Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà cụ Lâm Tĩnh? (4)

Phiên bản Dịch · 1822 chữ

Nhìn thấy biểu hiện hoang mang của Lâm Tĩnh, Triệu Tinh lộ ra chút tươi cười nói tiếp:

- Sau khi bị bà đánh, tôi phải chịu đau đớn ba ngày liên tiếp luốn đấy. Mặc dù nó không phải đau liên miên, nhưng nỗi đau này khá khó chịu, hơn nữa mỗi lần đau là nó lại đến 2 lượt.

Nghe xong Lâm Tĩnh cũng không nhịn được nữa, bà phải mỉm cười, sau đó bà mang theo vẻ áy náy nói:

- Vậy thì thật sự xin lỗi cậu, lát nữa tôi phải đền bù tổn thất cho cậu một chút.

Triệu Tinh vội vàng nói:

- Không cần, không cần đâu, mục đích khi nói chuyện này ra chỉ là muốn giải sầu một chút mà thôi, chứ tôi không có ý định gì khác đâu.

Ngay cả Triệu Tinh cũng không hề chú ý đến, hiện tại hắn nói chuyện với Lâm Tĩnh cũng đã đổi thành xưng tôi, gọi bà rất thân mật, không còn gọi Lâm Tĩnh là ngài như lúc trước. Đây cũng không phải là do hắn cố ý hay gì cả, mà hiện tại hắn đã cảm thấy cuộc nói chuyện này giống như cuọc nói chuyện với Lâm Tĩnh năm đó, cho nên hắn không tự giác mà xưng hô thân mật với Lâm Tĩnh.

Thế nhưng Lâm Tĩnh cũng không có cảm giác được sự khó chịu khi nghe hắn gọi như vậy, hai người cứ nói chuyện liên miên bất tuyệt với nhau. Ngay cả Triệu Tinh cũng cảm thấy được, có đôi khi Lâm Tĩnh nói chuyện với hắn như đang nói chuyện với Trương Thanh Sơn vậy.

Sau khi đã giải quyết được sự nghi hoặc, Lâm Tĩnh lại hỏi một vấn đề mới:

- Vậy cậu có nghĩ đến việc những gì cậu mơ thấy có thể là trí nhớ đời trước của cậu không?

Triệu Tinh nói:

- Thật ra lúc đầu trong đầu tôi cũng có xuất hiện qua ý nghĩ này, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy chuyện này là chuyện không thể nào. Tôi đã nằm mơ về hai giấc mơ về hai thời đại. Nếu như nói đó là kiếp trước của tôi thì tôi thấy tôi phải mơ thềm mấy kiếp nữa chứ, hơn nữa nếu theo suy luận như vậy thì có phải là toàn bộ mấy kiếp đó tôi đều là quỷ đoản mệnh hay không.

Sau khi nói xong những lời này, Triệu Tinh lại nhìn về phía Lâm Tĩnh, nhưng trên mặt của Lâm Tĩnh vẫn chưa có biểu hiển thõa mãn bởi câu trả lời này của hắn, cho nên hắn lại nói tiếp.

- Ngoài ra, sau khi bị bà đánh một lần như thế thì khả năng nằm mơ của tôi đã có tăng cường. Thật ra để mà giải thích hết toàn bộ mọi chuyện này thì tôi sẽ không thể nào giải thích đầy đủ được. Nhưng trên cơ bản thì chuyện này chính là trước khi tiến vào giấc mơ thì tôi có thể chứng kiến được một khung cảnh khác. Ở trong khung cảnh đó có hàng ngàn hàng vạn quả cầu nhỏ, mà mỗi quả cầu nhỏ cũng chính là một giấc mơ. Cho nên nếu như theo suy luận lúc trước thì mỗi quả cầu nhỏ này sẽ là một đời của tôi, vậy tôi đã trải qua bao nhiêu đời. Cho nên tôi có thể kêt luận ra được giấc mơ này không có liên quan gì đến kiếp trước hết.

Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm Triệu Tinh với ánh mắt thật sự nghiêm tục, Triệu Tinh cũng dùng ảnh mắt thẳng thắn nhìn về phía bà, hai người nhìn nhau khoảng một lúc, sau đó bà ta mới mở miệng nói:

- Thật sự cảm ơn cậu, nhờ cậu mà gánh nặng trong lòng mấy chục năm của tôi đã được cởi bỏ, hiện tại tôi cũng đã yên tâm khi biết được bản thân cũng không tạo thành thương tổn thật sự cho Trương Thanh Sơn. Cứ coi như cậu là người hiểu biết về mọi chuyện của Trương Thanh Sơn, hoặc là trí nhớ về đời trước của cậu cũng được, tôi cũng không cần quan tâm nhiều, chỉ cần cậu không trách tôi thì tôi đã có thể yên lòng rồi.

- Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng chỉ giải thích một vài chuyện có tác dụng với bà mà thôi, chỉ cần giúp được gì đó cho bà thì tôi cảm thấy vui vẻ rồi.

Trên mặt Lâm Tĩnh nở một nụ cười:

- Cũng đã nhiều năm rồi, cho nên tôi không còn nhớ rõ dung mạo của Trương Thanh Sơn nữa, nhưng tuổi tác của anh ta lúc đó cũng xấp xỉ cậu. Nhưng mà tôi vẫn thấy dáng dấp của cậu và Trương Thanh Sơn không được giống nhau lắm, nếu không sau khi gặp cậu thì tôi phải có một loại cảm giác quen biết từ lâu mới đúng. Ngoài ra dường như Trương Thanh Sơn cao hơn cậu một chút thì phải.

Triệu Tinh vừa cười vừa nói:

- Mặc dù tôi tham gia hết toàn bộ mọi chuyện của mấy người, cũng có quen biết với hai bà, nhưng mà tôi lại không thể thấy mặt Trương Thanh Sơn được. Nhưng khi nghe giọng nói của bà thì tôi vẫn cảm thấy nó rất giống với nắm đó. Ngoài ra từ trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra một vài nét giống với năm đó.

Đột nhiên Lâm Tĩnh nói với hắn:

- Cậu chờ cho một lát.

Sau đó bà cúi xuống bàn trà lấy ra một quyển tạp chí, sau đó mở cuốn tạp chí và lấy một bức ảnh ra, rồi đưa cho Triệu Tinh Triệu Tinh:

- Cậu thử nhìn xem, cậu có nhận ra ai là tôi, ai là Vương Thúy ở trong bức ảnh này không.

Đây là một tấm ảnh đen trắng, bởi vì thời gian có lẽ cũng đã cực kỳ lâu rồi cho nên tấm ảnh đã bị ố vàng. Bên tron tấm ảnh có 9 cô gái trẻ, sắp xếp thành hai hàng, 4 trước, 5 sau. Từ trang phục mà mấy người này mặc thì Triệu Tinh có thể đoán ra đây là một nhóm học sinh chụp chung với nhau, mà chỉ cần liếc qua là hắn đã nhận ra được Lâm Tĩnh và Vương Thúy.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh, dùng tay chỉ vào bức ảnh và nói với bà:

- Đây chính là bà, còn đây là Vương Thúy.

Lâm Tĩnh lấy lại tấm ảnh, sau đó mỉm cười và nói:

- Vẫn là mấy người trẻ các cậu có trí nhớ tốt, đổi lại là mấy lão bà như tôi, giờ có coi những tấm ảnh chụp chưa chắc đã nhận ra được.

Lúc này Triệu Tinh ngồi trở lại trên ghế sopha, hắn nói:

- Đối với bà thì đó đã là chuyện hơn nữa thế kỷ rồi, chứ còn với tôi, chuyện này chỉ vừa mới xảy ra gần đây, sao mà quên được chứ.

