Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông tiến

Tiểu thuyết gốc · 1933 chữ

Trương Diệp đang trải qua quá trình đào thải, đây là tác dụng phụ thường gặp của [Huyết Khí Tạo]. Khi hắn giết vị thuần thú sư hồi nãy, cây huyết đao của hắn đã hấp thụ máu của y và gia tăng kích thước.

Và rồi, khi huỷ kích hoạt, thanh huyết đao sẽ thu lại về trong người Trương Diệp. Đây là điểm đặc biệt của vũ khí máu, chúng sẽ quay lại cơ thể chủ nhân, miễn là không bị phá huỷ hoàn toàn.

Nhưng điều này lại gây hại hơn là lợi, vũ khí máu sẽ hấp thú máu của kẻ địch, lượng máu ngoại lai này khi vào cơ thể sẽ không mấy dễ chịu.

Thật may cho hắn, đây là Quy Long Giới, không phải Trái Đất nên với [Hồi Phục] thì hắn vẫn ổn, nhưng trải nghiệm đó không hề dễ chịu chút nào.

Dù sao may mắn là lượng máu ngoại lai đó không quá nhiều, sau vài tiếng hắn đã ổn định trở lại. Một đường hướng về phía đông.

Nơi mà hắn đang chạy qua là khu vực giao thoa giữa xứ Đông Nguyên và xứ Trung Nguyễn. Đông Nguyên chính là quê hương của hắn tại thế giới này.

Sự thật là những năm qua hắn chưa từng về lại đây dù chỉ là một lần. Tại sao? Vì hắn chả việc gì phải làm thế.

Đáng lý hắn phải về thăm ngôi làng, nơi đã nuôi dạy hắn mới phải. Đánh rắm! Chết hắn cũng sẽ không một lần nghĩ về việc có ơn với nơi đó.

Trưởng thôn nhận nuôi hắn thì sao? Ông ta vốn là nuôi hắn để làm nô lệ. Đúng thật là lão có thuyết phục dân làng để nuôi hắn. Nhưng mà là:

"Các ngươi nghe ta, sau này chúng ta sẽ dùng thằng nhóc này như nô lệ. Nó sẽ thay ta làm ruộng, như vậy chúng ta sẽ bớt khổ, những đứa trẻ sẽ sống vui vẻ hơn.

Nếu nó vô dụng, bán nó đi không phải được một khoản tiền sao?"

Trương Diệp hồi đó không phải là đứa trẻ bình thường, mà là người đã chuyển sinh. Món quà từ Thái Bạch giúp hắn hiểu ngôn ngữ nơi này từ khi mới đến!

Đã biết như vậy thì hắn sẽ để lão ta lợi dụng sao? Tuyệt đối không. Vì thế hắn đã phải thể hiện rất nhiều sự "bất phàm".

Khiến họ tưởng hắn là thiên tài, dần dần thay đổi ánh nhìn với hắn. Trước là một nô lệ, thì nay là nô lệ hạng sang.

Cũng vì thế mà hắn mới được sống tốt đến bây giờ, nếu như hắn là một đứa trẻ bình thường thì...Đừng nói làm nông dân, có khi bây giờ đang chết đói ở đâu đấy.

Đám người ở cái làng đó ngày đêm mong chờ hắn gửi tiền về, nào có quan tâm hắn cực khổ ra sao khi tiền học cũng phải tự kiếm.

Lâu như vậy rồi, hẳn giờ họ sẽ oán hận hắn lắm. Nhưng Trương Diệp đâu rảnh quan tâm, với hắn giờ đây thì họ chỉ là tôm tép.

Cường giả tam đẳng đâu phải thứ mấy tên nông dân đó đụng được?

Dù sao, lần này hắn đến là vì nơi mà Lôi Điêu chỉ. Mặc dù hắn không biết mục đích của anh ta là gì.

Nhưng hắn đánh hơi được lợi ích. Tha mạng cho kẻ như hắn thì tám chín phần Lôi Điêu muốn dùng hắn vào việc gì đó.

Dựa vào thân phận của hắn thì, khả năng rất cao là làm việc bẩn hộ anh ta. Để hắn làm việc đó, anh ta chắc chắn sẽ nhả ra một cái mồi.

