Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà cụ Lâm Tĩnh? (2)

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

Đương nhiên, Triệu Tinh cũng hiểu được, đây là do Lâm Tĩnh còn chưa tin tưởng vào thân phận của hắn, muốn thử xem hắn có biết được những việc mà chỉ có bà ta và Trương Thanh Sơn biết. Vì vậy hắn tở ra là đã biết nên gật đầu bảo tốt.

Triệu Tinh lập tức đứng dậy, hắn đi đến một khối đất trống ở trong phòng khách, sau đó bắt đầu khua tay chỉ rõ những tình huống lúc đó. Đầu tiên Triệu Tinh miêu tả tư thế đứng của Lâm Tĩnh ở trên sườn dốc, sau đó miêu tả Trương Thanh Sơn làm sao để dìu cô đi lên khỏi đó. Còn về cuộc hội thoại giữa Lâm Tĩnh và Trương Thanh Sơn thì Triệu Tinh nhớ khá rõ, dù sao đối với Triệu Tinh mà nói, chuyện này cũng mới xảy ra gần đây mà thôi.

Bởi vì hiện tại đã là đầu mùa thu, nên trên bên trong người của Triệu Tinh mặc một chiếc áo phông, còn bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tĩnh, Triệu Tinh cởi chiếc áo sơ mi của hắn ra, sau đó gấp lại theo bộ dáng của chiếc áo khoác tên lính Nhật nắm đó, hắn gấp thành một hình khối lập phương, sau đó nói với Lâm Tĩnh:

- Năm đó Trương Thanh Sơn cũng dùng áo khoác của tên lính Nhật gấp thành hình này cho bà đặt ở trên vết thương để cầm máu.

Lúc này Lâm Tĩnh đã lộ ra vẻ kích động, liên tục dùng tay ra dấu cho Triệu Tinh, sau đó nói:

- Được rồi, được rồi, tiểu Triệu, cậu ngồi, ngồi đi, tôi đã tin tưởng cậu rồi, cậu đã trải qua những chuyện đó.

Thật ra, vừa nãy khi Triệu Tinh nói đến những đoạn hội thoại giữa bà ta và Trương Thanh Sơn thì bà ta cũng đã tin tưởng là Triệu Tinh biết rõ mọi chuyện. Bời vì những thứ đó đều giống với trong trí nhớ của bà, mà người khác lại không có một ai biết được điều này. Ngay cả Vương Thúy cũng vậy, bởi vì lúc đó Vương Thúy còn đang phải canh cửa, cho nên không biết được chuyện đó.

Hơn nữa chuyện này đã xảy ra nhiều năm lắm rồi, nếu là dựa theo trí nhờ của người bình thường mà nói thì chắc không có một ai có thể nhớ được những chuyện đã xảy ra khi đó, huống chi hiện tại bà đã là một bà lão hơn 90 tuổi rồi.

Thật ra cũng không hoàn toàn như vậy, đối với Lâm Tĩnh mà nói, chuyện của bà và Trương Thanh Sơn ở chung một khoảng thời gian cũng không có dài, nhưng những chuyện lúc đó bà lại luôn canh cánh ở trong lòng, thành ra nó được nhớ mãi không quên. Cho đến hiện tại, bà ta vẫn còn thường xuyên nhớ lại những khoảnh khắc ở chung với Trương Thanh Sơn, sỡ dĩ đến giơ bà vẫn còn nhớ đến nó là vì những thứ đó đã là những thứ khắc cốt ghi tâm rồi, muôn đời bà không thể quên được.

Đặc biệt, vốn dĩ những chuyện giữa hai người cũng chẳng có gì nhiều, nhưng hiện tại bà lại thường xuyên nhớ đi nhớ lại từng khoảnh khó, khiến cho chúng đã trở thành một một loại tưởng niệm chỉ có riêng mình bà ta có, nhưng nó lại không thể nào nói ra thành lời để diễn tả cho người khác hiểu được.

