cái vận cứt chó gì mà đem ngũ đẳng cường giả nhiền thành thịt băm?!

Còn không phải cường giả bình thường, là Bạch Tiêu Quân đó? Là tổng tư lệnh quân đội đế quốc!

Dẫn đầu đại quân nhân loại đối chiến quỷ tộc, tinh linh tộc trong rất nhiều năm nay. Thực lực của hắn hoàn toàn đủ so sánh với Ngũ Đại Thần Tướng!

Nhưng dù có gặng hỏi đến cùng, Trương Diệp vẫn là thuỷ chung không có cho lão một đáp án vừa ý. Đành phải hậm hực từ bỏ.

Về phần Trương Diệp, lần này quả thực ăn may mà chiến thắng được Bạch Tiêu Quân. Nếu sau này còn bài âm hiểm này không bị người ta biết rộng rãi, vậy là tốt nhất.

Thêm nữa hắn cũng kiểm tra lượng mana còn lại, quả thực vô cùng thảm hại. Trận chiến vừa rồi tiêu hao của hắn quá nhiều, gần như chạm tới đáy.

Dù đa số ma pháp của hắn là tam đẳng, về lý không tốn nhiều tử sắc mana. Nhưng hắn dùng không phải một ma pháp đơn lẻ mà đa số là hợp chiêu, lại còn dùng thời gian dài nữa.

Như vậy sau này đối chiến một ngũ đẳng hắn còn có cơ hội, hai ba người thì sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Ba người Ám Hội sau đó quyết định triệt luôn mạng sống của Bạch Nguyệt Quân, đem hàn băng tam anh biến thành một phần của lịch sử mãi mãi dừng tại đây.

Gia lão của gia tộc quanh núi vốn đã đứng vây bên ngoài lĩnh vực của Bạch Tiêu Quân. Họ gặp cảnh Tử và Trương Diệp đột phá đi vào mà không cách nào ngăn cản, cũng không cách nào theo sau.

Lỗ hổng trên lĩnh vực lúc đó phi thường nhỏ, họ hoàn toàn không nhìn thấu bằng cách nào mà hai người kia chui vừa. Đây là pháp môn đặc biệt của Ám Hội, họ sao đủ khả năng để biết?

Mãi đến khi ba người Bạch, Tử và Trương Diệp một lòng phi hành bay đi, các gia lão cũng không dám đuổi theo.

Vì họ thuỷ chung từ đầu đến cuối không tìm được ba vị hàn băng tam anh! Lĩnh vực tan đi độc chỉ nhìn thấy hai người lạ mặt và Bạch kia.

Thậm chí sau đó một bóng đen bị thả rơi xuống đất cũng thu vào tầm mắt của họ. Bất quá, gió tuyết bao phủ khiến họ không nhìn rõ đó là gì.

Nhưng dù có không thấy, một linh cảm cực tệ cũng xuất hiện trong lòng tấy cả những gia lão Bạch gia đang ở chung quanh đó.

...

Trong xe ngựa hoàng kim của hoàng tộc.

"Hừ! Sao lại lâu như vậy? Chả phải thông báo giờ này đã có thể diễn ra đại hội sao?"

Người vừa nói là nhị hoàng tử của đế quốc Chính Nghĩa, mái tóc hắn ánh lên một sắc vàng chói như mặt trời giữa trưa.

Làn da trắng trẻo, hồng hào như con gái. Nhưng đừng để bề ngoài hắn đánh lừa, tạo nghệ quang đạo là không hề thấp.

Lần này đến đại hội chính là vì lập danh, càng gần hơn với cơ hội được truyền ngôi. Đến cùng hắn còn có đại công chúa Hoằng Diệu Hàm và tứ hoàng tử Hoằng Sở Tiêu.

"Bẩm hoàng tử, chúng thần nghe nói Bạch gia tìm được phản tặc đã truy bắt mấy năm nay.

Vì thế họ đã lùi lịch ạ."

Một kị sĩ hoàng kim đến gần bên cửa xe nói với nhị hoàng tử. Người bên trong lập tức nói lại.