Hắn cũng không ngại nhận phần lợi ích, mỡ dâng miệng mèo lại không ăn sao? Cùng lắm, hắn bỏ chút sức, đổi lại được sống yên ổn gia tăng sức mạnh.

...

"Nhóc con! Ngươi nói là đã để hắn trốn thoát sao?!"

Cao Lãng lại một lần nữa toả áp bức ngập tràn cả doanh trại, lão đang giận giữ mà gầm lên với Lôi Điêu.

Nhưng anh ta vẫn giữ khuôn mặt thương hiệu, không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Phải."

"Ngươi!"

Lão hoàn toàn tức điên lên với tên nhóc này, trong lòng hận không thể phanh thây anh ra trăm mảnh.

Đành quay người đấm nát cái bàn sau lưng. Chả cần ma pháp nào, man lực của cường giả ngũ đẳng là đủ, cộng thêm nhiệt lượng nóng bỏng lão toả ra, vô tình biến cái bàn thành hai nửa rồi cháy thành than.

Các đội trưởng khác đứng trong doanh trướng không khỏi đổ mồ hôi hột. Đại đội trưởng đáng kính của họ thì đang âm thầm tính xem cái bàn đáng giá bao nhiêu để đòi tiền Cao Lãng.

Về phần Lôi Điêu, anh ta hoàn toàn không thể hiện chút nể mặt nào với vị Thần Tướng này, lập tức quay người rời đi. Ánh mắt của các đội trưởng khác gán chặt trên người anh mãi đến khi anh hoàn toàn ra khỏi doanh trướng.

Lúc này Phong Đại mới mở miệng lên tiếng, ông từ tốn nói:

"Đội trưởng đội 13, đội 12, đội 9...dẫn theo vài đội viên đi truy bắt phản tặc. Phần thưởng, ta đảm bảo sẽ xứng đáng."

Ba vị đội trưởng nhận lệnh rồi sau đó cũng rời khỏi doanh trướng. Mệnh lệnh này của lão bằng hữu khiến Cao Lãng nguôi giận phần nào.

Phong Đại là vì lão mà cử ra ba tiểu đội truy giết phản đồ, lão đương nhiên sẽ coi đây là một hành động nể mặt lao. Sau đó cũng yên lặng rời đi.

Cuối cùng các đội trưởng khác cũng lần lượt rời đi sau khi báo cáo một số việc. Họ hoàn toàn để lại Phong Đại một mình với cái ghế và một cái bàn giờ đã thành than.

Ông ta cũng đành thở dài rồi ngồi xuống suy tư. Chân tướng việc Trương Diệp trốn thoát, ông ta đã thấu được vài phần.

Trước mắt, khẳng định một trăm phần trăm là hắn không thể thoát khỏi tay Lôi Điêu. Trừ khi là có người giúp bên ngoài hoặc chính tay anh ta giúp.

Ông ta nghiêng về trường hợp sau hơn, đây là doanh trại quân đội đế quốc Chính Nghĩa, là địa bàn của chính đạo. Tuyệt đối, không thể nào có phần tử ma đạo, trung lập ra vào được.

Ông ta hiểu tính của Lôi Điêu hơn ai hết, vì anh rất giống ông ta. Nếu đặt vào vị trí của anh thì Phong Đại cũng sẽ làm thế, một quân cờ thay mình làm việc trong tối, ai cũng cần thôi.

Đặc biệt, ông ta biết loáng thoáng về những tay chân bí mật của Lôi Điêu. Anh ta đã luôn bí mật thu thập những nhân tài, có thể thay mình "sửa" lại thế giới này.

Chính đạo có, ma đạo có, phần tử trung lập có, nô lệ cũng có,...họ đảm đương rất nhiều việc được giao bởi Lôi Điêu.

Từ trà trộn vào các thế lực cho đến việc ám sát, đều là những việc anh không thể trực tiếp ra tay.

Phong Đại cũng không phản đối việc này, ngược lại ông còn mắt nhắm mắt mở cho qua, âm thầm che giấu hộ Lôi Điêu.

Nhưng lần này ông hơi lo lắng, Trương Diệp có ma tính, hắn ra tay giết người không ghê tay. Liệu Lôi Điêu có thể khống chế hắn?

