Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyễn trận??

Phiên bản Dịch · 1738 chữ

Mà ngay khi Tần Tông Nguyên đang cất bước chuẩn bị đi đến đám sương mù, thì có hai con bướm đang đuổi nhau, bay từ trên sườn núi bay xuống, sau đó đuổi theo phía sau hắn, hướng về phía đám sương mù. Vốn là người cẩn thận từ xưa đến nay, nên Tần Tông Nguyên lại nảy ra ý nghĩ mới, đầu tiên hắn sẽ nín thở và đi vào sau hai con bướm.

Suy nghĩ của hắn cũng đơn giản mà thôi: Nếu hai con bướm kai bay vào bên trong đám sương mù mà không hề xảy ra chuyện gì hết, thì hắn có thể thử hít linh khí ở bên trong đám sương mù, làm như vậy sẽ đảm bảo cho hắn không thể nào xảy ra chuyện được.

Sau khi đi vào bên trong đám sương mù, Tần Tông Nguyên vừa mới cảm giác được bản thân đi thêm được một đoạn khoảng ba mét thi trước mắt đã trở nên sáng sủa, hai con bướm vẫn còn bay ở phía trước, nhưng xung quanh lại không còn đám sương mù nào nữa. Sự thay đổi đột ngột này quá lớn, khiến cho hắn không thể không ngạc nhiên, vì vậy hắn lập tức quay đầu ra phía sau để nhìn. Nhưng không chỉ đám sương mù chắn đường bị biến mất, mà ngay cả những đám sương mù lơ lửng trôi ở xung quanh núi cũng biến mất theo.

Loại thay đổi này khiến cho hắn phải giật mình thêm lần nữa, cũng may là lúc này hắn còn chưa có giải trừ bế khí, thế là hắn tiếp tục giữ nguyên trạng thái bế khí này, để tránh cho cơ thể trúng phải cái gì đó, sẽ khó chịu. Nhưng sau khi chứng kiến hai com bướm vẫn bay lượn rất tự nhiên, không có dấu hiệu không khỏe gì cả. Như vậy, không khí ở đây cũng không có vấn đề gì hết.

Lúc này hắn mới bắt đầu chú ý đến, cảnh vật ở xung quanh hắn lại trở nên xa lạ. Lúc trước hắn cũng đi lên núi theo con đường này, cho nên cây cỏ sinh trưởng ở hai bên như thế nào thì hắn vẫm còn có thể nhớ rõ được. Dù sao hắn cũng chỉ mới đi qua đây có mấy phút trước mà thôi, nên ký ức về nó vẫn còn nguyên vẹn, không thể nhớ nhầm được.

Hơn nữa trước khi đi qua đám sương mù thì hắn cũng có thể quan sát được hoàn cảnh đại khái ở xung quanh, bởi vì đám sương mù chỉ chắn mỗi con đường chứ không chắn hết khung cảnh xung quanh. Nhưng hiện tại, sau khi đám sương mù bị tan đi thì khung cảnh ở xung quanh chỗ lúc nãy lại có khác biệt rất lớn. Hơn nữa khung cảnh trước mắt hắn và ở phía sau cũng kết hợp rất hài hòa, không có chút nào gọi là không thích hợp hết.

Hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái bế khí, sau đó chậm rãi đi đến sườn núi trước mặt, nhặt lên mấy hòn đá nhỏ. Trong quá trình nhặt hòn đá lên, chỉ dựa vào cảm xúc trên các ngón tay thôi thì hắn cũng đã xác định được mấy hòn đá đều là thật.

Sau đó hắn lại ném cục đá đó về một gốc cây nhỏ, ở trong khu vực mà lúc trước đã tràn ngập sương mù, nhưng cũng chỉ cách hắn khoảng hai mét thôi. Cục đá bay trúng vào mục tiêu, sau đó rơi xuống đất, trong quá trình đó, tất cả mọi thứ như tiếng hòn đá đụng vào cây và rơi xuống đất đều rất chân thật, điều này khiến cho hắn có thể xác định được những thứ này đều tồn tại thật sự.

Đúng lúc này, cực hạn bế khí của hắn cũng sắp sửa đến, hắn lập tức hủy bỏ bế khí, thử hít không khí xung quanh xem như thế nào. Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, hiện tại hắn đã không còn cảm giác được sự trong lành của không khí như lúc trước nữa.

Giống như khúc đầu của mấy cuốn tiểu thuyết, lúc này Tần Tông Nguyên đã biết được, bản thân đã rơi vào một trận pháp kỳ diệu nào đó. Hơn nữa trận pháp này lại khác với những trận pháp được giang hồ đồn đại, ít ra lúc nãy hắn đã thông qua hành động ném đá để xác định được, toàn bộ những thứ như gốc cây, tảng đá,.. Đều là tồn tại chân thực. Còn mấy loại trận pháp như giang hồ đồn kia thì không thể thức tế đến như vậy được, mà chỉ là ảo cảnh.

Nhưng kể từ khi bắt đầu tiến vào bên trong đám sương mù cho đến tận bây giờ thì hắn vẫn còn duy trì trạng thái bế khí. Nên hắn thấy tâm trí của hắn không thể nào bị ảnh hưởng được, vì vậy hắn tin tưởng vào phán đoán của bản thân, những thứ kia là thật.

