Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y thuật của Trương Thanh Sơn.

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

Trương Thanh Sơn cũng không có quay đầu ra sau mà lại hỏi: "Hiện tại cô có thể thấy đầu đạn không?"

"Có thấy, nhưng ngón tay em không kẹp vững đầu đạn được."

Trương Thanh Sơn tiếp tục nói: "Nếu như ngón tay không kẹp chặt được đầu đạn thì cô có thể lấy dao găm, mở rộng miệng vết thương ra một chút, chờ cho lấy ra xong, vết thương sẽ hồi phục từ từ."

Vương Thúy giải thích: "Em có thể kẹp trúng đầu đạn, nhưng mà em không chịu được cảnh máu tanh như thế này, hơn nữa Lâm Tĩnh còn đau đớn, làm tay em bị mềm nhũn, không có sức. Hay là anh xử lý cho nhanh, vết thương của cô ấy đã chảy máu, phải nhanh chóng lấy đạn ra để băng bó, cũng để cho nàng bớt đau khổ."

Lúc này Lâm Tĩnh cũng chảy đầy mồ hôi vì đau đớn,mặc dù ánh sáng bên trong hang không có được rõ ràng cho lắm, nhưng mà Trương Thanh Sơn đang đứng canh ở ngoài cửa, còn nàng thì lại nằm phơi mông ở bên trong, quả thực khá là xấu hổ. Sau khi nghe lời nói của hai người, cô cũng biết Vương Thúy không có cách nào giúp mình xử lý vết thương được. Hơn nữa cô cũng biết vết thương của mình cần phải nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ nguy hiểm, vì vậy Lâm Tĩnh nói: "Trương Thanh Sơn, anh tới xử lý vết thương giúp em đi."

Trương Thanh Sơn cũng không có ra vẻ gì lúc này nữa, đứng dậy đi tới bên cạnh. Đầu tiên hắn bảo Vương Thúy đổ cho hắn chút nước để rửa sạch hai tay, lại nhờ Vương Thúy dùng nước để rửa máu xung quanh vết thương, tiếp đó hắn để cho Vương Thúy dùng hai tay từ hai bên giữ chặt lưng quần của Lâm Tĩnh.

Hắn dùng ngón tay trái đi sờ vết thương, xác định vị trí của viên đạn.

Sau đó nói với Lâm Tĩnh một câu: "Cố gắng nhịn."

Trương Thanh Sơn dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải khép lại, đưa vào bên trong miệng vết thương.

Cảm nhận được đau đớn từ vết thương, mặc dù đã cố sức chịu đau, nhưng thân thể của Lâm Tĩnh vẫn không thể tự chủ phải run rẩy. Mà Vương Thúy ở bên cạnh, bởi vì sức lực có hạn, hơn nữa vị trí cũng không có thích hợp, nên không có giữ được cơ thể của Lâm Tĩnh yên ổn.

Thật may là Trương Thanh Sơn cũng đã từng có kinh nghiệm xử lý vết thương, trong khi cơ thể Lâm Tĩnh lay động vì đau đớn, thì hắn vẫn có thể dùng hai ngón tay kẹp trúng đầu đạn. Cũng phải mà thôi, với việc tập luyện phi dao hằng năm, thì lực lượng, cảm giác và sự nhạy bén của mấy ngón tay của hắn hơn người bình thường rất nhiều. Khi hắn cảm giác ngón tay có thể kẹp trúng đầu đạn, lập tức dùng lực rút ra.

Vương Thúy ở một bên giúp đỡ, thấy Trương Thanh Sơn làm một loạt những hành động, nhưng cô không dám nhìn vết thương, bởi vì cô không chịu nổi những cảnh máu me. Lúc trước cô tự tay động thủ là vì bất đắc dĩ, hiện tại đã giao cho Trương Thanh Sơn xử lý, thì cô có thể nhìn chỗ khác, tâm tình cũng có thể thả lỏng.

Bất quá ngay khi cô cảm thấy mình không giữ ổn định cơ thể của Lâm Tĩnh được, để cho Trương Thanh Sơn làm việc, cho nên đang lo lắng tự trách, thì cô nghe thấy Trương Thanh Sơn nói: "Được rồi."

Điều này làm cho cô mức kinh ngạc, không thể không mở miệng để hỏi: "Lấy ra được rồi?"

"Đã lấy ra rồi."

Trương Thanh Sơn cầm đầu đạn, để ở trên mặt đất trước mặt Lâm Tĩnh.

Lúc này thân thể đang căng cứng của Lâm Tĩnh cũng được buông lỏng, cô nằm xoài trên mặt đất nhìn lấy đầu đạn phía trước mặt.

Vương Thúy cao hứng hỏi: "Tốt quá rồi, tiếp theo làm cái gì đây?"

"Trước tiên cô nặn hết máu đen còn đọng lại trong vết thương, sau đó bôi thuốc trị thương cho cô ấy, chờ cho máu ngừng chảy, tìm một mảnh vải sạch sẽ buộc lại là được."