Cũng vì vậy mà bà luôn luôn nhớ đến cuộc nói chuyện giữa bản thân bà và Trương Thanh Sơn. Cái này cũng không phải là do ký ức của bà rất tốt hay gì đó, mà cái này chỉ có thể quy cho việc nó đã trở thành chấp niệm của bà rồi. Nếu hiện tại để Lâm Tĩnh nhớ lại một chuyện nào đó ở tuần trước chẳng hạn thì chưa chắc bà ta đã có thể nhớ lại rõ ràng được.

Đây cũng là lý do vì sao khi nghe Triệu Tinh nói đến những chuyện thuộc về thứ tưởng niệm này của bà ta, thì bà ta lại trở nên kích động như vậy. Bà ta kích động là vì biết còn có người có thể chứng kiến cùng hiểu những gì mà bà ta đã trải qua, mà cái này có thể gọi nó giống như gặp được người tri âm, tri kỷ vậy, loại cảm giác này đúng là không thể nào diễn tả nó được bằng lời.

Vừa rồi Triệu Tinh cũng đã có nói qua quá trình Trương Thanh Sơn tập kích và giết chết sáu tên lính Nhật. Nhưng mà lúc đó bà ta và Vương Thúy không có mặt ở đó để chứng kiến hết toàn bộ, hơn nữa sau đó Trương Thanh Sơn cũng không có nói qua chuyện này đối với bà ta. Cho nên đối với bà ta mà nói, những chuyện như vậy cũng là lần đầu mà bà ta được nghe thấy. Nhưng lúc đó bà ta vẫn giữ thái độ bình thản, vì bà ta vẫn còn hoài nghi thân phận thực sự của Triệu Tinh.

Đến khi Triệu Tinh kể ra rõ những chi tiết mà không có người nào khác có thể chứng kiến được ngoại trừ bà ta và Trương Thanh Sơn thì bà ta mới tin tưởng là Triệu Tinh có thể chứng kiến hết mọi chuyện lúc đó. Lại nhớ tới câu chyện mà Triệu Tinh đã kể về quá trình tập kích sáu tên lính Nhật của Trương Thanh Sơn lúc đó, với kinh nghiệm của một chiến sĩ lâu năm, bà ta cũng có thể hiểu được mức độ nguy hiểm của chuyện này như thế nào. Chỉ vì cứu hai người mà Trương Thanh Sơn đã chọn lựa một cách thức nguy hiểm đến tính mạng như vậy, điều này khiến cho bà cực kỳ kích động.

Sau đó lại nhìn thấy Triệu Tinh biểu diễn cách xếp áo của tên lính Nhật lúc đó khiến cho bà ta tỉnh ngộ ra, năm đó Trương Thanh Sơn là quan tâm và cẩn thận đến mức nào. Dưới hoàn cảnh cấp bách như thế mà anh ta vẫn có thể suy nghĩ kỹ làm như thế nào để chăm sóc cho thương binh thật tốt.

Trước đó, bà chỉ biết là Trương Thanh Sơn đang cùng với bộ đội rút lui, hiện tại nghe Triệu Tinh kể lại thì bà mới biết là trước đó Trương Thanh Sơn đã phải ngủ một đêm ở ngoài đất hoang rồi. Đương nhiên bà ta cũng hiểu được dưới điều kiện như vậy mà phải ngủ ở ngoài trời thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều như thế nào. Cho nên dưới tình trạng mệt nhọc như vậy mà Trương Thanh Sơn vẫn còn có thể cân nhắc kỹ để chiếu cố cho bà ta, sau khi suy nghĩ lại mọi chuyện, điều này khiến cho bà ta không kìm nén nỗi kích động ở trong lòng.

Cũng may bà cũng đã là người trải qua nhiều cuộc khảo nghiệm máu lửa của một chiến sĩ cách mạng rồi, cho nên bà học được khả năng khống chế cảm xúc rất mạnh, nên nét mặt của bà ta cũng không quá kích động. Sau khi Triệu Tinh mặc vào áo sơ mi, tiếp tục ngồi xuống ghế xong thì Lâm Tĩnh cũng đã hồi phục lại một ít tâm tình kích động. Bà ta uống một ngụm nước trà, sau đó tiếp tục hỏi Triệu Tinh:

- Cậu cảm thấy lúc đó Trương Thanh Sơn ở vào trạng thái gì?

