Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ nạp - Luyện tay

Tiểu thuyết gốc · 1668 chữ

Tốc độ chạy rất nhanh, nhưng tốc độ lan ra của mùi hương còn nhanh hơn. Vừa chạy được một khoảng xa, Dương Tiễn cảm giác mùi hương có chút giảm đi. Tưởng chừng như đã thoát được nguy hiểm, ai ngờ hắn chỉ như là bị chơi đùa. Mùi hương lại tiếp tục tỏa ra.

Trong lòng Dương Tiễn dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm. Hắn liều mạng mà chạy, cứ khi nào lại ngửi được mùi hương lập tức tăng tốc.

Nhưng sức người có hạn, không thể cứ chạy mãi như thế. Dương Tiễn vô tình vấp phải một viên gạch nát, ngã chúi mặt xuống.

Không kịp để hắn định thần, hương thơm đã bắt đầu nồng lên. Mùi hương từ thơm ngát, dần đã trở nên hắc. Sức chịu đựng của Dương Tiễn còn rất yếu, chưa gì đã bị ngất.

Hắn mơ mơ màng màng. Ngay lúc mắt đã gần như là mờ không nhìn thấy ai nữa rồi, tim lại trở nên đau nhức.

Dương Tiễn giật nảy mình, hai tay ôm lấy ngực, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.

Sau khoảng nửa phút, cuối cùng cũng đã hết đau. Hắn bàng hoàng ngồi dậy, vẫn chưa định thần được sau trận đau. Nghĩ lại, có lẽ là trong họa có phúc, con đau tim bất chợt kia đã cứu hắn không bị ngất.

Định thần trở lại, Dương Tiễn quan sat xung quanh. Trời tối mù mịt, không có ánh đèn. Hắn đành lê chân lại chỗ một căn nhà gần đó, ngồi xuống dưỡng sức.

Sau khi ổn định lại cả về sức khỏe và cả tinh thần, Dương Tiễn bắt đầu tự hỏi: trước hết vất cơn đau tim sang một bên, hương thơm kia là đến từ đâu? Tại sao nãy giờ lại hết, không còn ngửi mùi của nó nữa?

Điều làm hắn chú ý, là dù đi đến đâu, chạy nhanh bao xa thì cũng không bao giờ thoát được mùi hương kia. Phải chăng là ảo giác? Không! Ngay lập tức hắn bác bỏ. Hắn đã trở thành dị nhân, nghĩa là đã trở nên nhạy bén hơn người thường thì không lí nào lại nhầm được. Vả chăng cũng chỉ mới đầu mạt thế, những đối thủ mạnh chưa thấy đâu.

Hay nó kí sinh trên cơ thể?

Đây có lẽ là lí do cuối cùng mà hắn nghĩ ra. Khi nó kí sinh, mọi thứ sẽ theo chiều hướng dễ dàng xảy ra.

Dương Tiễn sờ soạng người, nhưng hắn chợt nhận ra tự dưng bị ngu đi. Đã gọi kí sinh thì làm sao mà ở nơi lộ liễu được.

Thất vong, đành bỏ cuộc!

Đang lúc rảnh rỗi, Dương Tiễn thử mở chỗ kí ức truyền thứa kiểm tra xem còn chỗ nào chưa xem không.

Hắn nhắm mắt lại, từ từ vô số mảnh vỡ kí ức nhỏ bé hiện lên. Trong đó là rất nhiều hình ảnh, câu chuyện, v.v.

Hắn rà soát lại một lần. Sau nửa tiếng lục soát, cuối cùng chỉ còn một mảnh kí ức hắn chưa kiểm tra.

Dương Tiễn không kìm lòng được, nhanh chóng mở ra xem thử. Bên trong là hình ảnh của hắn đang ngồi thiền, hai mắt nhắm nghiền lại. Bên ngoài cơ thể là những đường màu vàng, có dấu hiệu di chuyển.

Dương Tiễn chăm chú ngắm nhìn. Hắn nhận ra những đường màu vàng chạy quanh cơ thể kia đang vận chuyển năng lượng đi khắp cơ thể.

Kì lạ là, hắn vồn không cần lời giảng giải hay hình vẽ minh họa giúp đỡ mà chỉ cầm nhìn thôi đã hiểu chu kì vận hành của đường màu vàng kia.

- Phương pháp thổ nạp!

Trí não như vô tình mà khiến hắn reo lên bốn chữ này.

Ngay sau đó, Dương Tiễn lập tức bị đẩy ra khỏi không gian kí ức. Hắn bắt đầu ngồi thiền, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.

Theo như những gì hắn nhìn thấy được, thì đường màu vàng kia đi theo một quy tắc rất đơn giản. Đó chính là đưa năng lượng đi khắp cơ thể, rèn đúc lại các mạch máu, tăng cường cơ bắp qua dòng năng lượng tuần hoàn ấy.

Đáng tiếc hiện tại hắn chỉ thổ nạp được nhất mạch là mạch xung, nên vẫn còn rất kém. Nhưng quản sao được lắm chuyện, cứ phải thử trước đã!

Dương Tiễn bắt đầu cảm nhận luồng năng lượng trong người, cố gằng điều khiển nó. Tuy nhiên mãi cũng chưa điều khiển được. Hắn chợt nhớ lại: trong mảnh kí ức, toàn thân đều nhập định. Một biểu cảm dù rất nhỏ nhưng lại cũng không hề hiện ra trên mặt.

Đã hiểu!

Hắn lại cố gắng nhập định, chậm dòng suy nghĩ. Không cố gắng nắm bắt dòng năng lượng trong cở thể nữa mà tạm dừng lại đó.

