Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ có ta là nhất

Tiểu thuyết gốc · 1797 chữ

Bây giờ điều nên làm là rời khỏi đây một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng. Tiếp tục "phục vụ" quân đội là không thể.

Đúng là tức chết Trương Diệp rồi, vừa bị ám toán vừa bị truy nã, không rõ Trình Tranh đã gán cho hắn tội danh gì?

...

"Cha! Người phải làm chủ cho con! Tên khốn đó phải trả một cái giá!"

Trình Tranh đang trong trạng thái hoảng hốt nói với cha hắn. Đầu tóc hắn có phần rối lên, không ít cành cây trong đó, quần áo cũng rách vài chỗ, người bị thương không ít.

Hoá ra khi tỉnh lại hắn đã điên cuồng chạy vào rừng, cắm đầu cắm cổ chạy mà không để ý gì. Kết quả ngoại hình hắn bây giờ không khác gì tên ăn mày. Phải mất đến cả ngày chạy hắn mới nhớ ra tấm thiếu tử lệnh.

Cha hắn bên này sau khi biết chuyện đã tức điên lên, tức vì Trương Diệp dám đụng đến người nhà ông chỉ là một phần nhỏ, phần lớn là do thằng con trời đánh của ông.

Nó dám lấy sát thủ bí mật của gia tộc đi hãm hại đồng đội, chuyện này chưa lộ ra ngoài là may cho nó.

Những sát thủ đó đều được gia tộc bí mật đào tạo, bỏ ra không ít tài nguyên bồi dưỡng. Cũng như không tiếc bỏ lượng lớn ma thạch để mua Pháp Thạch thuộc tính băng cho họ.

Cốt là để đổ tội cho một gia tộc khác, Bạch gia, am hiểu nhất là thuộc tính băng. Lực lượng sát thủ của Dương gia hoạt động trong bóng tối, làm những việc bẩn thỉu cho gia tộc.

Nhưng hoả ma pháp lại là đặc trưng của Dương gia, người ngoài dùng không ít nhưng thế lực của họ không đủ to như Dương gia.

Vậy, nếu thấy một nhóm sát thủ chơi lửa thành thạo, những người nhìn thấy sẽ nghĩ gì đầu tiên? Dương gia đang hành động.

Chính vì như vậy nên họ không tiếc đào tạo ra những sát thủ dùng băng ma pháp. Sau này mỡ có bị người ngoài nhìn thấy cũng sẽ không cho rằng hành động này là do Dương gi. Còn nếu họ coi đây là hành động của Bạch gia thì lại càng tốt!

Vậy mà thằng con của ông lại dám lấy ra năm sát thủ chỉ để đối phó một ma pháp sư tam đẳng? Lại còn để chết hết cả năm? Điều này là muốn tức chết ông mà!

"Im mồm! Ta chưa xử lý tới ngươi đâu! Về nhà chuẩn bị tinh thần đi!"

Nghe thấy vậy, Lôi Điêu đứng sau cau mày lên tiếng.

"Cậu ta vẫn tại ngũ thưa Dương tộc trưởng, chúng tôi sẽ không để cậu ấy về-"

"Chưa đến phiên mày nói đâu nhóc con!"

Không phải Lôi Điêu sợ ông ta, mà là anh đã đạt được điều mình muốn. Đuổi Trình Tranh khỏi quân đội với anh là điều rất tốt, vừa nãy chì là mờ mồm lấy lệ thôi.

"Thằng ranh con chết tiệt! Lão phu sẽ trút hết tất cả lên người ngươi!" Trương Diệp gầm lên trong lòng, nhưng ngoài miệng thì nói:

"Tên Trương Diệp này dám ám toán con trai của lão phu, lại dám thuê thêm sát thủ! Cũng may con trai ta mở đường máu phá vây giết được năm người! Còn lại mình hắn, lão phu sẽ thay con trai báo thù!"

Đúng là trò cười của chính đạo, nhanh như vậy đã nghĩ ra một lý do để đổ hết tội lên đầu Trương Diệp. Nếu cậu nghe thấy điều này, thì sẽ hộc máu tức điên lên mất.