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng suy tư của Triệu Tinh, thì bà ta mới bổ sung:

- Cậu cảm thấy trạng thái lúc đó của Trương Thanh Sơn có phải là quỷ hồn hay không?

Lúc này Triệu Tinh có thể nhìn ra, nãy giờ biểu lộ của Lâm Tĩnh vẫn còn một chút kích động, khi nói chuyện với nói với Triệu Tinh, bà ta vẫn còn lộ ra nét mặt chờ mong cùng háo hức, mà Triệu Tinh cũng đã nhìn ra được, khóe mắt của Lâm Tĩnh cũng đã hơi ướt át rồi. Thế nhưng dường như Lâm Tĩnh cũng không muốn che giấu đi những cảm xúc này.

Triệu Tinh tranh thủ trả lời một cái đáp án mà hắn cảm thấy đúng đắn nhất:

- Anh ta không thể nào là quỷ hồn được.

Lúc này Lâm Tĩnh mới hỏi một câu:

- Cậu có biết chuyện gì xảy ra sau khi Trương Thanh Sơn bị té xỉu hay không?

Triệu Tinh nói thật:

- Tôi cũng không biết sau khi anh ta té xỉu thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có thể đoán ra được. Đó chính là sau khi Trương Thanh Sơn bị té xỉu, anh ta sẽ bị biến mất, đồng thời biến mất theo còn có những đồ vật tùy thân mà anh ta đã mang đến.

- Đúng rồi, ngay cả cái áo mà anh ấy khoác cho tôi cũng bị biến mất theo. Thế nhưng sau đó cậu đã không còn ở chỗ đó nữa rồi, vì sao cậu có thể đoán ra được điều này?

Triệu Tinh nói:

- Bởi vì trước đó tôi cũng đã từng trải qua những chuyện tương tự như thế này rồi, là người khác nói cho tôi biết, say khi ngủ thì toàn bộ những thứ đồ tùy thân của tôi sẽ biến mất. Về chuyện này chắc La Gia Huy đã được thấy ở trong một bài viết trên diễn đàn rồi.

Vốn dĩ Lâm Tĩnh còn muốn hi vọng Triệu Tinh có thể giảng giải cho bà ta những gì mà bà ta không thể biết được, cho nên sau khi nghe hắn nói như vậy, bà ta vội vàng bảo:

- Cậu nói đến bài viết kia à, cái đó Gia Huy đã cho tôi xem qua rồi, tôi cũng cảm thấy tình huống mà tôi gặp cũng tương tự với nó.

Lâm Tĩnh dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:

- Nếu cậu đã xác định Trương Thanh Sơn không phải là quỷ hồn, vậy theo cậu nghĩ, lúc đó Trương Thanh Sơn đang ở trong trạng thái gì?

Lúc nói những câu này, Lâm Tĩnh vẫn dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào Triệu Tinh.

Đối mặt với ánh mắt cầu xin của Lâm Tĩnh, thật sự Triệu Tinh có một ham muốn tột độ, một mong muốn làm sao đó để giải thích cho bà ta hiểu rõ được đến cùng là lúc đó trạng thái của Trương Thanh Sơn là cái gì. Nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện ra, bản thân hắn không có cách nào để diễn tả ra điều này được, cho nên đang suy nghĩ xem có cách gì để giải thích được rõ ràng không, hắn không muốn có lỗi với sự hi vọng và chờ mong của Lâm Tĩnh.

Nhưng khi thấy bộ dạng nhăn nhó, rồi rắm của Triệu Tinh, thì Lâm Tĩnh lại thành khẩn nói thêm:

- Xin cậu cứ yên tâm, tôi không có ý định tìm hiểu về mọi chuyện của cậu, mà tôi cũng không có nói cho người thứ ba biết được những chuyện mà cậu nói với tôi nãy giờ đâu. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể kể lại mọi chuyện có liên quan đến Trương Thanh Sơn, từ đầu đến đuôi, toàn bộ mọi chuyện, chỉ cần cậu kể cho tôi biết là được.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.