Lâm Tĩnh gật đầu mỉm cười, Triệu Tinh lại hỏi tiếp:

- Hiện tại Vương Thúy vẫn còn khỏe chứ?

Lâm Tĩnh nói:

- Hiện tại bà ấy còn ở tỉnh H, thân thể của bà ấy vẫn không tệ, nếu cậu muốn gặp bà ấy thì để tôi liên lạc cho.

Triệu Tinh nói:

- Không, có thể biết được thân thể của bà ấy vẫn còn tốt là được rồi, tôi cũng đã vui rồi. Nếu gặp lại bà ấy, tôi lại phải ngồi giải thích lần nữa, nhưng lỡ không giải thích rõ thì lại phiền phức.

Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ một lát, sau đó nói:

- Ừm, vậy thì thôi, chuyện đó đều là do cậu quyết định. Có gặp hay không thì nằm ở cậu, nhưng nếu cậu muốn gặp thì cứ nói cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người.

- Được rồi.

Sau một hồi, Lâm Tĩnh lại nhìn Triệu Tinh và hỏi:

- Đúng rồi, lúc đó cậu có thể tiến vào bên trong trí nhớ của Trương Thanh Sơn, vậy cậu có biết Trương Thanh Sơn đã kết hôn chưa? Đã có con hay chưa?

Triệu Tinh suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Theo như tôi biết thì Trương Thanh Sơn chưa kết hôn nên không có con đâu. Lý lịch của anh ta cũng khá đơn giản, đầu tiên là làm thợ săn ở trong núi, sau đó thì gia nhập vào bộ đội kháng Nhật, kỹ năng bắn súng và phi đao của anh ta chính là được luyện tập trong quá trình đi săn.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện của Triệu Tinh, Lâm Tĩnh ngồi yên một chỗ suy tư lấy cái gì đó, bà cũng không có ý định hỏi han gì nữa.

Lâm Tĩnh lại nói:

- Được rồi, toàn bộ khúc mắc của tôi cũng đã được gỡ bỏ, tôi cũng chẳng còn nghi vấn gì nữa. Giờ thì đến lượt cậu, nếu cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.

Hiện tại ngồi đối mặt với Lâm Tĩnh, tự nhiên Triệu Tinh lại sinh ra một loại cảm giác, chính là "mình mới sống có một ngày mà thế giới đã trải qua 100 năm. Rõ ràng mới vài ngày trước đó, hắn còn kết bạn cũng hai cô gái trẻ Lâm Tĩnh và Vương Thúy. Nhưng trong nháy mắt, hai người đều đã là những cụ bà 90 tuổi, sự khác biệt như vậy khiến cho Triệu Tinh có chút không thích ứng được. Cũng bởi vì vậy cho nên Triệu Tinh còn muốn hỏi về cuộc đời, về những gì mà Lâm Tĩnh cùng Vương Thúy đã trải qua sau đó, hai người đã đạt được những gì, trong thời gian đó hai người cũng đã sống như thế nào rồi.

Thế nhưng khi nghĩ đến bối cảnh của hai người, hai người đều là những lão thành trong cách mạng, sau này hẳn là những nhân vật to lớn. Nếu hiện tại bản thân lại tự tiện hỏi những chuyện này, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm là hắn đang có ý dò xét người ta, cho rằng hắn có ý đồ bám váy của người ta. Mặc dù Triệu Tinh cũng không quá chê trách hành động bám đuôi để leo cao này, nhưng dưới tình huống ở cả hai phía không có tình cảm gì nhiều thì hành động đó lại trở nên đáng khinh. Tôn chỉ làm người của Triệu Tinh chính là: "Làm người thì phải quanh minh chính đại, không thẹn với lương tâm."

Cho nên vì tránh cho việc giữa hai bên nảy sinh ra sự nghi ngờ không đáng có thì hắn cảm thấy bản thân vẫn nên đừng hỏi han gì về những chuyện đó hết.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.