Về phần Lôi Điêu, anh chỉ biết cười thầm, trinh Tranh phá vây giết được năm ma pháp sư tam đẳng? Đây quả thật là pha trò cho anh xem.

Chân tướng sự việc anh đã đoán được phần nào, tuy nhiên Cao Lãng lại làm to chuyện này lên mất rồi, anh cũng không tiện đứng ra giúp Trương Diệp.

Lần này anh thực sự đã lỗ vốn, đánh đổi một đặc binh tiềm năng như Trương Diệp để đuổi được Trình Tranh. Đây là được không bù mất.

Nhưng phải làm sao cho đúng bây giờ? Chuyện đã đến mức này thì anh cũng bó tay, trách thì trách Trươnh Diệp để lọt mất Trình Tranh về đây.

...

Phía bên kia Trương Diệp đang điên cuồng đốc thúc ma pháp [Gia Tốc], một mực chạy về hướng đông.

Ít nhiều tám trăm điểm tốc độ cũng đáng để dựa vào, kể cả với ma pháp sư ngũ đẳng thì cũng vẫn có người không nhanh bằng Rinas.

Nhưng đấy chỉ là tốc độ, bất cứ ma pháp sư ngũ đẳng nào cũng có thể đập chết Rinas, kể cả hạng chót củ ngũ đẳng.

Dù sao tốc độ của hắn dù nhanh nhưng so với mặt bằng chung ma pháp sư tứ đẳng, ngũ đẳng đều là hơn nghìn điểm tốc độ thì hắn vẫn kém. Có chăng thì hơn một, hai gã hạng chót, hoặc cơ thể cồng kềnh nên tốc độ chậm.

Chung quy vẫn là hắn vẫn quá yếu, nếu mạnh mẽ hơn, ít nhất là ngũ chuyển thì giết trăm tên Trình Tranh cũng không khiến hắn rơi vào cảnh này.

Sự thật là Trương Diệp chưa chuẩn bị cho việc bước chân vào ma đạo sớm như này. Giới ma pháp sư ma đạo rất khốc liệt mà!

Nơi mà chỉ có bản thân mới đáng tin cậy. Nơi mà giây trước sát cánh bên nhau, giây sau đã chém giết lẫn nhau. Nơi mà mạng sống không nằm trong tay mình.

Chính đạo suy cho cùng chính là ma đạo nhưng được mang một chiếc mặt nạ, vì vậy nó có giới hạn.

Còn ở ma đạo, giới hạn là cái gì? Không là gì! Họ làm những gì họ muốn, họ thích, mặc kệ người khác nghĩ ra sao. Vừa tự do vừa nguy hiểm, đó chính là ma đạo!

Tuy có tồn tại các tổ chức ma đạo, nhưng giữa các thành viên không thực sự tin tưởng nhau.

Trong chính đạo, họ còn phải quan tâm tới bộ mặt của mình, sẽ không dễ phản bội. Nhưng với ma đạo, phản bội thì sao? Đấy là bản chất của con người! Ngươi bảo ta vô sỉ thì sao? Mặc xác ngươi, lợi ích của ta là điều duy nhất ta quan tâm.

Vào thế giới loạn lạc đó Trương Diệp sẽ được tự do như hắn muốn, nhưng có thật vậy không? Hắn không đù mạnh, mạng sống vẫn nằm trong tay cường giả khác, vậy thì đâu phải tự do.

Nhưng muốn mạnh hơn, chính đạo quá gò bó hắn, tốn của hắn quá nhiều thời gian, tinh lực để leo lên.

Vậy thì hắn chấp nhận, bây giờ mạo hiểm cái mạng của hắn để đổi lấy tương lai được tự do. Muốn đạt được thứ mình muốn, ắt sẽ phải hy sinh!

Mặc kệ hết "đồng đội" trong quân đội của hắn, mặc kệ hết đất nước mà hắn lớn lên, mặc kệ ngôi làng nhận nuôi hắn.