Sau khi đã xác nhận bản thân bị rơi vào bên trong của một cái trận pháp, thì chắc chắn sẽ có người bày trận ở một bên, nhưng hắn lại không timd ra chỗ lẩn trốn của người này đâu cả. Mà điều khiến cho hắn càng kỳ quái hơn là, vì sao hắn đã sa bẫy rồi, mà người bày trận pháp vẫn còn chưa có hành động gì cả, có phải là người này bị ngủ quên rồi hay không.

Tần Tông Nguyên cũng không cần hoảng sợ khi đối mặt với chuyện này, nếu kẻ địch đã không lộ mặt thì hắn cũng không thể nào bày ra điểm yếu cho kẻ địch chớp thời cơ được. Hắn đoán, dù khả năng bố trận của đối phương có cao siêu đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào bao trùm nguyên quả núi được, chắc chắn chỉ giới hạn ở trong một phạm vi nào đó mà thôi. Vì vậy hắn quyêt định tiếp tục đi xuống núi, mục đích thứ nhất là hắn muốn xem thử biên giới của trận pháp sẽ như thế nào, thứ hai là muốn ép người bố trận lộ mặt, cũng thuận tiện cho việc tìm kiếm manh mối.

Vì vậy hắn vội lấy Giải Độc Đan, mà hắn luôn mang theo bên người, nhét vào miệng để ngậm. Sau đó hắn đi dọc theo đường núi để đi xuống. Trên đường đi, mỗi khi gặp phải chỗ nào khả nghi như bụi cỏ hay cái gì đó mà hắn nghi ngờ người có thể nấp được ở bên trong là hắn sẽ dừng lại, sau đó ném hòn đá cầm trên tay vào chỗ đó, dựa vào đó để đoán xem người bố trận có nấp trong đó hay không, đồng thời cũng xác định xem nó có tồn tại thật sự hay là không. Sau khi ném xong hòn đá này thì hắn lại tiếp tục nhặt thêm đá để bổ sung.

Giải Độc Đan mà hắn thường mang theo trên người là được một vị thầy thuốc nổi tiếng trên giang hồ tặng, cũng được coi như là thánh dược, những loại độc bình thường đều có thể giải hết được. Còn cách sử dụng thì có thể nuốt hoặc là ngậm trong miệng thì đều có tác dụng.

Lúc này hắn dùng Giải Độc Đan cũng là vì để cho cơ thể của hắn trở về trạng thái tốt nhất, chuẩn bị kỹ càng để đối phó với mọi tình huống. Hơn nữa vì không mang theo nước cho nên hắn chỉ có thể ngậm.

Còn về phần vì sao lúc nãy hắn không ngậm Giải Độc Đan khi đi vào bên trong đám sương mù, nếu làm như vậy có phải là sẽ tốt hơn không? Nhưng sở dĩ hắn không có lấy ra để ngậm là vì hai nguyên nhân, đầu tiên hắn có khá tự tin vào khả năng của bản thân, thứ hai nữa là thứ nay không dễ có, nên hắn không thể lãng phí một cách tùy tiện được.

Khi hắn cẩn thận đi về phía trước được khoảng 10 mét, thì ở bên phía sườn núi cách đó khoảng 20 mét, có một con chim nhỏ bay lên, con chim này định bay qua đường núi, sau đó bay lên trên.

Nhưng lúc này là lúc Tần Tông Nguyên đang cảnh giác tột độ với mọi thứ, thấy con chim nhỏ này bay lên thì hắn lập tức vung tay một cái, một viên đá nhỏ lập tức bay đến, sau đó con chim nhỏ này rơi xuống đường. Hắn lập tức đi đến gần, sau đó nhặt con chim nhỏ đang hấp hối này lên để xem xét.

Cục đã lúc nãy hắn ném ra đã trúng vào bộ ngực của con chim nhỏ, hiện tại trên ngực của con chim nhỏ này còn đang chảy máu. Khi phát hiện ra con chim nhỏ này là thật thì hắn cũng có chút náy náy vì đã ném con chim.

Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ không thể nào rảnh rỗi đến mức đi chọc mấy con vật nhỏ bé như thế này đâu, chỉ là lúc nãy hắn còn tò mò muốn tìm hiểu xem bên trong trận pháp này có tồn tại sinh vật sống hay không, cho nên mới ra tay ngay lập tức. Hiện tại, sau khi chứng kiến được bên trong trận pháp này còn có sinh vật sống, làm cho hắn phải thay đổi nhận thức về trận pháp, hơn nữa cũng khiến cho hắn tự tin là hắn có thể thoát khỏi trận pháp này. Nếu chim đã có thể bay vào được bên trong trận pháp, thì hắn cũng sẽ đi ra ngoài được.

Ngay khi Tần Tông Nguyên vừa cảnh giác vừa đi xuống dưới dọc theo con đường núi được khoảng 300 mét, lúc này hắn đang cảm khái về tài năng bố trí trận pháp của người kia, có thể bố trí được trận pháp phạm vi rộng như thế. Thì hắn lại đột nhiên nghe được có tiếng đánh nhau ở phía trước.

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.