"Đừng gọi ta như thế Ân Kiếm, chúng ta là bạn từ thời thơ ấu mà. Cứ gọi Ảnh Quân được rồi."

Nguyên văn, người tên Ân Kiếm này từng là hầu cận được sắp xếp riêng cho Hoằng Ảnh Quân, nhị hoàng tử.

Nhưng sau này vì phát hiện ra tài năng chiến đấu thiên bẩm, cùng với được Hoằng Ảnh Quân mở lời nói giúp mà y được tuyển vào đội kị sĩ hoàng gia.

"Nhị hoàng tử, nơi đây rất nhiều người a." Ân Kiếm thì thầm vào cửa sổ. Hoằng Ảnh Quân bên trong cũng mỉm cười nhưng y thuỷ chung là không phát ra tiếng. Dù sao vẫn phải giữ hình tượng.

"Nhưng...Bạch gia lại dám đem chuyện tư đặt lên đầu sao? Ta nhất định sẽ báo lại cho phụ vương để khiển trách họ!"

Bỗng nhiên, một kị sĩ khác vội váo chạy tới. Khuôn mặt còn có chút thất sắc.

"Báo--! Có chuyện trọng đại cần báo nhị hoàng tử!"

Ân Kiếm cũng lập tức chú ý lời này, y lùi lại để vị kị sĩ kia tiến lại gần cửa sổ xe ngựa.

Cửa dần dần được kéo lên, Hoằng Ảnh Quân hơi nghiêng đầu để lộ mặt mình qua ô cửa sổ.

"Có chuyện gì?"

Lúc này kĩ sĩ kia vội cúi đầu thật sâu, này là do cấp bách nên thay thế cách chào thông thường. Sau đó hắn ngẩng đầu lên và tháo mũ giáp xuống.

"Thưa nhị hoàng tử, phía quân đội vừa báo tin mệnh bài của Bạch Tiêu Quân đại nhân cùng hai em trai là Bạch Điêu Quân và Bạch Nguyệt Quân đều lần lượt vỡ nát!"

Hoàng tử bỗng chốc trừng mắt, hắn là cực kì sốc với thông tin vừa rồi. Mệnh bài của tổng tư lệnh cùng hai tướng tài của đế quốc cư nhiên vỡ?

Đây là ý nghĩa gì? Mệnh bài là thứ được gắn liền với sinh mệnh của người đã nhỏ máu lên nó.

Các thế lực lớn đều sở hữu vô số thứ này, mục đích là để nắm rõ tình trạng sống còn của người trong thế lực.

Thường là để biết xem người bị mất tích còn sống hay đã tử nạn. Nhưng hoàng gia tuyệt không ngờ được rằng một vị tổng tư lệnh cùng hai tướng của họ mất mạng!

Lại còn là hàn băng tam anh của Bạch gia! Chiến lực của họ tuyệt không hề thấp!

Kẻ nào hoặc thế lực nào xuất kích mà đều mang cả ba người họ giết?

Đồng dạng với cảm xúc của hoàng tử là Ân Kiếm, bởi Bạch Tiêu Quân chính là thần tượng của y! Là người mà y luôn ngưỡng mộ, nay tự dưng mất mạng sao y có thể bình tĩnh?

"Là thật?!" Hoàng tử cố gắng tìm kiếm một hy vọng gì đó.

Kị sĩ kia cúi đầu, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói.

"Chúng thần đã liên hệ với Bạch gia...là thật.

Hàn băng tam anh khi truy đuổi phản tặc, nhưng phản tặc là có trợ giúp. Không rõ chiến cuộc xảy ra cụ thể như nào nhưng tam anh đều hy sinh.

Còn...còn là hy sinh vô cùng thảm!"

Lúc này nhị hoàng tử thẫn thờ, cả người hắn như mất sức ngã ngửa vào ghế phía sau. Ân Kiếm cũng đồng dạng, mặt mày y tái mét lại, người xuýt chút ngã xuống ngựa.

Hàn băng tam anh danh trấn thiên hạ, cứ như vậy bỏ mạng a!

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.