"Trong lòng ta, chỉ có ta là nhất! Tất cả đều là cỏ rác!" Trương Diệp gầm lên trong lòng.

...

Lôi Điêu liếc nhìn xung quanh rồi thở dài nói:

"Dương tộc trường, tôi nghĩ rằng ngài nên hạ nhiệt độ xuống. Lính của tôi sắp ngất hết rồi ạ."

"Ngươi không có quyền dạy đời ta thằng nhóc! Chúng không chịu được là do chúng quá yếu." Ông ta giận giữ quát lên, lại tiếp tục gia tăng nhiệt độ.

Trình Tranh bên cạnh đã ngất từ lâu, mồ hôi nhễ nhại trên nhười hắn, một số chỗ còn bị bỏng, tình trạng như vậy không chỉ có mỗi hắn. Hầu hết binh linh tại doanh trại cũng đều chịu cảnh tương tự.

Lúc này một thân ảnh bay tới, xuất hiện bên cạnh Cao Lãng, khiến ông ta phải đưa mắt nhìn.

"Phong Đại, ông không quản nổi một thằng nhóc tân binh sao?!"

Người vừa đến là đại đội trưởng của đại đội số ba. Ông ta am hiểu nhất chính là phong ma pháp, đồng thời sức mạnh của ông ta lớn đến mức được người đời gọi là Ẩn Thần Tướng.

Ngụ ý rằng vị đại đội trưởng này có thể đứng ngang hàng với Ngũ Đại Thần Tướng. Hành động của Cao Lãng chỉ có thể bị ngăn lại bởi người đàn ông này, vì thế ông đã xuất hiện.

"Thôi nào ông bạn già, hạ nhiệt độ xuống đi."

Về phần Cao Lãng, dù ông ta tính tình nóng nảy nhưng đối diện với Phong Đại, thì ông ta vẫn có phần e ngại.

Nhiệt độ dần dần được hạ xuống, bầu trời sắc đỏ cũng theo đó mà nhạt dần. Lúc này những người lính trong doanh trại mới bắt đầu thở được.

Lúc này một binh lính từ xa phóng nhanh tới, anh ta mặc một bộ đồ tối màu cùng với giáp nhẹ màu đen, trên lưng mang quốc huy của Chính Nghĩa quốc

Một phần giáp của anh ta hơi biến dạng, hẳn là do nhiệt độ phát ra từ Cao Lãng khiến giáp bị nung chảy. Người lính này cũng đang trong một trạng thái mệt mỏi, cả người ửng đỏ, mồ hôi chảy thành dòng.

"Thưa Dương đại nhân, quân trinh sát phát hiện khí tức nhè nhẹ của một ma pháp sư tam đẳng ở phía đông.

Chúng tiểu nhân phán đoán là Trương Diệp ạ."

Mặt của ba người Cao Lãng, Phong Đại, Lôi Điêu không hề biến sắc. Bầu không khí có phần yên tĩnh lạ thường. Bỗng Cao Lãng gằn giọng quát:

"Được bao lâu rồi!"

"Dạ, gần nửa tiếng trước ạ."

"Cái gì?! Sao giờ ngươi mới báo?"

"Tại..."

Người lính đang quỳ dưới đất ấp úng. Trong lòng thầm than "không phải do lão toả ra áp bức kinh người sao?".

"Cao Lãng...ông ra lệnh cho thuộc hạ của tôi?"

Lúc này ông ta có chút chột dạ, Ngũ Đại Thần Tướng mặc dù là thuộc hạ của hoàng đế, nhưng họ không phải một phần của quân đội.

Vì vậy, việc ông ta dùng người dưới quyền của Phong Đại có phần không đúng.

"Ta chỉ mượn chút thôi ấy mà..."

Khí thế ban đầu của ông ta đã dần hạ xuống, các binh linh ở doanh trại vì vậy mà được thở một hơi. Vẫn là đại đội trưởng của họ tốt nhất.

Bạn đang đọc Truyền Thuyết Quy Long Giới sáng tác bởi Rookie_Writer_JL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rookie_Writer_JL
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.