Dòng năng lượng như một cái hồ nước, đang dự trữ sức sống. Cái hồ ấy đang dần nổi sóng, đâm vỡ những cái bờ hòng đưa nước chảy ra ngoài. Sau một hồi kịch liệt đâm vào bờ, cuối cùng nó cũng vỡ ra. Dòng nước chảy ra ào ào, dần dần lại phân tách ra thành từng nhánh nhỏ hơn lưu truyền ra khắp cơ thể.

Dòng nước ấy chính là những tia năng lượng trong cơ thể đang dần dần lưu chuyển.

Nắm bắt thời cơ, Dương Tiễn lập tức cố gắng nắm bắt dòng chảy năng lượng. Đầu tiên là những mạch nhỏ, sau đó là mạch lớn, cứ vậy cứ vậy cuối cùng hắn cũng thành công nắm bắt và điều khiển được dòng chảy.

Điều tức xong một vòng kinh mạch, Dương Tiễn cảm thấy như mình có thể tự nâng cấp nó lên, định lập tức nghiên cứu. Nhưng hiện tại lại đang gặp nguy: có một con thi thú khoảng giai đoạn [luyện thi] cấp 15 đang tiến lại gần đây.

Dương Tiễn nhanh chóng thu dọn tất cả, trốn một góc tường.

Bên ngoài, một cẩu thi đang loay hoay. Tuy đã chết, nhưng những bộ phận quan trọng và nổi bật nhất lúc còn sống vẫn hoạt động. Mũi nó đánh hơi được mùi con người ở đây, nhưng lại không thấy mùi nào nữa.

Nó loay hoay thêm một lúc rồi định bỏ đi.

Vừa lúc sắp quay đi, Dương Tiễn bỗng hơi xệ chân một cái. Bàn chân với nền cát đá, với nền bô tông va vào nhau, kêu lạo xạo.

Hai tai con cẩu thi dỏng lên, như đã xác định con mồi, nó lao vào trong nhà, thẳng ngay phía góc nhà đối diện Dương Tiễn.

Con cẩu thi này Dương Tiễn vốn đủ sức đánh một trận, nhưng lỡ lúc giao đấu, gây động tĩnh quá lớn làm kinh động đến những con tang thi khác thì sao. Vẫn nên tạo trước cho mình một con đường lui.

Hắn đứng im, không nhuc nhích. Dù cố gắng thế nào đi nữa, thì số phận vẫn cực kì trêu ngươi.

Trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, hơi thoang thoảng một mùi chua. Dương Tiễn lo sợ. Vấn đề hắn quan tâm nhất đã đến. Lúc này cũng chỉ đành chiến với cẩu thi một trận. Mà song song với đó hắn luôn giữ một tia hi vọng, rằng nó sẽ không phát hiện ra.

Nhưng đúng là kiểu như ghét của nào trời trao của ấy, thi cẩu dường như đã nhận ra.

Nó bắt đầu đánh hơi, quay hết một vòng, rồi dừng lại ở góc phòng đối diện. Biết đã không còn giấu được nữa, Dương Tiễn bắt đầu chuẩn bị thủ thế.

Những giọt mồ hôi tuôn ra. Giọt đầu tiên rơi, cảm giác như gây nhột trên má.

Giọt mồ hôi vừa chạm đất, Dương Tiễn chọn nhịp lập tức vọt đến, tay cầm một con dao găm.

Không gian xung quanh tối om, Dương Tiễn mất đi sự trợ giúp của thị giác, trông chờ vào thính giác. Tuy nhiên đó lại là sở trường của cẩu thi.

Cũng không hẳn vì thế mà lại chuẩn bị mất mạng. Cơ thể hắn nhỏ gọn, uốn lượn luồn lách như lươn, gây ra được những đòn chém tạo tính sát thương nhỏ.

Vừa tới đến nơi, hắn bám ngay vào hai bên cẩu thi. Đen đủi thế nào lại bám hụt do một bên nội tạng đã rơi ra ngoài.

Cẩu thi vì thế mà lắc người một cái thật mạnh, Dương Tiễn liền bị hất ra thật xa, ghim hẳn vào tường.

Hắn phun ra một búng máu.

Không muốn lãng phí thời gian và chuẩn bị trỏ thành bữa đêm cho Cẩu Thi, Dương Tiễn lập tức nghiêng người cho ngã xuống đất, lắn vài vòng rồi bật dậy.

Hai tay mỗi tay tạo ra hơn 10 Viêm Cầu, loại tiểu, điều khiển ném nó về phía Cẩu Thi.

Cẩu Thi vốn không có não, nhưng đương nhiên cũng không phải là con thích tìm đường chết, nên nhận biết nguy cơ đang đến, lập tức tránh mấy quả cầu đỏ hom hót đang bay về phía nó.

Nhưng chạy trời sao cho khỏi nắng, Cẩu Thi vẫn bị hai ba Viêm Cầu bám lại, thiêu đốt cơ thể. Nó lăn lông lốc trên mặt đất hòng dập lửa, Dương Tiễn cũng không định vất đi cơ hội quý báu như vầy, lập tức cầm dao găm, lao thẳng về phía gáy nó.

"Phập!"

Âm thanh đâm vào da thịt vang lên. Máu bắn tung tóe, toàn một màu đen, hôi thối nồng nặc. Bàn tay Dương Tiễn linh hoạt, mặc kệ hôi thối, bẩn thỉu, hắn sờ thấy tinh thạch lập tức xé ra.

Cẩu Thi run lên bần bật một lúc rồi dừng lại. Nó đã chết!

_____Hết chương 11______

Hẹn gặp lại ch.12

Bạn đang đọc Truyền thừa kí ức sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.