Vương Thúy nói: "Vậy thì tốt, để đó em làm, anh chỉ huy là được."

Vì vậy Trương Thanh Sơn đứng chỉ huy Vương Thúy, đầu tiên nặn hết máu đen còn tồn đọng trong vết thương ra, sau đó cô cũng không có đi xử lý máu ở xung quanh, mà lấy lọ thuốc ra, bắt đầu bôi.

Ngày hôm qua Trương Thanh Sơn chỉ huy đồng đội chặn đánh quân Nhật, cũng đã dùng một vài lần thuốc trị thương, cho nên hiện tại cũng không còn dư nhiều.

Trương Thanh Sơn tiếp tục nói với Vương Thúy, phải chờ mấy phút cho thuốc trị thương cầm máu đã.

Sau đó còn phải tìm một miếng vải sạch đắp lên vết thương, nếu như hai cô không tìm ra mảnh vải nào thích hợp, thì lại phải cắt áo của lính Nhật lúc nãy thôi.

Hiện tại cũng đã là tháng 5, ai nấy đều ăn mặc khá đơn sơ, hai cô gái cũng chỉ mặc một cái áo khoác bên ngoài, còn bên trong là đồ lót rồi. Còn Trương Thanh Sơn sau khi cởi áo khoác ra thì cũng chỉ còn có cái áo lót, cho nên trên người hắn không tìm được mảnh vải dư nào.

Lúc này Lâm Tĩnh nói: "Trong túi áo của em có cái khăn tay, không biết có dùng được không?"

Vương Thúy cầm bình nước đưa cho Trương Thanh Sơn nhờ hắn giúp đỡ nàng rửa tay, sau đó mò vào người Lâm Tĩnh lấy chiếc khăn tay ra, sau đó nói: "Nó cũng lớn thật đây, sạch sẽ nữa."

Trương Thanh Sơn cầm lấy khăn tay, xếp xếp một chút, sau đó đưa cho Vương Thúy và nói: "Một tý nữa. cứ đắp lên vết thương là được, thuốc trị thương của tôi là thuốc gia truyền, không cần phải sát trùng."

Vương Thúy nhìn nhìn vết thương một chút, cảm khái nói: "Thật à, vết thương cũng chảy ít máu hơn rồi nè."

Sau hai phút, Vương Thúy lại hỏi Trương Thanh Sơn: "Vết thương đã cầm máu rồi, đã buộc vết thương lại được chưa.?"

Trương Thanh Sơn cũng không có quay đầu lại, mà chỉ nói: "Được rồi, cô dùng khăn đậy vết thương lại. Sau đó đỡ Lâm Tĩnh đứng dậy, tiếp tục lấy cái áo của tên kia, chọn chỗ nào sạch sạch một chút, cắt ra mấy cái dây, cố định cái khăn trên người cô ấy là được."

Lại qua mấy phút, Vương Thúy đi tới, trả áo khoác cho Trương Thanh Sơn và nói với hắn: "Được rồi, bên em cũng đã được rồi, anh có thể quay đầu lại."

Trương Thanh Sơn cầm lấy áo, xoay người lại, thấy Lâm Tĩnh đang đứng dựa lưng vào tường. Mặc dù ánh sáng trong hang không được tốt nhưng hắn vẫn có thể thấy lúc này mặt cô đang đỏ bừng.

Lúc này Trương Thanh Sơn cũng không biết nên nói cái gì, thế là hỏi một câu: "Cô có cảm thấy ổn không?"

"Cảm ơn anh, em không sao, cũng không đau lắm, hiện tại em có thể ngồi xuống không?"

Trương Thanh Sơn đáp: "Trong thời gian ngắn thì tốt nhất vẫn là không nên ngồi, nếu đứng mỏi quá thì có thể nằm nghiêng, thuốc của tôi còn có tác dụng giảm đau, đoán chừng qua hai ngày vết thương của cô sẽ đóng vảy, đến lúc đó hoạt động một chút cũng không sao."

Vương Thúy hỏi: "Không cần bôi nữa à?"

"Không cần, một lần là đủ rồi."

Trương Thanh Sơn nói tiếp: "Cô đưa cái áo của tôi cho Lâm Tĩnh khoác vào đi, cô ấy vừa mất máu, sẽ có cảm giác lạnh. Trước hết các cô cứ chờ ở trong này, tôi ra ngoài xem tình hình và tìm kiếm một vài thứ."

Lâm Tĩnh ở bên kai nói: "Em không cần phải mặc đâu, anh mặc đi, kẻo bị lạnh."

Trương Thanh Sơn nói: "Thân thể tôi khỏe, không lo bị lạnh đâu."

Vương Thúy nhận lấy áo, đối với Lâm Tĩnh cười nói: "Để cho cậu mặc thì cứ mặ đi, cậu phải nghe lời bác sĩ."

Sau đó cô hỏi Trương Thanh Sơn: "Anh muốn ra ngoài tìm thứ gì? Có cần em giúp không?"

Bạn đang đọc Truyền Thừa Cùng Tiến Hóa (Dịch) của Gttnow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhiGia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.