Những tay sai trong ma đạo của anh trước giờ đều bất đắc dĩ rơi vào con đường đó, họ còn có thể cải tà quy chính.

Nhưng dựa vào những trận chiến của Trương Diệp được thuật lại cả hình ảnh lẫn âm thanh bằng ma pháp, ông ta thấy được ma tính cực nồng của hắn.

Người này tuyệt đối đã kìm hãm ma tính quá lâu, một đứa trẻ hai mươi tuổi thì...trừ khi nó có ma tính từ khi mới đẻ.

Nhưng ông ta không biết, Trương Diệp là người chuyển sinh, là một người chỉ kém ông ta vài tuổi trong thân xác thanh niên.

Tư tưởng của Trương Diệp đã có từ thời hắn còn đi học, chẳng qua hắn biết cách hoạt động của xã hội. Thuận thì sống, ngược thì chết.

Dù không thực sự đến mức chết, nhưng nếu hắn để lộ tư tưởng của mình ra, thì sẽ bị coi là lệch lạc, là đi ngược với chuẩn mực xã hội.

Việc như thế thì ở Quy Long Giới còn có thể ương ngạnh dùng sức mạnh một người địch lại số đông, nhưng ở Trái Đất thì không thể. Thử nói mấy điều hắn nghĩ xem có bị ném đá cho ngập mặt không là hiểu ngay.

...

Trương Diệp: "..."

Lúc này hắn đang cực kì khó hiểu. Lôi Điêu bảo "toà thành"? Nhưng nhìn cái thứ trước mặt, đến cái nhà còn chẳng xứng.

Nói thế thì hơi quá, thật sự là nó có hình dáng một ngôi nhà, nhưng cũng quá tồi tàn đi? Bốn bức tường gắn với nhau, cửa thì mục nát đến mức chả khác gì tổ ong, mái thì như bị cái gì đó lấy đi mất.

Xung quanh thậm chí cả cái cây, ngọn cỏ cũng không có. Cái gì mà toà thành, một phần một vạn cái thành còn không bằng!

Rất có thể Trương Diệp đến nhầm chỗ những hắn tìm trong bán kính mười dặm quanh đây rồi, hoàn toàn không có gì. Cố đi xa về hướng đông chính là Hư Vô, muốn chết thì đi.

Vì thế bất đắc dĩ hắn phải bước vào căn nhà. Nhưng đây là lúc mọi chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tầm mắt Trương Diệp sau khi đi qua cánh cửa đột nhiên trở nên mờ ảo, trời đất đảo lộn, một cơn buồn nôn ập đến.

Nhưng trước khi thứ gì đó trong bụng tuôn ra, thì mọi thứ trở lại bình thường, tầm mắt đã rõ hơn, cũng không còn buồn nôn.

Thứ duy nhất thay đổi là khung cảnh xung quanh, từ một nơi đáng lẽ là nhà hoang thì lại trở thành một hành lang được lát bằng gạch đá cả nên, trần, hai bên tường.

Cứ mỗi một đoạn lại có một cây đuốc thắp sáng hành lang. Đây tuyệt không thể là khung cảnh đáng lẽ phải có trong ngôi nhà nát kia.

Trương Diệp ngay lập tức cho rằng hắn đã bước vào một trận pháp truyền tống. Loại ngay việc đây là ảo ảnh vì nhiệt độ, cảm giác trong không khí, cảm giác chân chạm đất hoàn toàn là thật.

Nhưng đồng thời, một tia điện rẹt qua não hãi, gần như ngay lập tức gai sắt được nhô ra từ nắm đấm của hắn. Đây đã trở thành một loại bản năng, hắn có thể kích hoạt [Mang Quyền], [Thiết Thể] nhanh đến vậy hoàn toàn là do luyện tập thường xuyên.

Mục tiêu của cú đấm là một người ở sau lưng. Ngay từ khi bị dịch chuyển đến đây hắn đã cảm nhận được người kia.

Đừng nghĩ những suy nghĩ của hắn là lâu, chúng hoàn toàn xảy ra cùng lúc với việc thôi động ma pháp và quay người tung cú đấm.

Keng!

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.